Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 219: Ánh sáng rực rỡ của mặt trời diệt hồn

Chương 219: Ánh sáng rực rỡ của mặt trời diệt hồn


Rủi ro này làm kinh sợ cả Tương Nguyên.
Những thùng gỗ này cũng không phải là thùng gỗ bình thường, trong thùng gỗ đều có pháp yếm thắng, mà pháp yếm thắng này chuyên dùng để phá phong thủy, cũng có tác dụng ràng buộc với long mạch.
Long mạch nếu đã rơi xuống, như vậy thì tuyệt đối không thể chạy trốn lần nữa.
Tương Nguyên không biết là giờ phút này trên một hòn đảo của hồ Lộng Mạc vùng Thụy Lệ cách khu mỏ không xa nhưng thuộc về một đất nước khác, Trần Dương đang lung lay lá cờ dữ dội, mỗi lần lay đều vô cùng cật lực, nhưng Trần Dương vẫn cắn răng kiên trì.
Cũng giống như vậy, Phương Minh cũng không phải chỉ đứng ở một bên nhìn, giờ phút này cậu cũng tới phía sau Trần Dương, hai tay không ngừng bấm tay niệm chú, từng đợt Vu lực bắn ra từ đầu ngón tay của cậu rơi trên người Trần Dương.
Nếu không, lấy thể chất của Trần Dương căn bản không thể kiên trì được lâu như vậy, dù sao ông ta cũng chỉ là người bình thường.
Đây là một trận tranh đoạt, là cuộc tranh đoạt của Phương Minh bên này và Tương Nguyên bên kia.
“Tương Nguyên đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy?”
Thấy thùng gỗ thứ hai cũng bị nổ theo, gương mặt Tam Điền Thuần Nam thấp thỏm không yên, nhiệm vụ lần này nếu không hoàn thành thì Tương Nguyên đại nhân cũng chỉ bị phạt nặng nhưng ông ta thì tuyệt đối không thể sống tiếp.
Võ sĩ đế quốc, không thể hoàn thành nhiệm vụ thiên hoàng bệ hạ giao phó, hơn nữa còn là nhiệm vụ quan trọng, như vậy chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.
“Tình hình có xuất hiện rủi ro.”
Sắc mặt Tương Nguyên cũng cực kì xấu, ông ta không biết tại sao lại xảy ra rủi ro, tất cả bố trí nơi này ông ta theo lời phân phó của đại quái sư mà làm, từ đầu tới cuối không chút sai lệch, theo lý mà nói thì không thể xuất hiện tình trạng như vậy.
“Tình hình xảy ra rủi ro, thế chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Cũng được, đại quái sư có chuẩn bị phòng hờ, nếu tình hình thật sự có rủi ro thì sẽ dùng những việc đã chuẩn bị phòng hờ.”
Tương Nguyên đưa tay vào trong ngực, móc ra một miếng ngọc bài, trên mặt lộ ra vẻ quả quyết, không chút do dự bóp nát nó.
Ngọc bài vỡ vụn, một khí thế bàng bạc lao ra, khí thế kia trực tiếp khiến cho Tam Điền Thuần Nam chịu không được mà quỳ xuống, khí thế này cho dù so với khí thế tản ra lúc long mạch hiện hình lúc trước cũng không kém bao nhiêu.
“Đại quái sư.”
Tương Nguyên cũng kinh ngạc, nhưng lập tức lộ ra vẻ cung kính, ông ta thật sự không ngờ ngọc bài này lại là hồn niệm của đại quái sư luyện hóa thành.
Một bóng người hiện ra trước mặt Tương Nguyên và Tam Điền Thuần Nam, đó là một ông lão mặc áo bào trắng đầu đội mũ miện, mà người này chính là đại quái sư Nhật Bản, đứng sau sự tồn tại của thầy âm dương Nhật Bản.
Ánh mắt đại quái sư căn bản không nhìn Tương Nguyên và Tam Điền Thuần Nam, mắt lão nhìn thùng gỗ, nhìn trên người của linh hồn long mạch, trong tức khắc, chỉ tay ra.
Phụt!
Hồ Lộng Mạc, Trần Dương đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, thân thể Phương Minh cũng run rẩy mấy cái
“Đây là…”
Sắc mặt Phương Minh trở nên cực kì nghiêm túc, vừa rồi cậu cảm nhận được một sức mạnh khiến tim đập nhanh, sức mạnh này cho tới giờ cậu chưa từng thấy sức mạnh mạnh mẽ nhất.
“Ông già kia dù là thầy âm dương nhưng tuyệt đối không lợi hại như vậy, lẽ nào người Nhật Bản còn có người âm thầm giúp đỡ?”
Chỉ có khả năng này mới giải thích tình hình trước mắt, hơn nữa, đối phương cảm ứng thông qua Trần Dương và khí long mạch mà trực tiếp công kích bên này, là muốn chặt đứt mối quan hệ giữa Trần Dương và linh hồn long mạch.
“Thầy Phương, đây là chuyện gì, linh hồn của tôi ban nãy có chút run rẩy.”
Gương mặt Trần Dương hoang mang, ông ta suy cho cùng chỉ là người bình thường, đột nhiên gặp thương tổn không biết từ đâu tới trong lòng khó tránh khỏi khủng hoảng.
“Đối phuong có cường giả ra tay.”
Phương Minh giải thích một câu, trong đầu nhanh chóng tìm cách phá giải, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui đều không có biện pháp gì hay.
“Chỉ có thể đánh cuộc một lần.”
Thời gian không chờ người, Phương Minh biết rõ đối phương nhất định sẽ phát động công kích lần hai, lần thứ nhất chỉ là thăm dò, kích thứ hai chính là một kích lôi đình.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Phương Minh rất nhanh tiến còa trạng thái quan tưởng, dù là ban ngày, cậu cũng muốn cảm ứng sức mạnh của tinh huy.
Trong khoảnh khắc tiến vào trạng thái quan tưởng kia, thế giới của Phương Minh xuất hiện thiên thể đầy trời, đồng dạng, mặt trời chói chang nóng bỏng nhất cũng rực rỡ lóa mắt nhất.
“Công kích vừa rồi có chứa khí tức âm hàn, nói rõ không phải bản thể của đối phương, thế thì có khả năng lớn chắc là công kích phát động của hồn niệm phân thân nào đó.”
Chọn lúc này tiến vào trạng thái quan tưởng không phải Phương Minh tùy ý lựa, mà là cậu đã suy nghĩ kĩ càng mới phán đoán ra, cậu sợ ánh sáng mặt trời, nhưng hồn niệm cũng sợ như nhau, chỉ cậu đối phương dám công kích, chắc chắn sẽ gặp phản phệ ánh mặt trời chói chang huy hoàng.
Bất chấp thần hồn bị thương, Phương Minh vẫn nhìn chăm chú vào mặt trời chói chang, hạt trân châu màu vàng trong cơ thể cũng chậm rãi xoay tròn, một luồng ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống.
Lúc ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống người Phương Minh, toàn thân Phương Minh run lên, sắc mặt trở nên tái nhớt, mà cũng đúng lúc này, ở khu mỏ Myanmar, hồn niệm phân thân của đại quái sư cũng ra tay lần nữa.
Chỉ một chiêu nhưng sau một lúc, hồn niệm phân thân của đại quái sư lộ ra vẻ sợ hãi, xoay người muốn trốn, nhưng đã chậm, một ngọn lửa xuất hiện đột ngột, trực tiếp thiêu đốt thân thể ông ta.
“Đại quái sư?”
Tương Nguyên thấy tình cảnh như vậy dường như mở to mắt ra nhìn không dám tin chuyện mình đã thấy, đâu chính là hồn niệm phân thân của đại quái sư đó, thế mà lại bị hủy diệt.
Trong đại điện cung đình hoàng thất ở Tokyo xa xôi, một ông lão áo bào trắng dường như cảm ứng được gì, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
“Lão phu tổn hao sáu mươi năm luyện ra hồn thân thế mà bị hủy diệt? Chẳng lẽ lão hòa thượng ở Myanmar ra tay? Nhưng cho dù là lão hòa thượng kia cũng không thể nào diệt hồn thân của lão phu, cùng lắm chỉ có thể đánh bại hồn thân của lão mà thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đại quái sư hoang mang, ông ta căn bản không nghĩ tới, diệt hồn thân của ông ta không phải người Myanmar kia mà là Phương Minh tới từ Hoa Hạ.
Không đúng, nói chính xác là Phương Minh mượn sức mạnh của mặt trời.
“Thầy Phương, cậu làm sao vậy?”
Trần Dương quay đầu, thấy mặt Phương Minh không chút máu, cả người tựa như mệt lả đi liền vội hỏi.
“Khụ khụ… tôi ổn, ông có thể dừng lay cờ rồi, cầm ngọn đèn tới chỗ khởi đầu mương đất tôi nói tới trước đó đi, khi cuồng phong nổi lên, lập tức chạy.”
“Được.”
Trần Dương đứng lên, mặc dù ông ta còn có rất nhiều nghi hoặc nhưng cũng biết giờ không phải lúc mở miệng hỏi, cầm ngọn đèn tới chỗ đầu mương đất.
“Hội trường Trần, bây giờ để mọi người lại đây.”
Phương Minh cố nén cơn uể oải đầu óc, bấm điện thoại gọi Trần Bách Vạn, không lâu sau, Trần Bách Vạn mang mọi người tới.
“Phương Minh, mẹ nó, anh sao lại thành ra như vậy, thê thảm quá.”
Hoa Minh Minh thấy sắc mặt Phương Minh tái nhợt thân hình ngã dưới đất, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng lập tức có chút hả hê nói: “Anh đây là làm chuyện gì, khiến bản thân hư thoát như vậy.”
“Cậu Phương, cậu không sao chứ?” – Trần Bách Vạn thân thiết hỏi.
“ Không có chuyện gì đâu.”
Phương Minh khoát tay áo, cũng may chuyện tiếp theo không cần cậu ra tay nữa, cậu chỉ cận nói miệng là được.
“Sư phó Vương, lát nữa nhờ vào các ngài rồi.”
“Ngài Phương yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành trọn vẹn.”
Vương Thắng Lợi gật đầu cam đoan, cùng lúc đó căn dặn bốn học trò của mình phải cẩn thận không thể để xảy ra sai sót.
Vù vù!
Lúc Vương Thắng Lợi dặn dò xong không lâu thì toàn bộ hòn đảo nổi gió lớn, gió lớn thổi các cây tạo ra tiếng xào xạc không ngừng, mà Phương Minh trong khoảnh khắc cảm nhận cuồng phong trong mắt lóe tia sáng, nhẹ giọng nói: “Tới rồi.”
Một phía của hòn đảo, sắc mặt cả người Trần Dương thay đổi, bởi vì linh hồn ông ta truyền tới cảm giác thân thiết, giống như có người thân cùng huyết thống gì đó xuất hiện ngay trước mắt ông ta, cảm giác thân thiết này khiến ông ta không kiềm chế được.
Cũng may ông ấy lập tức nhớ tới lời dặn của Phương Minh, đè nén kích động trong linh hồn xuống, nhấc ngọn đèn lên xoay người đi.
Chỉ là, mới chạy được ba mét, Trần Dương cảm thấy thân thể nặng nề, giống như có một vật nặng ngàn cân đặt trên vai ông ta, muốn đè cả người ông ta vậy.
Nhưng mà cũng đúng lúc này, một dòng ấm nóng truyền tới dưới chân Trần Dương, luồng sức mạnh truyền vào hai chân ông ta, trực tiếp khiến sức nặng mất đi phân nửa.
Tuy áp lực vẫn lớn như cũ, nhưng Trần Dương ít nhất vẫn có thể cắn răng chạy.
Ba mét tiếp theo, áp lực lại kéo tới lần nữa, dòng ấm nóng cũng xuất hiện theo, trong lòng Trần Dương cũng hiểu, đây là phù Thừa Long mà thầy Phương bắt ông ta chôn dưới đất đang giúp ông ta.
Mười ba tấm phù Thừa Long, tổng cộng chạy ba mươi chín mét, lúc Trần Dương xuất hiện trước mặt Trần Bách Vạn thì đã thở hồng hộc, toàn bộ thân hình hoàn toàn cong xuống.
Trần Dương đã không còn cách nào chạy nổi nữa, mỗi một bước đi đều rất gian nan, mà Phương Minh lúc này cũng hét về phía Vương Thắng Lợi: “Vương sư phó, mời Long Trụ lên.”
Vương Thắng Lợi gật đầu, sau đó cùng bốn học trò nhanh chóng nhấc mấy cột gỗ mấy tấc đã bào lên, đừng thấy ông ta tuổi thất tuần, nhưng mà mà cột gỗ dài ba mét một phát đã vác lên vai.
Cùng lúc đó, trên tay Vương Thắng Lợi còn cầm một cây búa, trong miệng hát:
“Một nhát búa Thiên Môn mở, Lỗ Bam sai ta hạ phàm. Nay là ngày thiên khai hoàng đạo, mời Long lượn quanh lên trụ đình.”
Mấy học trò của Vương Thắng Lợi nhanh chóng ngồi trên mấy cái thang đã dừng xong, mang mấy trụ đem lên chỗ cao nhất, tay chân cực kì lưu loát chuẩn bị mấy cọc gỗ.
Vương Thắng Lợi gõ một nhát búa lên cây trụ đá thứ nhất, để lại một dấu vết trên cột.
“Tử vi trên cao chiếu xuống đảo nhỏ, hôm nay tu dưỡng long đình. Dựng long đình mời long trụ, bùa vang lên kinh sợ quỷ thần.”
“Trụ này, trụ này, không biết sinh ở núi nào, lớn lên ở vùng nào? Sinh ở núi Côn Lôn, lớn lên ở vùng Bát Bảo, Trương Lang biết, Lỗ Ban thấy.”
“Chân long không nhập vào gỗ của người phàm, gỗ này thông linh lại thông thần, chân long nhập vào vừa tốt, tạo phúc một phương tu thành chính quả.”

Phương Minh nghe câu Vương Thắng Lợ niệm, cũng vô cùng kinh ngạc, cậu không ngờ Vương Thắng Lợi lại biết niệm mời rồng, xem ra sư phụ thợ mộc của Vương Thắng Lợi cũng có địa vị không thấp.
Mà khi những long trụ này được dựng xong, Trần Dương cuối cùng cũng chạy xong ba mươi chín mét, áp lưng trên lưng cũng tự dưng biến mất, mà áp lực đột nhiên biến mất này cũng khiến ông ta như trút được gánh nặng, không thể kiên trì được nữa, đặt mông ngồn xuống trong mương.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất