Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 191: Vì sao lại không tin tôi?

Chương 191: Vì sao lại không tin tôi?



--------------------
Trong gian phòng, trừ Phương Minh cùng Hoa Minh Minh, vẻ mặt của đám người Lăng Sở Sở vô cùng ngưng trọng, chuyện Nghiễm Niên đường của bọn họ không được Dược Vương chào đón thật sự không phải chỉ nghiêm trọng bình thường đâu.
Có thể Dược Vương không thể làm được tới mức khiến cho tất cả thương nhân đều ngưng bán thuốc cho Nghiễm Niên đường, thế nhưng với sự ảnh hưởng của ông ấy hoàn toàn có thể khiến những thương nhân này ưu tiên cho một số nhà thuốc khác, ví như Hồi Xuân đường.
Chỉ đơn giản là ưu tiên thôi cũng đả kích mạnh tới Nghiễm Niên đường của bọn họ.
Một nhà thuốc có thể kinh doanh được dựa vào gì chứ? Chính là uy tín cũng thương hiệu, mà muốn có uy tín cùng thương hiệu thì còn phải nhờ vào dược liệu!
Ví dụ Nghiễm Niên đường mà không có những dược liệu tốt, hoặc không có đủ số lượng thì làm sao có thể thu hút những khách hàng quen hay những khách giàu có?
Đối với những thương nhân mà nói, chỉ cần bán được là được, còn lại bán cho ai không quan trọng.
Nếu Hồi Xuân đường có thể ra giá ngang bằng, đương nhiên những thương nhân buôn dược liệu này sẽ nể mặt Dược Vương mà bán thuốc cho Hồi Xuân đường.
Con người trong trường hợp không có xung đột về lợi ích, đương nhiên sẽ đáp ứng những yêu cầu mà người bọn họ kính trọng đưa ra. Huống gì bọn họ sùng bái Dược Vương như vậy, có một số người thậm chí tới cả tiền tài cùng không cần mà trực tiếp bán cho Hồi Xuân đường luôn!
Đây mới thật sự là nguyên nhân khiến đám người Lăng Sở Sở sốt ruột.
Hoa Minh Minh không lo lắng bởi vì cậu ta không phải là người của Nghiễm Niên đường, mà Phương Minh không lo lắng… Khụ khụ… Đương nhiên bởi vì cậu có nguyên nhân riêng.
“Hiện tại phải xác định được hai chuyện, thứ nhất âm mưu của Hồi Xuân đường nhắm vào chúng ta có quan hệ gì với Nghiễm Niên đường hay không? Thứ hai chính là phải tìm hiểu rõ, vì sao Dược Vương lại làm lơ Nghiễm Niên đường của chúng ta như thế.”
Phương Minh nhìn Lăng Sở Sở, trong mắt hiện lên chút sâu xa, không ngờ mặc dù Lăng Sở Sở này tính cách hơi khó ưa, thế nhưng từ cách phân tích tình huống cùng phản ứng thì có thể thấy, cô ấy là một người thông minh có trí tuệ.
“Phải tìm cách liên lạc với bên phía Dược Vương, cố gắng hỏi rõ ràng ông ấy nguyên nhân của chuyện này.” Lăng Sở Sở nhìn Tôn Lợi Dân hỏi: “Quản lý Tôn, hai vị chuyên gia, ba người có quen biết ai có thể liên lạc được với Dược Vương không?”
Tôn Lợi Dân lắc đầu, sau khi ông ta tới làm việc ở Nghiễm Niên đường mới bắt đầu học một chút về dược liệu đấy, mặc dù cũng có quen biết một số thương nhân trong giới đông y thế nhưng Dược Vương đã ẩn cư từ lâu, hẳn là giữa bọn họ không có liên hệ gì.
Lăng Sở Sở lại chờ mong nhìn hai người Vu Hải Dương, cô ấy nghĩ hai người này vốn là chuyên gia dược liệu, hẳn là sẽ quen biết bạn bè nào đó có thể liên hệ với Dược Vương.
Thế nhưng cả hai người cùng Trương Giang Ba đều bối rối, mặc dù là chuyên gia dược liệu của Nghiễm Niên đường, thế nhưng bình thường bọn họ rất cao ngạo, đều là những thương nhân kia nịnh bợ bọn họ để bọn họ thông qua số dược liệu này, đưa nó vào Nghiễm Niên đường.
Vì vậy hai người Vu Hải Dương cũng không có quan hệ rộng rãi gì với đám thương nhân buôn dược liệu, cũng không có số điện thoại của ai cả, cho dù có thật sự quen biết mà gọi tới cũng chưa chắc người ta đã đồng ý liên hệ giùm.
“Sao mọi người phải phiền toái như vậy, lúc trước không phải Dược Vương kia cũng tham dự lễ khai mạc sao? Vậy chắc hẳn ông ấy cũng ở trong khách sạn này, đầu tiên tìm hiểu số phòng của ông ấy, sau đó tìm tới tận cửa luôn là xong!”
Hoa Minh Minh đứng một bên cảm thấy không nhịn được nữa, thế nhưng đáp lại cậu ta là tiếng lạnh nhạt của Lăng Sở Sở: “Cậu nói đơn giản quá! Ông ấy đã không chào đón Nghiễm Niên đường chúng ta, nếu tìm tới tận cửa chắc chắn ông ấy sẽ không gặp. Mà với danh vọng của Dược Vương hẳn sẽ đi ôn chuyện cùng một số người quen cũ, nếu Nghiễm Niên đường chúng ta lại bị mất mặt trước đám đông thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Thì ra Lăng Sở Sở cũng đã suy nghĩ tới vấn đề này, cuối cùng cô ấy cũng biểu hiện trí tuệ của một người quản lý cấp cao trong công ty.
“Nếu thật sự không còn cách nào thì chỉ có thể gọi điện cho cô của tôi, nhờ bà ấy liên hệ với ban tổ chức để móc nối quan hệ xem sao.”
Đây là phương án bất đắc dĩ cuối cùng mà Lăng Sở Sở nghĩ ra được. Dù gì cô ấy và cô của mình cũng là người nhà họ Lăng, dựa vào địa vị của gia tộc muốn nhờ ban tổ chức liên hệ với Dược Vương cũng không khó.
Thế nhưng cô ấy cũng biết Lăng Mộ Mai rất kiêng kị không muốn để công ty có bất kỳ dính líu gì với gia tộc, dựa theo lời bà ấy nói thì thương trường nói chuyện thương trường, đây chính là quy tắc của thương trường.
Mặc dù sẽ có người vì biết bọn họ là người nhà họ Lăng mà nể mặt hoặc tạo điều kiện thuận lợi hơn, thế nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ cần bọn họ không vận dụng quan hệ của nhà họ Lăng, không lưu lại bất kỳ nhược điểm nào là được.
“Nếu mọi người muốn gặp Dược Vương thì tôi có thể liên hệ giúp.”
Nghe thấy những lời này đám người Lăng Sở Sở cùng Tôn Lợi Dân đều sững sờ, sau đó mới ý thức được là Phương Minh đang đứng ở một bên nói những lời này.
Chỉ là bốn người Lăng Sở Sở đều không kích động chút nào.
“Phương Minh cậu đừng nói bậy, chúng tôi đang bàn chuyện nghiêm túc đấy!”
Một lúc sau Lăng Sở Sở mới tức giận đáp trả một câu.
Phương Minh vuốt vuốt mũi, tại sao lúc cậu nói thật thì không ai tin nhỉ?
“Cậu còn nói cậu quen biết Dược Vương? Lúc cậu ra đời thì Dược Vương đã ẩn cư rồi, chém gió cũng đừng chém quá đáng như vậy chứ!”
Đám người Vu Hải Dương trào phúng, bị Lăng Sở Sở nhíu mày cắt đứt: “Được rồi, tôi đi gọi điện thoại cho cô của tôi, quản lý Tôn tiếp tục điều tra nguyên nhân của chuyện này, hai vị chuyên gia hãy về nghĩ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta còn phải đi xem dược liệu.”
Lăng Sở Sở đứng lên đi thẳng ra ngoài, cơ bản là không hề cho Phương Minh cơ hội để nói chuyện, mà Phương Minh nhìn theo bóng lưng của Lăng Sở Sở, không biết phải nói gì hơn, lần đầu tiên ngỏ ý muốn giúp thì lại bị bọn họ xem thường như vậy.
“Chuyên gia Phương, chúng tôi cũng rời đi trước, không quấy rầy cậu nữa.”
Lăng Sở Sở vừa đi thì ba người Tôn Lợi Dân cũng đi theo, trong phòng chỉ còn lại Hoa Minh Minh cùng Phương Minh.
“Thật là nhàm chán, Phương Minh, ban đêm chúng ta ra ngoài dạo chơi đi, ở trong khách sạn này thật là nhức cả trứng! Tối qua tội gọi điện thoại muốn gọi dịch vụ massage, thế nhưng khách sạn lại nói bọn họ không kinh doanh loại dịch vụ này. Đã không kinh doanh tại sao lúc chúng ta ngồi trên máy bay còn lưu lại một dãy số kia chứ?”
Hoa Minh Minh phiền muộn vô cùng mà Phương Minh thì bật cười, thật ra cậu có thể hiểu được nguyện nhân ẩn giấu trong đó.
Không phải khách sạn không có, mà là trong lúc diễn ra hoạt động lần này mới ngừng kinh doanh.
Đương nhiên dịch vụ massage của khách sạn cũng không phải chính quy gì, thậm chí có thể nói nó chính là hoạt động ngầm. Mà lần này thành phố đã bao trọn khách sạn này, rất nhiều danh nhân cùng với phóng viên trong nước đều tụ tập ở đây, trừ khi muốn bị đóng cửa nếu không làm sao bọn họ dám kinh doanh dịch vụ này kia chứ?
“Được, ra ngoài cũng tốt.”
Đến một địa phương mới, thưởng thức phong cảnh lối sống của người dân cũng là một chuyện vô cùng thú vị, đầu tiên có thể mở mang tầm mắt, thứ hai là tăng vốn hiểu biết của bản thân về phong tục tập quán ở các nơi.
Phương Minh nhớ rõ sư phụ đã nói với cậu một câu: “Cho dù là tu Đạo hay là tu Phật, đều coi trọng vân du(1), chỉ có đi nhiều thì mới có kiến thức nhiều, sẽ không trở thành ếch ngồi đáy giếng, cũng sẽ không bị vẻ bề ngoài che mắt.”
(1)Vân du: dạo chơi, đi đây đi đó
Hia người Phương Minh cùng Hoa Minh Minh vừa rời khỏi khách sạn liền gọi xe taxi.
“Chú à, ở đây có chỗ nào náo nhiệt để tham quan không?”
“Hẳn là hai ông chủ tới tham gia hội giao lưu dược liệu lần này sao?” Người tài xế không trả lời ngày mà hỏi câu khác.
“Đúng vậy nha, sao chú biết được?”
“Tôi thấy hai người hẳn là vừa đi ra từ khách sạn Đằng Xung, tất cả người dân bản xứ chúng tôi đều biết người có thể ở khách sạn này đều là khách quý được mời tới tham gia đại hội, đều là kẻ có tiền.”
Tài xế là một người đàn ông trung niên, sở dĩ ông ấy nói như vậy cũng là có nguyên nhân.
Tại hơn nửa tháng trước, đám tài xế bọn họ đã nhận được thông báo của công ty, trong những ngày diễn ra hội giao lưu bọn họ tuyệt đối không được chở khách tới một số địa phương đặc thù.
Cái gọi là địa phương đặc thù cũng không khó hiểu như mọi người nghĩ, mà ý chính là không được hố khách.
Sở dĩ có chuyện này cũng khá dễ hiểu, Đằng Xung vốn dĩ là một thành phố du lịch, hằng năm đều có khá nhiều du khách tới thăm quan, vì vậy những tài xế taxi này đã có hợp tác với một số địa điểm tiêu phí, tài xế chịu trách nhiệm đưa hành khách tới, còn chủ của những nơi này thì trích phần trăm cho bọn họ dựa theo chi phí tiêu dùng của những du khách này, hoặc trực tiếp tính toán dựa trên đầu người.
Đây chính là lông cừu thì mọc trên thân cừu, nguyên nhân mà mấy địa điểm tiêu phí này đồng ý trích tiền boa cho tài xế chính là bọn họ có biện pháp làm thịt khách, thậm chí là nhiều nơi còn có biện pháp khiến khách không dám gây chuyện.
Nhưng đối với những người tới tham gia đại hội giao lưu này thì tài xế không dám làm vậy, thậm chí không chỉ riêng bọn họ mà ngay cả những nơi chuyên làm thịt khách kia cũng đã nhận được thông báo.
Đại hội giao lưu lần này là hạng mục lớn nhất mà lãnh đạo Đằng Xung tổ chức trong mười năm này, vì vậy nhất định phải lưu lại cho khách ấn tượng tốt đẹp nhất.
Huống chi trong số khách mời lần này có rất nhiều phóng viên báo chí, một khi bẫy nhầm phóng viên nào đó khiến người ta đưa tin ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng to lớn vô cùng đối với thành phố.
Đương nhiên đây chưa phải là tất cả, một tháng trước khi đại hội diễn ra toàn thành phố đã bị giới nghiêm, ngay cả những tên lưu manh cắc ké cũng đã bị cảnh cáo.
Kỳ thực không chỉ riêng gì Đằng Xung như vậy mà các tỉnh thành khác cũng là như thế, khi có hội nghị hay hoạt động lớn gì cũng là lúc trị an tốt nhất, mặc dù chưa tới mức đêm ngủ không cần đóng cửa thế nhưng mấy loại chuyện cướp bóc vặt sẽ không xuất hiện.
Sau khi xác nhận thân phận của Hoa Minh Minh cùng Phương Minh, tài xế bắt đầu nhiệt tình giới thiệu: “Ở Đằng Xung có rất nhiều điểm vui chơi, mà danh lam thắng cảnh cũng có rất nhiều. Ban đêm ở đây nổi tiếng nhất chính là phố Tông Bao, ở đó có rất nhiều kiến trúc cổ cùng quán bar, ngoài ra còn có Đổ Thạch nổi tiếng nhất Vân Nam.”
Nói tới Vân Nam thì không thể không nói tới Đổ Thạch.
Vân Nam có đường biên giới với Myanmar, mà bên phía Myanmar phỉ thúy nhiều vô kể, mà dựa theo giá phỉ thúy lên cao thì đổ thạch cũng càng lúc càng được ưa chuộng, thậm chí sau này nó còn được coi là một văn hóa đặc biệt.
“Chú à, vậy chúng ta đi tới phố Tông Bao đi.”
Hoa Minh Minh quyết định luôn, dĩ nhiên cậu ta cũng không muốn đi đổ thạch gì gì đấy, là cậu chủ của Hoa Bảo Lâu cậu ta cũng không hiếm lạ gì đổ thạch, sở dĩ cậu ta muốn tới đấy chính là vì một câu của tài xế: Ở đó có rất nhiều quán bar!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất