Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 217: Lưu danh muôn đời

Chương 217: Lưu danh muôn đời


“Trần Dương, anh có sợ đau không?”
Đợi tới lúc bên trong đình viện chỉ còn lại hai người Phương Minh cùng Trần Dương, Phương Minh đột nhiên lại hỏi câu này.
“Cái này… Tôi cũng giống người bình thường.”
Nghe thấy câu trả lời của Trần Dương, Phương Minh cười cười lấy ngọn đèn dầu từ trong túi ra. Đèn dầu này khá cũ kỹ, lớp sơn bên ngoài đã bị bong tróc khá nhiều.
Một chiếc đèn đồng mạ vàng.
Ngoại trừ ngọn đèn Phương Minh còn đưa cho Trần Dương một con dao nhỏ, vẻ mặt hiền lành vô hại: “Anh lấy con dao nhỏ này cắt đầu ngón tay, sau đó để máu tươi nhỏ vào đèn dầu, chỉ cần nhỏ đầy hai phần ba đèn là được.”
Khóe miệng Trần Dương giật giật, chuyện này dường như không phải chỉ đơn thuần là chịu đau, mà muốn tự mình hại mình còn cần phải có dũng khí nữa đấy!
Mặc dù cũng hơi sợ, thế nhưng bao nhiêu năm bị bệnh tật hành hạ, tính cách của Trần Dương càng thành thục kiên nhẫn hơn người bình thường nhiều. Anh ta cũng không hỏi vì sao phải làm như vậy, đặt ngọn đèn xuống rồi trực tiếp cầm con dao lên, cắt vào đầu ngón tay.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn Phương Minh, trên mặt đã có chút xấu hổ, một dao kia thế mà không hề cắt được vết xước nào.
“Tại lực tay hơi nhẹ.”
Trần Dương giải thích một câu gượng ép rồi cắt thêm một nhát nữa, mặt anh ta nhăn nhó mà máu tươi cũng bắt đầu trào ra.
Không có thời gian để đau đớn, Trần Dương nhanh chóng đặt ngón tay lên trên miệng đèn, nặn máu để nó chảy nhanh hơn, từng giọt từng giọt rơi vào trong bầu đèn.
Hai mươi giây sau khi bầu đèn đã bị lấp đầy hai phần ba Phương Minh mới ra hiệu cho Trần Dương dừng lại, đồng thời cũng đưa cho anh ta một miếng băng dán cá nhân.
“Cảm ơn.”
“Đầu tiên để ngọn đèn ở đây đã, cậu cầm những bùa chú này đi theo tôi.”
Phương Minh lại lấy 13 tấm phù lục từ trong túi ra đưa cho Trần Dương, thấy vẻ mặt anh ta tràn đầy nghi hoặc, hay là giải thích cho anh ta một chút cũng được.
Ai cũng không thể biết bố cục của cậu, trừ Trần Dương, anh ta bắt buộc phải rõ ràng. Không chỉ vì sự thành bại của hành động lần này, mà tương lai long mạch ở đây cũng do Trần Dương thủ hộ.
“Đây là Thừa long phù, sợ rằng khi long mạch tới địa thế ở đây không thể thừa nhận nổi, vì vậy phải mượn nhờ sức lực của tấm phù. Có tất cả 13 tấm, chia ra làm 13 lần giảm bớt lực phá hoại của long mạch đối với nơi này.”
Phương Minh vừa giải thích Trần Dương đã hiểu ngay: “Giống như đột nhiên có vật nặng từ trên trời rơi xuống đúng không? Vì phòng ngừa vật nặng này phá hư mặt đất nên phải bố trí một vài chướng ngại ngăn cản trong không trung, từng tầng từng tầng giảm bớt lực lượng.”
“Cách giải thích này cũng khá đúng.”
Sau khi nói tác dụng của tấm phù cho Trần Dương, Phương Minh lại dẫn anh ta đi tới con mương đã được đào lúc trước: “Đây là phương hướng long mạch đi tới, bây giờ anh nhảy vào con mương này, sau đó cứ cách 3m thì chôn một tấm Thừa Long Phù xuống.”
Trần Dương chôn 13 tấm Thừa Long Phù xuống dưới mương dựa theo Phương Minh nói, vì để người khác không phát hiện dấu vết đào bới nơi này, sau khi anh ta chôn xong còn cố ý lấp đất lại cẩn thận.
Mười mấy phút sau, Trần Dương chôn xong hết những tấm phù này rồi lại nhìn Phương Minh, chờ đợi cậu giao nhiệm vụ tiếp theo.
“Bố trí Thừa Long Phù và cả những bố trí tiếp theo của tôi, anh không được tiết lộ cho bất kỳ người nào. Bởi việc này liên quan tới sự tồn tại của long mạch, cho dù là người nhà thân thiết nhất anh cũng tuyệt đối không được tiết lộ.” vẻ mặt của Phương Minh nghiêm túc vô cùng, cẩn thận dặn dò Trần Dương.
Cũng không trách tại sao Phương Minh cẩn thận như vậy, dù sao long mạch này cũng là long mạch từ bên ngoài tới, nếu muốn an ổn sinh sống ở đây nhất định cần phải có thời gian thích ứng. Trong khoản thời gian này nếu có người cố ý phá hư, rất dễ khiến long mạch sợ hãi mà chạy mất.
Cậu không sợ người nhà họ Trần phá hư, cậu chỉ sợ nếu có quá nhiều người biết chuyện này, trong lúc uống say kích động hay vì một lý do nào đó mà để lộ chuyện này ra, truyền tới tai người hữu tâm thì hậu quả thật sự khó mà lường trước được.
“Tôi xin thề sẽ chôn vùi bí mật này vào sâu trong đáy lòng, tuyệt đối không nói cho bất kỳ ai.” Trần Dương bảo đảm.
“Long mạch này không chỉ ảnh hưởng tới dân chúng ở Thụy Lệ, nó còn có cùng một nhịp thở với anh, nếu long mạch bị phá hư thì thần tiên cũng không thể cứu anh được.”
Không phải Phương Minh đang hù dọa anh ta, những thứ này đợi sau khi long mạch đến, anh ta sẽ được tự thân trải nghiệm.
Căn dặn kỹ lưỡng rồi Phương Minh lại lấy 7 là cờ từ trong túi ra, bắt đầu cắm lá cờ vào bảy chỗ khác nhau xung quanh đình nghỉ mát.
Trên mặt lá cờ thứ nhất vẽ một vùng biển, trên mặt lá cờ thứ hai thì vẽ núi, lá cờ thứ ba vẽ đại địa, lá cờ thứ tư là vẽ trời xanh, ba lá cờ còn lại thì một lá màu đen, một lá màu trắng, một lá có cả hai màu đen trắng.
“Đây là cờ Hoán long, bởi vì long mạch có bốn loại, thứ nhất là sơn long, thứ hai là thủy long, thứ ba là bình địa long, thứ tư chính là chân long phi thiên.”
“Một đen một trắng tượng trưng cho che giấu Âm Dương, đến lúc đó anh phải rung rung lá cờ này. Long mạch cảm nhận được đại địa chi khí trên người anh, nó sẽ cho rằng bên này có sông núi thích hợp. Mặc kệ sau này nó trở thành Sơn long hay Thủy long thì nó vẫn sẽ tới đây.” Phương Minh giải thích cho Trần Dương.
“Vậy không phải là lừa gạt sao?”
Trần Dương nhìn xung quanh, một hòn đảo nho nhỏ, lại thêm một cái hồ tự nhiên cũng nhỏ luôn…
“Ây…” Phương Minh cười cười: “Anh nói đúng, đây chính là lừa gạt, đầu tiên phải lừa đầu long mạch này qua đây cái đã.”
“Liệu sau khi nó phát hiện chúng ta lừa gạt nó, nó có lập tức quay người bỏ đi hay không?”
Trần Dương cảm thấy nghi ngờ, dựa theo lời của Phương Minh thì long mạch là có linh tính đấy, làm sao có thể chấp nhận bị lừa gạt được.
“Người thân của anh nói cho anh, bọn họ có một công việc rất tốt ở nước ngoài, làm ít hưởng nhiều, sau đó kêu anh qua làm chung. Anh hưng phấn từ chức chỗ công ty hiện tại đang đi làm, bán luôn cả phòng ở hiện tại để chạy tới. Kết quả tới nơi mới phát hiện thật ra công việc kia cũng không tốt đẹp như tưởng tượng, thế nhưng cũng không khác biệt bao nhiêu so với công việc trong nước, vậy anh sẽ quyết định như thế nào?” Phương Minh hỏi ngược lại.
“Thì còn cách nào nữa, nhà cũng đã bán rồi, đành phải tiếp tục ở nước ngoài đi làm thôi.”
Phương Minh gật đầu: “Thì chuyện này cũng vậy, sau khi long mạch tới đây phát hiện bản thân bị lừa gạt, thế nhưng nó không có đường quay về. Mà anh cũng đừng quên, núi Côn Lôn là Tổ mạch phương đông, mà long mạch của Myanmar lại xuất phát từ chi nhánh phương đông, nếu nó ở đây thì càng có thể dễ dàng tiếp nhận dưỡng dục của long tổ, so sánh một chút nó chắc chắn sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.”
“Một lát nữa anh phải thiêu hủy sáu lá cờ này cùng ngọn đèn, chỉ để lại lá cờ trên tay anh mà thôi. Làm vậy sau này trừ hai người chúng ta sẽ không còn ai biết vị trí của sáu lá cờ này, không cách nào thức tỉnh long mạch.”
Cờ Hoán Long này cần phải cắm ở bảy vị trí, thế nhưng lại không yêu cầu cố định bảy vị trí này gồm những nơi nào. Nếu về sau có người nhắm vào đầu long mạch này cũng tuyệt đối không thể thức tỉnh long mạch, ngoại trừ Trần Dương.
Ngẩng đầu nhìn trời rồi lại cúi đầu xem đồng hồ, đã 10 giờ sáng, thời gian bên kia hẳn là không sai lệch lắm, đoán chừng bọn họ đã động thủ.
“Thắp sáng ngọn đèn lên đi.”
Phương Minh đưa thêm một tấm bùa cho Trần Dương, tấm bùa này chỉ đơn giản là Dẫn Hỏa Phù, cũng chỉ có loại phù này mới có thể thiêu đốt được máu tươi.
Oanh!
Tấm phù bị thiêu đốt, Trần Dương hơi hoảng sợ, tay chân run run, thế nhưng anh ta ổn định rất nhanh. Anh ta nhìn ánh sáng của ngọn đèn, không biết tại sao lại có cảm giác ngọn đèn này chính là bản thân anh ta.
Dẫn theo ngọn đèn thiêu hủy 6 lá cờ như lời Phương Minh dặn xong, Trần Dương lại dõi mắt nhìn Phương Minh.
“Chờ.”
Đáp lại Trần Dương chỉ có một chữ.
Mỏ khoáng ở Myanmar.
Tương Nguyên đi ra khỏi túp lều, ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt hiện lên tia kích động: “Nhanh lên, còn một canh giờ(1) nữa là tới thời gian đại sư đã tính toán, đầu long mạch kia sắp khởi vận rồi.”
(1)Canh giờ: đơn vị thời gian của Trung Quốc, 1 canh = 2 giờ
Cái gọi là khởi vận chính là lúc long mạch thức tỉnh.
Long mạch tồn tại ròng rã không biết bao nhiêu năm tháng, phần lớn thời gian đều ở trong trạng thái ngủ say, thế nhưng cứ một khoảng thời gian nó sẽ thức tỉnh.
Long mạch chính là do tinh hoa đại địa ngưng tụ mà thành, tẩm bổ vạn vật. Mỗi lần long mạch thức tỉnh sẽ phát ra một lượng lớn long mạch chi khí, đối với người trong khu vực này chính là cơ duyên to lớn vô cùng, vì vậy được xưng là khởi vận.
Rất nhiều nơi đột nhiên xuất hiện một số hiện tượng kì lạ, ví như một số thôn dân phát hiện hoa màu nhà mình đột nhiên tăng trưởng rất nhanh hoặc có thể gặt hái luôn, đây chính là do nơi đó có long mạch khởi vận.
Có người bị một số bệnh mãn tính, ví như ho khan, thở khò khè, chữa mãi nhưng không khỏi, thế nhưng đột nhiên lại tốt lên, đây cũng là do hấp thụ long mạch chi khí mà thành.
“Tam Điền, đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi chứ?”
Tương Nguyên gọi Tam Điền Thuần Nam tới, Tam Điền Thuần Nam vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt đầy quần thâm gật đầu: “Đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“Vậy là tốt rồi, chờ…”
Tương Nguyên vừa mới nói được nữa câu đột nhiên thần sắc đột biến, lập tức đi vào trong lều nhìn chằm chằm một vật trên bàn, vật này nhìn khá giống với mô hình quả địa cầu, thế nhưng điều khác biệt ở đây chính là nó không phải mô hình quả địa cầu, mà là một hạt châu lớn màu lam.
Giờ phút này hạt châu lớn đó bắt đầu hơi hơi lay động.
“Sao nó lại xuất hiện sớm hơn một canh giờ? Không lẽ đại sư đoán quẻ đã tính sai?”
Trên mặt Tương Nguyên đã hiện lên vẻ kinh ngạc, mà Tam Điền Thuần Nam ở bên cạnh thì vô cùng nghi hoặc: “Tương Nguyên đại nhân, có chuyện gì xảy ra?”
“Cảm long cầu chấn động, chứng tỏ long mạch ở đây đã thức tỉnh, sớm hơn đại sư dự đoán 1 canh giờ.”
Nghe thấy Tương Nguyên nói tới “đại sư tính quẻ”, trên mặt Tam Điền Thuần Nam lộ ra vẻ kinh sợ, đại sư tính quẻ nha, đó chính là thầy của Thiên Hoàng, là nhân vật cao không thể với tới.
“Chẳng lẽ xuất hiện biến cố gì?” Tam Điền Thuần Nam suy đoán.
“Mấy ngày nay võ sĩ của đế quốc có phát hiện ra điều gì không bình thường không?”
“Không hề, tất cả đều bình thường, không có ai dám tới gần đây cả.”
Tương Nguyên trầm ngâm, nửa ngày sau mới lẩm bẩm: “Đại sư đoán quẻ đã nói, long mạch là thứ tồn tại vô cùng thần kỳ, cho dù là cường giả tu tiên cũng không dám nói có thể hoàn toàn khống chế long mạch, đại sư đoán quẻ tính sai cũng là chuyện có thể lý giải.”
“Vậy đại nhân có cần bẩm báo tình huống lại cho đại sư tính quẻ hay không?” Tam Điền Thuần Nam đề nghị.
“Anh cho rằng ở đây có tín hiệu sao?”
Tương Nguyên nhìn Tam Điền Thuần Nam: “Nơi này là trung tâm của long mạch, một khi long mạch khởi vận từ trường ở nơi đây sẽ xuất hiện hỗn loạn, tất cả thiết bị truyền tin đều bị vô hiệu hóa.”
“Lập tức để mọi người hành động theo kế hoạch, mặc dù long mạch khởi vận sớm hơn một canh giờ những cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần thực hiện đúng theo kế hoạch là được.”
Tương Nguyên chỉnh lại quần áo, trên mặt hiện lên vẻ phấn chấn, sau ngày hôm nay ông ta sẽ trở thành người đầu tiên đưa được long mạch về nước, được lưu danh ở Âm Dương điện phủ, đời đời nhận được sự kính ngưỡng của các Âm Dương sư!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất