Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 193: Cô ấy là ma

Chương 193: Cô ấy là ma



-----------------
Bây giờ, Hoa Minh Minh đang giận dữ nhìn chằm chằm hai cô gái đứng bên cạnh cô gái áo trắng.
So với cô gái áo trắng, hai người này ăn mặc vô cùng hở hang, một người mặc áo hai dây trễ ngực quần short jean, một người mặc áo ren bán trong suốt ngắn thêm cả quần da siêu ngắn, muốn bao nhiêu gợi cảm có bấy nhiêu gợi cảm.
“Hai kẻ lừa đảo, thật không ngờ ông trời còn để tôi gặp lại hai cô.”
Hoa Minh Minh nhìn hai cô gái, cơn lửa tà sớm đã không còn, còn lại chỉ là sự phẫn nộ.
“Anh là ai, chúng tôi đâu có quen anh.”
Cô gái áo hai dây mắt makeup rất dày vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hoa Minh Minh.
“Đúng, chúng tôi không quen biết anh, anh nhận lầm người rồi.” – Cô gái kia cũng nói theo.
“Còn không chịu thừa nhận, cô tên là Huyên Huyên, cô ta tên là Đan Đan, đúng rồi, đây là tên giả, cho dù các cô không thừa nhận cũng không sao, theo tôi đến quán bar nhân viên phục vụ có thể làm chứng cho tôi.”
“Chúng tôi vì sao phải theo anh tới quán bar chứ, ai biết anh là người tốt hay người xấu?”
Cô gái tên Huyên Huyên cười lạnh, nhưng khi cô ta nhìn vẻ mặt cô gái áo trắng bên cạnh, cả ngưởi giống như quả bóng bị xì hơi.
“Lừa tôi chi hơn hai ngàn, còn lừa tôi thêm ba ngàn nữa, tưởng tôi không dám báo công an sao? Tôi nói cho cô biết, tôi là khách mời trong đại hội giao lưu thuốc Đông y lần này, là khách mời do lãnh đạo địa phương các cô mời tới. Cô có tin tôi báo xong công an sẽ lập tức bắt các cô ngay không?”
Nghe Hoa Minh Minh nói vậy, vẻ mặt cô gái áo trắng khá lo lắng, còn Huyên Huyên và Đan Đan cũng trợn mắt. Trước kia họ đi lừa gạt đều không bị mấy người bị gạt tóm được, bởi vì họ đều cố ý chọn ra tay với những du khách đến đây chơi, vậy nên căn bản không biết cảnh sát có thể bt mình thật không.
Cô gái áo trắng hơi khẩn trương, miệng mở ra vài lần, nhưng chỉ có thể phát ra mấy âm “A, À,…”, không nói rõ được chữ nào.
“Ây, hai kẻ mồi rượu (1) lừa đảo, bây giờ lại còn giả câm.” - Hoa Minh Minh cười lạnh: “Tưởng giả câm thì tôi sẽ thông cảm hả? Mấy kẻ lừa đảo các cô có bị câm thật cũng đáng.”
(1) Người mồi rượu: những cô gái được thuê để lừa đàn ông vào các quán bar giá cao.
“Tên khốn, anh nói gì đó?”
Cô gái tên Huyên Huyên nghe Hoa Minh Minh nói vậy đột nhiên như phát điên, giơ tay lên cào lên người Hoa Minh Minh.
“Ai iu, cô làm gì đó, đừng tưởng tôi không đánh đàn bà nhá! Tôi nói cho cô biết, nếu cô không dừng tay tôi sẽ đánh cô thật đó.”
“Dừng tay!”
Người nói chính là Phương Minh, cô gái nghe thấy tiếng của Phương Minh theo bản năng dừng tay lại, Hoa Minh Minh nhân cơ hội liền tạo khoảng cách, nhìn thấy trên cánh tay mình xuất hiện mấy vệt máu, lại cực kỳ tức giận.
“Phương Minh, chính là hai kẻ lừa đảo này, giờ bị tôi bắt được, vậy mà còn dám tấn công tôi.”
Phương Minh không phản ứng với lời nói của Hoa Minh Minh, chỉ nhìn cô gái áo trắng, hỏi: “Hai người này là bạn của cô?”
Lúc cô gái áo trắng nhìn Phương Minh cũng hơi bất ngờ, khi phản ứng lại mới gật đầu, rồi lập tức lắc đầu.
“Em gái cô?”
Nhìn thấy cô gái áo trắng gật đầu đồng thời nhìn một trong hai cô gái, trong lòng Phương Minh đã hiểu, người tên là Huyên Huyên chắc là em gái cô gái áo trắng này, mà Hoa Minh Minh rõ ràng đã động đến điểm mẫn cảm trong lòng em gái cô gái áo trắng, vậy nên mới đột nhiên trở nên phát điên như vậy.
Cô gái áo trắng bị câm, điểm này Phương Minh đã sớm nhìn ra.
“Chị, mọi người quen nhau sao?”
Huyên Huyên dùng ánh mắt đánh giá nhìn về phía Phương Minh, cô ta hiểu chị mình nhất, trong cuộc sống căn bản không hề có bạn, hơn nữa chàng trai trước mắt này rõ ràng đi cùng với tên con trai đáng ghét kia, đều là khách du lịch từ nơi khác đến, càng không có khả năng quen biết chị mình.
“Không sao, đây là bạn tôi, không cần khẩn trương, mọi chuyện đều được xử lý tốt rồi.”
Nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô gái áo trắng, Phương Minh mỉm cười ý bảo đối phương thả lỏng, còn Hoa Minh Minh đứng bên thì bĩu môi, bởi vì cậu ta hiện giờ đang mắng thầm Phương Minh trong lòng.
Cậu ta thấy Phương Minh rõ ràng để ý chị gái người ta, mới cố ý làm người tốt, chỉ có điều không ngờ Phương Minh lại có khẩu vị nặng như vậy, thích người bị câm.
“Trên đời không có nhiều người xấu như vậy đâu, cô yên tâm.”
Nói xong câu đó, ánh mắt Phương Minh nhìn về phía hai cô gái Huyên Huyên và Đan Đan, cứ chăm chăm nhìn, nhìn cho đến khi mắt hai cô nàng lóa lên không dám nhìn thẳng cậu nữa mới thở dài một hơi.
“Hà tất gì phải như vậy, các cô còn có cuộc đời của mình, lỗi đã từng phạm không thể bù đắp được, vậy thì hãy dùng cả đời để bù đắp, chứ không phải dùng cách này để cố giữ người ta lại.”
Câu nói của Phương Minh khiến Hoa Minh Minh cảm thấy cậu ấy đang nói lời vô nghĩa, cậu ta hoàn toàn nghe không hiểu ý trong lời nói của Phương Minh.
Là đang giáo huấn hai cô gái này?
Nhưng khẩu điệu này không giống như chỉ là đơn giản giáo huấn, hơn nữa tuy hai cô nàng này là gái nâng rựou, nhưng cũng đâu phải xem là lỗi không thể bù đắp? Còn giữ người ta lại ý gì?
Thế nhưng, Huyên Huyên và Đan Đan khi nghe Phương Minh nói xong, gương mặt đột nhiên biến sắc, hai người giống như nhìn thấy điều gì rất đáng sợ, kéo tay chị mình đi.
“Chị, chúng ta đi thôi.”
“Có thể đi đâu được chứ? Cô ấy căn bản không thể rời khỏi nơi đây. Điều này không phải các cô không biết, nếu không sao các cô lại muốn đến nơi này chứ?”
Lời nói của Phương Minh khiến Huyên Huyên và Đan Đan khựng người, biểu cảm trên mặt hai người cực kỳ mất tinh thần. Cả buổi sau, Huyên Huyên ngồi xuống đất, khóc nức nở.
“Này… Phương Minh, hai chúng ta đâu có ra tay đánh cô ta, nếu cô ta dám lừa gạt tống tiền chúng ta cũng không sợ.”
Tiếng khóc của Huyên Huyên rất lớn, Hoa Minh Minh sợ người khác nhìn thấy, hiểu lầm hai thanh niên bọn họ ăn hiếp mấy cô gái.
Thế nhưng, Phương Minh đáp lại cậu ta chỉ có một ánh mắt chớ lên tiếng.
“Tôi… không nỡ, tôi thật sự không nỡ rời xa chị mình.”
Cô gái áo trắng muốn kéo tay em gái mình, nhưng cô nhận ra cô cũng không cử động được.
“Cô cũng nên tỉnh lại đi, sao cứ mãi chấp niệm như vậy, cô cứ chấp niệm như vậy, đối với em gái cô cũng không phải chuyện tốt.”
Giọng nói của Phương Minh Hoa Minh Minh nghe rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai cô gái áo trắng như một lời cảnh tỉnh thẳng thừng, cô gái áo trắng ban đầu vẫn hoang mang chợt bừng tỉnh, cuối cùng trở nên bi thương.
“Đây rốt cuộc là sao? Chị cô ta không phải vẫn đứng đây sao? Mấy anh chị làm tôi hoang mang quá!”
Ánh mắt Hoa Minh Minh nhìn về phía Phương Minh, còn Phương Minh lại nhìn về phía người tên Đan Đan: “Tôi nghĩ, toàn bộ mọi chuyện cô rõ nhất, hãy nói ra hết đi.”
Tuy trong lòng cậu đã có kết quả, nhưng nguyên nhân cụ thể cậu cũng không biết.
“Chủ yếu… chủ yếu là Bảo Bảo cô ấy rất nhớ chị gái mình, không nỡ để chị mình ra đi.”
Cô gái tên Đan Đan lên tiếng, nhờ đó Hoa Minh Minh mới đoán ra, Huyên Huyên không phải là tên của cô gái kia, mà là Bảo Bảo.
Qua lời Đan Đan kể, Phương Minh cuối cùng cũng đã biết mọi chuyện xảy ra thế nào. Còn Hoa Minh Minh sau khi biết chân tướng sự việc, đôi mắt liền trợn trừng, miệng há lớn có thể nhét lọt một quả trứng.
Bởi vì cậu ta không ngờ, sự việc lại lạ lùng và kinh khủng đến vậy.
Ba năm trước, Bảo Bảo là một gái mồi rượu, còn Đan Đan, chính là người làm chung với Bảo Bảo, khi hai người tìm được mục tiêu, Bảo Bảo sẽ gọi Đan Đan, hai người cùng nhau đi mồi chài khách vào bar.
Hai người dựa vào việc lừa người vào các quán bar đen kiếm tiền, hoa hồng một lần ít thì một, hai trăm, nhiều thì hơn một ngàn, kiếm được rất nhiều tiền.
Thế nhưng, thường đi trên bờ biển, làm gì không có chuyện giày ướt (2).
(2) Tương tự câu “Đi đêm lắm có ngày gặp ma”.
Có một lần đi lừa người ta xong, cô ta và Đan Đan hai người muốn ăn bữa khuya, kết quả lúc đi vào hẻm bị đối phương bắt được. Mấy gã đàn ông này là dân lăn lộn ngoài xã hội, bắt được cô ta và Đan Đan tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho hai người họ.
Cũng chính lúc này, chị của Bảo Bảo vừa may tìm thấy cô ta phát hiện tình hình bất thường, cô ấy liền xông lên trước bảo vệ em gái mình. Nhưng đám người này uống rượu đã ngà ngà say, xuống tay không nặng không nhẹ, chị Bảo Bảo vì bảo vệ em gái mình, bị mấy tên này mơ màng đánh chết.
Người đã chết, mấy tên này cũng tỉnh rượu lập tức bỏ chạy, để lại Đan Đan bị dọa đến ngẩn người và Bảo Bảo đang ôm thi thể chị gái mình khóc nức nở.
“Bảo Bảo và chị cô ấy từ nhỏ đã mất cha mẹ. Hai chị em sống nương tựa lẫn nhau. Thật ra Bảo Bảo làm gái mồi rượu cũng không có tiêu tiền lung tung, tất cả đều để dành, bởi vì cô ấy nói sau này để dành đủ tiền sẽ đưa chị ấy đi bệnh viện điều trị dây thanh quản. Bảo Bảo đã tìm hiểu, chỉ cần không phải vừa bị điếc vừa bị câm thì có thể trị được, còn chị Bảo Bảo chỉ không thể nói được nhưng nghe vẫn rất tốt.”
Nghe đến đó, Hoa Minh Minh nhìn cô gái áo trắng đứng ở đó mà rùng mình, chị Bảo Bảo đã chết, vậy cô gái áo trắng đứng trước mặt cậu ta là ai?
“Cậu đoán đúng rồi đó, cô ấy là ma.”
Phương Minh hình như biết trong lòng Hoa Minh Minh đang nghĩ gì, nói thẳng: “Nếu tôi đoán không lầm, chính hai cô đã phát hiện ra chị Bảo Bảo lại xuất hiện đúng không, hơn nữa mỗi tháng xuất hiện một lần, biểu diễn ở cạnh nhà thủy tạ kia, biểu diễn xong sẽ đến đây, đây là nơi cô ấy bị người ta đánh chết.”
Phương Minh nói những lời này khiến Hoa Minh Minh nổi hết cả da gà: “Đây… đây là nơi cô ấy bị đánh chết?”
Nghĩ đến đã từng có người chết ở đây, hơn nữa người chết đó còn đang đứng trước mặt mình, Hoa Minh Minh gần như run rẩy cả da đầu, nếu không phải Phương Minh đang đứng bên cạnh cho cậu ta chút cảm giác an toàn, cậu ta sớm đã xoay người bỏ chạy rồi.
Đan Đan có hơi nghi hoặc nhìn về phía Phương Minh, rõ ràng đang thắc mắc vì sao Phương Minh lại biết những điều này. Nhưng rồi cô vẫn gật đầu, tiếp tục nói: “Ừ, có một lần tôi kéo Bảo Bảo đi giải sầu, cũng không ngờ khi đến nhà thủy tạ kia lại nhìn thấy chị của Bảo Bảo, lúc đầu tôi còn tưởng tôi bị hoa mắt, nhưng Bảo Bảo nói cô ấy cũng nhìn thấy.”
Thấy được chị mình Bảo Bảo cực kỳ kích động, xông lên phía trước, nhưng cô phát hiện chị cô căn bản không hề để ý đến cô, chỉ đứng ở đó thổi ba ô (3), diễn tấu xong thì đi vào hẻm này, sau đó biến mất.
(3) Ba ô: Một loại sáo.
Hôm sau Bảo Bảo tiếp tục đến đó chờ đợi, kết quả phát hiện chị mình không xuất hiện, nhưng cô không từ bỏ, một tháng sau cô rốt cuộc cũng đợi được chị cô lần thứ hai xuất hiện.
Mà trong thời gian một tháng đó, Bảo Bảo có đi hỏi một số bà đồng, bởi vì cô khảng định chị mình đã chết. Theo lời bà đồng nói, nếu một người sau khi chết trong lòng vẫn còn chấp niệm chưa buông bỏ được, như vậy hồn ma rất có thể sẽ trở về, trở lại nơi thường đến nhất và nơi có ấn tượng sâu sắc nhất khi còn sống.
“Bảo Bảo nói, chấp niệm của chị cô ấy chính là không yên lòng về cô ấy, vậy nên nếu cô ấy tiếp tục làm gái mồi rượu, hồn ma chị cô ấy sẽ vĩnh viễn không đi được.”
“Vậy nên Bảo Bảo đã giao ước với tôi, vào ngày này mỗi tháng, chúng tôi sẽ làm gái mồi rượu gạt người, sau đó chờ chị cô ấy đến, đây là lần thứ ba mươi rồi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất