Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 179: Sự khủng bố chân chính của truyền thừa Vu Sư

Chương 179: Sự khủng bố chân chính của truyền thừa Vu Sư


Trăng sáng trên cao!
Phương Minh đặt một chiếc bàn ở trong sân của biệt thự, trên bàn bày một Lư Hương, trong Lư Hương đã cắm ba cây Thiền Hương.
Hai vợ chồng Trần Hòa An đứng bên cạnh vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt, bởi vì bọn họ biết rằng chỉ một lúc nữa thôi Phương Minh sẽ đưa quỷ hồn của con gái bọn họ về với Âm Phủ. Nghĩ tới từ nay hai vợ chồng bọn họ sẽ không bao giờ được gặp con gái nữa, trong lòng chua xót không thôi.
Vẻ mặt của La Cẩm Thành cũng vô cùng xoắn xuýt, ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào cái Lư Hương, là một Lư Hương được làm từ vàng ròng, đế sen cùng với hai bên là đồ án Vân Long.
Sự xuất hiện của cái Lư Hương này thật sự đã đánh vỡ nhận biết của ông ấy. Từ trước tới nay sư phụ vẫn nói, người tu luyện chỉ cần tu luyện thân thể, tất cả những ngoại vật vốn dĩ chỉ là huyền ảo mà thôi, vì vậy chỉ cần cơm ăn chống đói, quần áo chống lạnh đã là quá đủ rồi.
Trước đây La Cẩm Thành cảm thấy lời của sư phụ thật sự rất có đạo lý, bởi ông ấy vốn dĩ tu luyện trong môi trường kham khổ như vậy mà lớn lên.
Thế nhưng giờ phút này ở trong biệt thự sang trọng, nhìn người ta sử dụng Lư Hương bằng vàng ròng, lại liên tưởng tới những sinh hoạt kham khổ của bản thân, đột nhiên La Cẩm Thành cảm thấy mê mang vô cùng.
Cùng là người tu đạo, vì sao bản thân lại phải lăn lộn thê thảm, thậm chí tới mức chỉ là vấn đề ấm no cũng không thể giải quyết nổi?
Phương Minh giờ phút này không hề biết những suy nghĩ phức tạp trong lòng La Cẩm Thành, mà cho dù cậu có biết cũng chỉ cười nhạt một tiếng mà thôi, đạo của hai người vốn dĩ không giống nhau, thậm chí chính là hoàn toàn khác biệt.
“Phương Minh nói muốn đưa quỷ hồn của Trần Nhạc Nhi về Âm Phủ, vậy một lát nữa chúng ta có thể nhìn thấy Âm Phủ sao?”
Đại Trụ đứng ở bên cạnh La Cẩm Thành, vừa nãy trong bữa cơm cậu ta đã biết được đại khái câu chuyện. Nghĩ tới mới hôm kia bản thân còn vì chuyện của cô bé mà tức giận cảm thán, không ngờ hôm nay quỷ hồn của cô bé đã xuất hiện trước mặt cậu ta.
“Không thể nào.”
La Cẩm Thành lắc đầu, mặc dù đã có rất nhiều lời đồn đãi về Âm Phủ, thế nhưng người chân chính được nhìn thấy Âm Phủ, chính là những người âm kia, thì lại luôn im lặng, không hề nói nửa chữ về những gì bọn họ được nhìn thấy ở Âm Phủ.
Vì vậy rốt cuộc Âm Phủ tới cùng có hình dáng như thế nào, không ai biết được.
Đây là tất cả hiểu biết của La Cẩm Thành, đương nhiên sư phụ ông ấy cũng từng nói có một số cao nhân chân chính có thể tiến tới Âm Phủ, thế nhưng những cao nhân này vô cùng lợi hại, thậm chí còn được người đời xưng là bán tiên, cho dù có xuống Âm Phủ thì những quỷ sai ở đây cũng phải lấy lễ đối đãi.
Chỉ là người tài giỏi như vậy mới hiếm hoi làm sao, ít nhất La Cẩm Thành chưa bao giờ được gặp.
Nửa giờ sau Phương Minh từ sảnh lớn đi tới, trên tay cậu còn bưng một khay tròn đường kính khoảng một xích(1), trên khay còn được phủ một tấm vải đỏ.
(1)Xích: đơn vị đo của Trung Quốc, 1 xích = 0.333m
Bốn người Đại Trụ hiếu kỳ nhìn cái khay, từ sau khi ăn cơm tới giờ đã hơn hai giờ, Phương Minh chỉ ném lại một câu cần phải chuẩn bị ít đồ, sau đó vẫn một mực ở mãi trong phòng tới lúc này mới xuất hiện.
Vì thế nên bốn người Đại Trụ cũng đoán được hẳn là hai giờ đó Phương Minh dành ra để chuẩn bị những đồ trên khay, bên dưới tấm vải đỏ kia.
Sau khi đặt khay tròn bên dưới bàn cống phẩm, Phương Minh lấy ra ba cây Thiền Hương, đốt cháy rồi cung kính vái lạy tứ phương ba lần, sau đó cắm Thiền Hương vào Lư Hương.
Đây chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo Phương Minh nhìn chằm chằm vào một hướng, nói ra: “Con gái nhà họ Trần Trần Nhạc Nhi tiến lên!”
Xào xạc!
Cây cối hoa lá trong biệt thự rung động xào xạc, mà tốc độ thiêu đốt của Thiền Hương cũng nhanh thêm vài phần, sau đó quỷ hồn của Trần Nhạc Nhi xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn thấy quỷ hồn của con gái lại xuất hiện một lần nữa, thần sắc trên mặt hai vợ chồng Trần Hòa An trở nên vô cùng kích động, thế nhưng nghĩ tới những lời Phương Minh đã giao phó, Trần Hòa An cố gắng giữ lấy bả vai của vợ, không để bà ấy tiến lên.
“Có cô gái họ Trần tên Nhạc Nhi, là người Ma Đô, sinh ra ở…”
Phương Minh đứng ở trước bàn, cầm một trấn ấn trên tay bắt đầu giới thiệu sơ lược về cuộc đời Trần Nhạc Nhi, nơi sinh, thời gian sinh còn có bối cảnh thân phận của những người thân đời trước.
Sau khi niệm xong Phương Minh gấp văn thư trong tay lại, gọi là văn thư nhưng thực tế nó cũng giống với tấu sớ thời cổ đại, Phương Minh đã viết nó dựa vào những thông tin mà Trần Hòa An cung cấp.
Oanh!
Sau khi gấp lại Phương Minh ném văn thư vào trong chậu thang phía dưới, trong nháy mắt văn thư hóa thành một đoàn lửa màu xanh lam, mà giờ phút này quỷ hồn của Trần Hòa An cũng rung động một chút.
“Hộ tịch nhập âm, ý tưởng này cũng không tồi.”
La Cẩm Thành gật gật đầu, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Đại Trụ thì giải thích: “Theo lý thuyết thì sau khi chết đi quỷ hồn sẽ tới Miếu Thổ Địa, thế nhưng đây chỉ là tình huống lý tưởng nhất, có một số người chết tha hương từ nơi cách xa ngàn dặm, quỷ hồn của những người này muốn trở về Miếu Thổ Địa ở quê nhà thật sự là chuyện không đơn giản chút nào.”
“Người ta vẫn nói đường xa khó đi, đối với quỷ hồn cũng không ngoại lệ, trên đường đi quỷ hồn sẽ gặp phải những mối nguy hiểm từ lũ tinh quái hay ác quỷ, thậm chí còn có thể gặp phải những đạo sĩ tâm thuật bất chính, bọn họ sẽ bắt quỷ hồn luyện hóa mất.”
“Cho nên trong tình huống này cách tốt nhất chính là đưa tin tức người chết về với Âm Phủ, sau đó bên Âm Phủ sẽ an bài quỷ hồn này tới Miếu Thổ Địa gần nhất.”
“Thật hay đùa vậy? Sao thuyết pháp này nói tới Âm Phủ cũng giống y như xã hội hiện đại của chúng ta?”
“Thực ra ở Âm Phủ cũng chỉ là một xã hội giống Dương Gian mà thôi, ở Dương Gian có những quy củ gì thì ở Âm Phủ cũng có quy củ giống vậy, chỉ là người đời không biết nên tưởng rằng Âm Phu vô cùng ly kỳ huyền bí.”
Lời giải thích của La Cẩm Thành khiến Đại Trụ hiểu rõ, nói cho cùng sở dĩ có Âm Phủ tồn tại cũng là do người ở Dương Gian chết đi mà thôi, mặc dù đã biến thành quỷ hồn thế nhưng vẫn giữ tư tưởng, lời nói, phong cách hành sử… Giống y như ở Dương Gian.
“Mặc dù đưa hộ tịch tới Âm Phủ để quỷ sai lập hồ sơ nhưng vẫn không có cách nào mở cửa Âm Phủ để quỷ hồn của Trần Nhạc Nhi đi vào…”
La Cẩm Thành nhíu mày suy nghĩ, chuyện Phương Minh đã làm bất kỳ một người đạo sĩ chân chính nào cũng đều có thể làm, nói trắng ra là mặc dù cách này khá hay thế nhưng cũng không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật.
“Trần Hòa An, Lý Đình Đình, tiến lên!”
Phương Minh đột nhiên hô tên hai người, mà hai vợ chồng Trần Hòa An cũng thuận theo đi về hướng trung tâm, đứng đối diện với Phương Minh.
“Hai người là cha mẹ của Trần Nhạc Nhi, hai người hãy đốt số tiền giấy này, nên nhớ phải đốt tới lúc tôi nói ngừng mới thôi.”
Phương Minh chỉ chỉ chậu than, bên cạnh chậu thang đã để sẵn một túi tiền giấy, trọng lượng ít nhất cũng phải cỡ 50, 60 cân(2).
(2)Cân: đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc, 1 cân = 0.5kg
Sau khi căn dặn hai vợ chồng Trần Hòa An cẩn thận, cuối cùng ánh mắt của Phương Minh cũng rơi trên người quỷ hồn Trần Nhạc Nhi.
“Trần Nhạc Nhi, cô còn tâm nguyện gì nữa hay không? Tôi cho cô thêm nửa giờ cuối cùng để tâm sự với cha mẹ.”
Thời gian cần để Âm Phủ đáp lại hộ tịch là khoảng nửa giờ, vì vậy cô bé cũng chỉ có chừng này thời gian để trò chuyện với cha mẹ mà thôi, sau đó sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Trần Nhạc Nhi đi tới, Lý Đình Đình ôm chầm lấy con gái mình mà khóc rống lên, Trần Hòa An đang đốt tiền giấy ở bên cạnh cũng không nhịn được bắt đầu lau nước mắt.
Tình thương của người mẹ là rất vĩ đại, thế nhưng tình thương của cha cũng như thế, điểm khác duy nhất là tình thương của người cha rất thầm lặng, không biểu đạt bằng lời.
“Tôi nói này đạo hữu, tôi hiểu rõ chuyện văn thư hộ tịch này, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ làm sao cậu có thể đưa quỷ hồn của Trần Nhạc Nhi về với Âm Phủ được?”
“La huynh không cần sốt ruột, đợi một lát nữa không phải sẽ được biết rõ hay sao?”
Phương Minh mỉm cười thần bí, mà La Cẩm Thành nghe thấy cậu nói như vậy ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cái khay, trên mặt hiện rõ vẻ suy tư.
Sau nửa giờ Phương Minh trở lại trước bàn, nhìn hai mẹ con Lý Đình Đình cùng Trần Nhạc Nhi đã khóc tới cạn nước mặt, sau đó lại nhìn Trần Hòa An, gật gật đầu.
Trần Hòa An hiểu rõ ý của Phương Minh, mặc dù trong lòng có biết bao nhiêu buồn thương không nỡ thế nhưng vẫn phải chia cách con gái cùng vợ.
“Trần Nhạc Nhi!”
Phương Minh đột nhiên vỗ trấn ấn, cả người trở nên cực kỳ trang nghiêm, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Nhạc Nhi, nghiêm nghị quát: “Không trân trọng tính mệnh mà lại tự sát chết, có lỗi với cha mẹ, có lỗi với công ơn dưỡng dục của thiên địa, đây là tội lớn, sau khi chết lập tức chịu nỗi khổ của súc vật ở Âm Phủ.”
Hai vợ chồng Trần Hòa An nghe thấy lời nói của Phương Minh thì tim như ngừng đập, bọn họ có thể hiểu được ý của Phương Minh, bởi vì con gái tự sát nên sau khi tới Âm Phủ sẽ phải trở thành súc vật để chịu phạt!
“Thế nhưng niệm tình cô làm việc thiện cứu người sau đó lại bị vu hãm, oan uổng mà chết, thượng thiên hữu tình, Âm Dương chung mẫn(3), phi cầm nghe thấy gào thét, thú vật nghe thấy gầm gừ.”
(3)Chung mẫn: cùng thương xót
“Hôm nay, bách linh tề tụ, mở cửa âm dương, độ kiếp súc vật!”
Tay phải của Phương Minh đột nhiên xốc tấm vải đỏ trên chiếc khay lên, nơi đó trưng bày một trăm động vật giấy khác nhau, phi điểu, cầm thú, thậm chí ngay cả cá biển… Đều có.
“Bách linh? Bách thú?”
La Cẩm Thành đứng một bên nhìn thấy một trăm động vật giấy này thì hai mắt trợn trừng, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, cuối cùng ông ấy cũng đã mơ đồ đoán biết Phương Minh định làm gì rồi.
Mà chính vì đoán được một chút này ông ấy mới càng thêm chấn động kinh hãi, khống chế bách linh thú giấy này đồng nghĩa với khống chế một trăm loài động vật, sợ là những đỉnh tiêm cao thủ của Ngự Thú Môn huy hoàng một thời cũng không dám nói bản thân có thể khống chế một trăm loài động vật!
Ngự thú, không phải chỉ đơn giản dùng pháp thuật để khống chế là có thể đấy! Người khống chế nhất định phải hiểu rõ tập tính của từng loại động vật, ít nhất cần bỏ ra mấy năm để quan sát kỹ càng.
Thế nhưng Phương Minh mới bao nhiêu tuổi kia chứ? Coi như cậu có thiên phú vô cùng lợi hại thì cùng lắm cũng chỉ hiểu biết khoảng mười loại động vật là cùng.
Thế nhưng La Cẩm Thành nào có biết, sở dĩ Phương Minh xếp ra 100 người giấy không phải là vì cậu hiểu hết bách thú, chỉ đơn giản là do trong truyền thừa Vu Sư có ghi chép về bách thú mà thôi.
Vu, bắt nguồn từ thời kỳ Viễn Cổ.
Khi đó nhân loại còn đang ở trong thời kỳ tối tăm, là lúc người thú cùng tồn tại, thời đó có một người dùng trí tuệ và nghị lực vô cùng to lớn để quan sát giải thích bách thú, cuối đời đã sáng tạo ra được bách thú quyết, mà bách linh tống âm là một loại thuật pháp trong bách thú quyết này.
Truyền thừa Vu Sư cũng không phải chỉ do một Vu Sư nào đó lưu lại, nó ghi chép tất cả những thuật pháp cùng truyền thừa tới từ vô số Vu Sư khác nhau, đây là truyền thừa của cả giới Vu Sư chứ không đơn thuần là của riêng một đại năng Vu Sư nho nhỏ nào đó.
Có Vu Sư thời Viễn Cổ am hiểu chữa bệnh, có am hiểm trừ ma diệt yêu, có am hiểu xem bói toán… Tất cả những thứ này đều được ghi chép trong truyền thừa, đây mới là chỗ khủng bố chân chính của truyền thừa Vu Sư!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất