Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 177: Quá khứ giống nhau nhưng cuộc sống trái ngược

Chương 177: Quá khứ giống nhau nhưng cuộc sống trái ngược



---------------------
“Ông hãy xem chữ này thế nào?”
Phương Minh buông giấy bút xuống, ánh mắt La Cẩm Thành cũng rơi vào trên chữ viết của Phương Minh, sau đó hai tròng mắt đột nhiên trừng lớn, lúc này mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá vẻ ngoài của cậu.
Chỉ sau mấy giây, vẻ mặt La Cẩm Thành tràn ngập kinh ngạc, lập tức khoát khoát tay: “Chữ này của cậu tôi không thể đoán được.”
Phương Minh mỉm cười, không mấy thầy đoán chữ có thể nói được những lời như người trước mắt này, xem ra đạo sĩ này là một người rất thú vị, cậu viết một chữ chẳng qua chính là họ của bản thân: Phương.
“Nếu cậu đã để tôi đoán chữ, vậy không ngại đoán cho tôi một chữ chứ?”
Yêu cầu đột nhiên của La Cẩm Thành khiến Phương Minh kinh ngạc, thế nhưng cậu cũng không từ chối, đưa tay ra hiệu “mời”.
“Tạ!”
La Cẩm Thành viết ra một chữ tạ.
Phương Minh có chút ngoài ý muốn nhìn La Cẩm Thành, thấy ánh mắt dò hỏi của ông ấy thì biết ngay ắt hẳn ông đã nhìn thấu thân phận của bản thân, chỉ mượn chữ này để biểu đạt ra mà thôi.
“Người không ngừng lẩm bẩm.”
Phương Minh ôm quyền, một chữ tạ này có lẽ rất lạ lẫm với người bình thường, thế nhưng chỉ cần là người am hiểu đoán chữ đương nhiên đã từng nghe qua điển tích về chữ tạ này.
Vào thời nhà Tống có một đại sư đoán chữ tên là Tạ Thạch, người này đoán chữ rất chuẩn, thế nhưng vì đắc tội với Tần Cối mà bị lưu đày, trên đường sung quân lại gặp phải một thầy đoán chữ khác, sau đó ông ta viết ra chữ “tạ” này cho người kia xem.
Người thầy đoán chữ kia sau khi nhìn thấy chữ “tạ” này liền mỉm cười, đáp lời: “Xem ra chúng ta đều là người cùng nghề.”
Tạ Thạch cảm thấy kỳ quái không hiểu sao ông ấy có thể đoán ra, lập tức hỏi thăm.
“Ông thân giữa chữ ngôn và chữ thốn, có nghĩa uốn lưỡi ba tấc cũng không thể thay đổi số mệnh của bản thân, không phải người trong nghề thì còn có thể là gì nữa?”
Vì vậy một chữ “tạ” này chỉ là La Cẩm Thành đang thăm dò cậu mà thôi, thế nhưng sau khi Phương Minh nói xong lời này đôi tay lại ra hiệu mời: “Đã như vậy thì mời ông đi theo tôi.”
“Vì sao tôi phải đi theo cậu?” La Cẩm Thành cười hỏi.
“Ông viết chữ tạ này không phải vì muốn tôi mời ông ăn một bữa ở Ma Đô, cùng nhau nâng cốc trò chuyện vui vẻ sao?”
La Cẩm Thành hơi sững sờ, sau đó cười lớn: “Được, ngược lại tôi cũng muốn nhìn xem cậu sẽ chiêu đãi tôi như thế nào.”
La Cẩm Thành trực tiếp đứng lên muốn rời đi cùng với Phương Minh, thế nhưng ngay khi ông ấy rời khỏi quầy hàng, đột nhiên từ bên đường có một ông cụ xông ra chặn ông ấy lại.
“Hôm nay ông còn chưa giao phí đặt quầy, quầy hàng 30 đồng, cộng thêm những đồ phụ trợ 20 đồng nữa, tổng cộng là 50 đồng.”
Trên cánh tay ông cụ có đeo băng rôn hiện rõ ba chữ người quản lý, Phương Minh hơi kinh ngạc nhìn La Cẩm Thành, mà giờ phút này vẻ mặt của La Cẩm Thành vô cùng cổ quái, vừa ấp úng vừa lục tìm khắp người, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.
“Đừng có nói với tôi trên người ông thậm chí không có nổi 50 đồng đấy chứ?”
Vẻ mặt ông cụ như đã biết tỏng: “Những tên lừa đảo như các người, có tay chân mà không biết tận dụng cho tốt lại hết lần này tới lần khác muốn làm một tên lừa gạt, quần áo trên người ông chắc cũng tốn không ít tiền để đặt may… Nếu đã không có tiền thì lấy sợi dây trên cổ gán nợ đi, mặc dù chỉ là hàng vỉa hè nhưng mà nhìn qua cũng không tồi chút nào!”
Nghe thấy lời của ông cụ này Phương Minh ở bên cạnh không nén được cười, thế nhưng La Cẩm Thành lại giận dữ vô cùng, thế nhưng ông cụ vừa trừng mắt một cái ông ấy lại uể oải hẳn.
“Ông cụ, 50 đồng này để tôi trả.”
Phương Minh biết không thể để La Cẩm Thành xấu hổ mãi như vậy được, bèn lấy 50 đồng ra đưa cho ông cụ, mà La Cẩm Thành thì nhìn cậu đầy cảm kích.
“Cảm ơn, chờ sau này kiếm được tiền rồi tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Khách khí.” Phương Minh xua tay, ông cụ kia không biết nhìn hàng thế nhưng cậu chỉ liếc mắt là có thể nhận ra, chuỗi hạt châu mà La Cẩm Thành đeo trên cổ hơi sáng lấp lánh, điều này chứng tỏ chuỗi hạt châu này chắc chắn phải là linh khí.
Nếu La Cẩm Thành có thể nhịn đau bán đi vòng châu này, tuyệt đối có thể bán được với giá trên trời.
Chỉ là Phương Minh nghĩ mãi cũng không hiểu được, tại sao một người có bản lĩnh lớn như La Cẩm Thành lại lăn lộn tới mức không xu dính túi như vậy.
“Các người tự xem mà làm đi, loại chuyện lừa đảo này thật sự là con đường không có lối thoát đấy.”
Ông cụ sau khi nhận tiền thì nói ra một câu thấm thía, thế nhưng Phương Minh lại rất hiếu kỳ với lời nói của ông cụ: “Ông cụ, ông đã nói chúng tôi là lừa đảo sao còn cho chúng tôi thuê bãi? Chẵng lẽ ông không sợ bị chúng tôi lừa gạt sao?”
“Nếu không có những tên lừa đảo như các cậu thì làm sao tôi kiếm thêm thu nhập được?” Ông cụ nhìn Phương Minh như nhìn một thằng ngốc: “Lại nói tôi cũng không phải cảnh sát, cho dù cảnh sát thật sự không phải cũng thường nuôi mấy sòng bạc sao? Rảnh rỗi không có việc gì lại đi bắt một lần kiếm thêm chút thu nhập. Dù sao mấy chuyện lừa đảo như thế này cũng không thể cấm được, các cậu không lừa thì cũng có người khác tới lừa mà thôi.”
Người có học thức có thể thể hiểu rõ thế sự, trên người ông cụ giờ phút này lại hiện lên vẻ đã hiểu rõ trời đất nhân sinh, lưu lại một câu nói rồi quay người rời đi.
Phương Minh mỉm cười, cũng đúng như lời ông cụ nói, xã hội này chính là như vậy, trắng đen lẫn lộn, những mặt u ám đen tối trong xã hội không thể nào biến mất hết được, chỉ có thể thu hẹp lại trong một phạm vi nhất định mà thôi.

Hai người im lặng rời khỏi công viên, mà vợ chồng Trần Hòa An nhìn thấy Phương Minh đi cùng La Cẩm Thành thì ngơ ngẩn, thế nhưng vẫn chạy tới nghênh đón.
“Cậu Phương.”
“Mọi người đều đi theo tôi.”
Phương Minh cũng không giải thích thêm điều gì, vừa ra hiệu cho hai vợ chồng Trần Hòa An đi theo mình vừa gọi điện thoại cho Đại Trụ, để Đại Trụ tìm quán ăn gần đó mua vài món rồi mang về nhà, cậu muốn đãi khách.
Sau một tiếng mấy người đã đi tới trước cửa biệt thự, mà vừa nhìn thấy biệt thự sang trọng này La Cẩm Thành lập tức nhíu mày, thế nhưng cũng buông lỏng rất nhanh.
“La huynh, mời.”
Lúc ở trên xe Phương Minh đã biết tên của La Cẩm Thành. La Cẩm Thành tới từ một đạo quan ở một nơi rất xa, là một ngọn núi không tên, mà đạo quan cũng không nổi danh. Cả ngọn núi đó chỉ có một đạo quan duy nhất, mà trong đạo quan cũng chỉ có hai người, chính là La Cẩm Thành và sư phụ ông ta.
La Cẩm Thành đi theo sư phụ từ nhỏ, mà ba tháng trước sư phụ của ông ta đã qua đời, để tang ba tháng xong ông ta lập tức rời khỏi đạo quan.
Dựa vào một điểm này có thể thấy tao ngộ của ông ta khá giống với cậu, hai người đều là cô nhi, sau đó được sự phụ thu nhận nuôi dưỡng.
Thế nhưng hai người cũng có điểm khác biệt, nhất là sau khi Phương Minh biết được cuộc sống sinh hoạt của La Cẩm Thành tại đạo quan, đột nhiên chuyện cậu cảm thấy gặp được sư phụ chính là điều may mắn nhất cuộc đời này của cậu, bởi vì cuộc sống của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Sư phụ của La Cẩm Thành thuộc về loại nghiêm sư, từ nhỏ La Cẩm Thành đã phải niệm kinh cầu nguyện, lớn lên một chút thì sư phụ của ông ta giao hết tất cả việc trong đạo quan cho ông ta.
Chẻ củi nhóm lửa, nấu cơm giặt quần áo.
Nếu so sánh với ông ta, cuộc đời của cậu gần như chưa từng phải làm những việc vặt này. Bên trong đạo quan ngoại trừ cậu và sư phụ còn có một bác gái nữa, chuyên phụ trách chuyện quét dọn vệ sinh và nấu cơm nước.
Có thể nói sinh hoạt của Phương Minh lúc còn bé giống hệt một cậu ấm nhà giàu có, chuyện duy nhất cậu phải làm trong đạo quan chính là đọc thuộc lòng những kinh văn còn có sách cổ sư phụ đã đưa cho cậu, tất cả những việc vặt vãnh kia cậu chưa bao giờ phải bận tâm.
Mặc dù sư phụ của La Cẩm Thành cũng là đạo sĩ giống như sư phụ của Phương Minh, thế nhưng quan niệm của hai người lại hoàn toàn khác biệt, sư phụ của cậu không hề đi theo con đường khổ tu, ngược lại cuộc sống của ông còn thoải mái dễ chịu hơn bất kỳ người nào.
Chỉ cần nhìn cách vẽ bùa cùng những dụng cụ mà ông dùng để dâng hương là có thể nhìn thấy được, trên đời này có bao nhiêu đạo quan có thể sử dụng lư hương bằng vàng ròng kia chứ?
Chính vì điều này đã khiến La Cẩm Thành không thể không rời khỏi đạo quan sau khi sư phụ mất, bởi vì nếu tiếp tục ở lại đạo quan thì chỉ riêng chuyện làm sao để có đủ ba bữa cơm một ngày thôi cũng đã là cả một vấn đề.
Mà La Cẩm Thành cũng không phải chưa từng rời đi đạo quan, sau hai mươi tuổi sư phụ thường dẫn theo ông ta xuống núi giải quyết các vấn đề cho những nhà quanh đó, ông ấy đã bắt ma quỷ, cũng xử lý chuyện tang lễ cho người khác.
Thế nhưng xưa nay sư phụ của La Cẩm Thành chưa từng thu tiền của người khác, theo như cách nói của ông ấy thì chính là: Một thân tu vi này được trời đất ban cho thì phải dùng nó để giữ gìn sự ổn định của Dương Gian, hàng yêu trừ ma chính là bổn phận, làm sao có thể dựa vào nó để mưu lợi được chứ?
Vì thế sư phụ của La Cẩm Thành không để lại đồ vật gì cho ông ta, không giống với sư phụ của Phương Minh, mỗi một món cổ vật mà ông ấy để lại đều là những đồ cổ có giá trị rất cao.
Vì thế khi La Cẩm Thành xuống núi trên người tổng cộng chỉ có vài trăm khối tiền, ông ta cho rằng dựa vào thực lực của bản thân sau khi xuống núi ắt có thể trảm yêu trừ ma giống như sư phụ, rồi sau đó thôn dân đương nhiên sẽ tặng mấy thứ gì đó cho ông ta, cuộc sống không lo chết đói.
Thế nhưng tưởng tượng thì tươi đẹp, mà sự thật thì tàn khốc.
Xã hội hiện đại làm gì có lắm quỷ hồn như vậy kia chứ, suốt một tuần xuống núi, đừng nói là quỷ hồn, cho dù chỉ là âm sát ông ấy cũng chưa từng gặp được.
Thế rồi sau một tuần lễ cuối cùng ông ấy cũng lấy hết tiền trên người mua một tấm vé xe tới Ma Đô, theo ông ấy nghĩ Ma Đô là nơi đông người, mà đông người thì nhiều chuyện, nói không chừng ông ấy có thể gặp được cảnh ma quỷ quấn thân gì gì đấy…
Trên bàn cơm, Phương Minh bình tĩnh uống trà, mỉm cười chờ đợi La Cẩm Thành ăn như hổ đói, mà mỗi lần Trần Hòa An há mồm muốn nói gì đó đều bị ánh mắt của Phương Minh ngăn cản.
Trong số những người ở đây chỉ có Đại Trụ vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu, còn lão Hoàng thì không biết đã chạy đi tản bộ tận đẩu tận đâu rồi.
Sau khi cơm nước no nê, La Cẩm Thành thỏa mãn vỗ vỗ bụng, lúc này mới chú ý tới ánh mắt của mấy người Phương Minh vẫn đặt trên người ông ta, mặt mo của ông đỏ ứng, giải thích: “Lượng cơm bần đạo ăn hơi lớn, mong rằng cậu đừng trách móc…”
“La huynh đã nói quá lời, đầu năm nay có thể ăn uống được chính là một điều hạnh phúc.” Phương Minh cười lắc đầu, sau đó đột nhiên nói: “La huynh đã cố tình bắt quỷ hồn của Trần Nhạc Nhi sao?”
Phương Minh không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề, cậu tin La Cẩm Thành có thể hiểu được ý trong lời nói của cậu.
“Khụ khụ…”
Đang uống trà nhuận họng đột nhiên La Cẩm Thành ho sặc sụa, suýt chút nữa đã phun hết số nước trong miệng ra.
“Đạo hữu tại sao lại nói những lời ấy?”
Phương Minh cười cười không tiếp tục đề tài này, lúc trước cậu còn tưởng La Cẩm Thành thật sự muốn luyện chế quỷ hồn của Trần Nhạc Nhi thành khôi lỗi, thế nhưng sau khi nhìn thấy cùng tiếp xúc với ông ta, cậu cuối cùng cũng có thể xác định những lời kia chẳng qua là La Cẩm Thành cố ý nói cho hai vợ chồng Trần Hòa An nghe mà thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất