Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 221: Hàn Kiều Kiều đến

Chương 221: Hàn Kiều Kiều đến



------------------
“Đại Niên, đi đánh mạt chượt thôi.”
“Không đi, hôm nay tôi còn phải sửa sang lại bản thảo một chút, ngày mai phải đăng rồi.”
Trong một tòa soạn báo, một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi trước máy vi tính chỉnh sửa bài viết, mặc dù hiện tại đã là giờ tan ca thế nhưng người đàn ông trung niên này vẫn phấn chấn vô cùng, bởi ông ta tin rằng tin tức của ông ta nhất định sẽ tạo nên oanh động.
“Một thôn trang ở Thụy Lệ trồng giống bưởi Hồng Ngọc Hương, trong vòng một đêm đơm hoa kết trái, trái lớn vô cùng, mỗi quả đều lớn như quả bóng rổ.”
“Một thôn trồng lúa, trong một đêm lúa đột ngột cao bất thường, cây cao nhất còn đạt tới 3m, hạt lúa to tròn sung mãn…”
Trừ nội dung bằng chữ ra người đàn ông trung niên mập mạp này còn đăng thêm hình ảnh, thế nhưng trong khi ông ta mới chỉ hoàn thành một nửa bài báo, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng thăm hỏi.
“Là Niên phóng viên của báo chiều Thụy Địa sao?”
Người đàn ông trung niên quay đầu lại liền thấy có hai thanh niên vừa cười vừa đi tới, một trong số đó vừa vặn nhìn thấy những nội dung biên soạn trên máy tính cùng hình ảnh trên mặt bàn, tròng mắt co rút.
“Đúng là tôi, không biết hai người tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Là như vậy, chúng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, hi vọng phóng viên Niên có thể xóa bản thảo này đi, không nên tuyên truyền chuyện của mấy thôn trang này ra ngoài.”
“Dựa vào cái gì?” Vẻ mặt của Đại Niên trầm xuống, là một phóng viên, việc quyết định có đưa tin hay không là quyền của ông ta, mà đây lại là cơ hội cuối cùng để ông ta tranh thủ đăng bài kiếm tiền thưởng cuối tháng.
Hai người thanh niên cười cười, một người trực tiếp nhấc cặp công văn trong tay lên, Đại Niên lộ ra vẻ mặt phòng bị, thế nhưng chỉ sau một khắc hai mắt của ông ta sáng rực lên.
Từng bó Mao gia gia(1) đỏ tươi được người thanh niên lấy ra từ trong cặp công văn, tổng cộng là 5 bó. Nhìn bó tiền mới tinh còn nguyên giấy niêm phong, Đại Nguyên biết rõ chừng này chắc chắn là 5 vạn!
(1)Mao gia gia: tờ tiền giấy của Trung Quốc
“Nếu ông xóa bỏ hết mấy bản thảo đó thì 5 vạn này sẽ là của ông, đương nhiên ông cũng phải đưa hết ảnh chụp cho chúng tôi.” Người thanh niên nhìn Đại Niên.
Đại Niên đáp ứng không chút do dự, nói đùa cái gì vậy, mấy bản thảo này của ông ta mặc dù đăng lên sẽ khiến không ít người chú ý, thế nhưng dựa theo chế độ khen thưởng của tòa soạn, có thể được thưởng hơn 1000 đồng đã là may mắn lắm rồi.
Lại nói bài báo này thật ra cũng không có gì quan trọng, thuần túy chỉ là đưa một ít tin tức ngạc nhiên mới lạ mà thôi, không đăng lên ông ta cũng không phải chịu bất kỳ gánh nặng tâm lý gì.
Trao tiền, nhận ảnh, sau đó hai người thanh niên rời đi.
Chuyện giống như vậy cũng đang phát sinh ở các tòa soạn báo cùng đài truyền hình khác, đồng thời cũng có một số người xuất hiện ở các hương trấn thuộc Thụy Lệ, dùng giá cao thu mua hết tất cả những loại hoa màu cây trái gặp phải tình huống kì dị, cho dù những thôn dân này có đi rêu rao về những chuyện kỳ lạ nhà họ gặp phải cũng không còn bất kỳ chứng cứ nào nữa.
Cây lúa cao hơn 3m, khoai lang nặng 50 cân… Những chuyện này nói ra ai mà tin tưởng được chứ?

“Phương Minh, chúng ta còn phải đợi ở đây bao lâu nữa? Thật sự là nhàm chán quá đi!”
Ở trong sân nhà họ Trần, Phương Minh đang nhàn nhã nằm phơi nắng. Sở dĩ cậu còn ở lại thôn Thụy Lệ chưa rời đi chính là vì sợ người Nhật truy lùng theo dấu vết tìm tới đây, thế nên mới ở lại quan sát.
Dù sao lúc đó Trần Bách Vạn cũng đã nói tên thật của ông cho đám người Nhật, một khi người Nhật hoài nghi rất có khả năng sẽ dựa theo manh mối này điều tra tới đây.
Thế nhưng chuyện khiến Phương Minh cảm thấy rất ngoài ý muốn đó chính là đã 3 ngày trôi qua, người Nhật không hề có một chút động tĩnh nào. Cậu đã nói đám người nhà họ Trần chú ý quan sát những người xuất nhập cảnh, thế nhưng lại không hề nhìn thấy bất kỳ một người nào khả nghi.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày mai chúng ta có thể trở về rồi.”
Phương Minh quyết định ngày mai quay trở lại Ma Đô, thế nhưng ngay lúc cậu đang nói chuyện trên trời dưới đất cùng Hoa Minh Minh đột nhiên lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Nhìn thấy dãy số trên màn hình, khóe miệng Phương Minh cong cong: “Chị Kiều Kiều có gì dặn dò vậy?”
Bởi vì có thể đoạt long mạch từ trong tay người Nhật Bản khiến tâm trạng của Phương Minh thoải mái vô cùng, hiếm khi mở miệng trêu chọc Hàn Kiều Kiều một câu.
“Cậu uống lộn thuốc rồi sao?”
Nghe được lời nói của Hàn Kiều Kiều, Phương Minh triệt để trầm mặc.
“Tôi có chuyện cần hỏi cậu đây, cậu đang ở Vân Nam sao?”
“Đúng vậy, sao cô biết?” Phương Minh có chút hiếu kỳ, sao Hàn Kiều Kiều lại biết chuyện cậu đã tới Vân Nam: “Cô tới cửa hàng sao?”
“Đúng vậy, Đại Trụ nói cho tôi biết cậu đã tới Vân Nam, là ở huyện nào của Vân Nam vậy?”
“Thụy Lệ.”
“Tôi dựa vào…”
Đầu bên kia truyền tới một tiếng chửi bậy: “Tôi cũng đang ở Thụy Lệ, công ty sắp xếp cho tôi tham gia một buổi triển lãm châu báu, thế nào, có muốn tôi đưa cậu đi tham quan một chút mở rộng tầm mắt không?”
Phương Minh đang định lắc đầu từ chối thì dường như đầu bên kia Hàn Kiều Kiều gặp phải chuyện gì đó, cố ý nói nhỏ: “Được rồi, không đùa với cậu nữa, tôi gửi địa chỉ qua cho cậu, tới tìm tôi ngay nhé.”
Tinh tinh!
Điện thoại truyền tới âm báo tin nhắn, đúng là Hàn Kiều Kiều gửi tới, trong tin nhắn chỉ có một địa chỉ.
“Là đại minh tinh Hàn Kiều Kiều gọi tới sao? Cô ấy đã tới Thụy Lệ rồi?” Hoa Minh Minh đang nằm một bên đột nhiên đưa đầu qua, cười dâm đãng: “Cậu còn do dự cái gì nữa? Chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi.”
Trong suy nghĩ của Hoa Minh Minh, đại minh tinh Hàn Kiều Kiều này đã thuộc về Phương Minh, cậu ta không có cơ hội sơ múi được gì, thế nhưng bên cạnh đại minh tinh như vậy chắc hẳn là không thiếu người đẹp nha, cậu ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để quen biết quen biết… Hắc hắc…
“Tôi có nói là tôi muốn đi sao?” Phương Minh liếc Hoa Minh Minh một cái, lạnh nhạt nói ra.
“Đại minh tinh như Hàn Kiều Kiều mời mà cậu còn không đi, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Vẻ mặt của Hoa Minh Minh vô cùng khoa trương, nhìn thấy Phương Minh vẫn nằm im không nhúc nhích, cậu ta lại đổi sang bản mặt đáng thương: “Cậu xem, tôi theo cậu tới Vân Nam bao nhiêu lâu rồi mà chưa từng được đi chơi thoải mái lần nào, dù gì không có công lao cũng có khổ lao mà…”
“Người nhà họ Trần tặng cho cậu mấy cái vòng tay được làm từ phỉ thúy đỉnh cấp, làm sao? Cậu định thu phí giùm tôi sao? Sau đó đưa cho tôi?”
Phương Minh lại liếc Hoa Minh Minh một cái, lần này Trần Bách Vạn xem như cảm tạ cậu không ít, không chỉ đưa gốc Tuyết Liên kia cho cậu luôn, lại còn thanh toán một khoản phí lớn.
Với tư cách là bạn của Phương Minh, cái tên Hoa Minh Minh này mặc dù không tốn tí công sức nào thế nhưng gần quan thì được ban lộc, Trần Bách Vạn tặng cho cậu ta mấy món vòng tay bằng phỉ thúy đỉnh cấp, giá trị ít nhất cũng phải 500 vạn!
“Cái kia… Giữa anh em chúng ta sao phải khách khí như vậy…”
Hoa Minh Minh hậm hực, nói đùa cái gì vậy? Mấy món vòng tay này chính là vũ khí tán gái trong tương lai của cậu ta, mà nếu không thì cũng có thể đổi thành tiền riêng, dù sao dạo gần đây lão đầu tử quản lý chi tiêu của cậu ta nghiêm ngặt vô cùng.
Mặc dù cậu ta cho rằng sở dĩ cậu ta có thể tán gái được chính là vì cậu ta đẹp trai, thế nhưng dù gì cũng phải có tiền nha, ăn cơm, ca hát, happy happy đều cần phải có tiền đó!
“Được rồi, cậu đừng ba hoa nữa!”
Phương Minh đứng dậy, cậu chỉ đùa Hoa Minh Minh một chút mà thôi, chứ nếu Hàn Kiều Kiều đã tới đây đương nhiên cậu phải đi gặp cô ấy.

Thụy Lệ mặc dù chỉ là một thị xã ở biên thùy Tây Nam, thế nhưng bởi vì giáp với Myanmar có nguồn tài nguyên phỉ thúy dồi dào, nên hằng năm ở đây đều tổ chức mấy buổi triển lãm châu báu, đương nhiên, đa số đều là phỉ thúy.
Triển lãm hằng năm này đều lấy châu báu từ trong các cửa hàng lớn, mà đương nhiên không thể thiếu sự hiện diện của những minh tinh xinh đẹp có tiếng để làm nóng bầu không khí.
Đa số các minh tinh đều là gương mặt đại diện của một số thương hiệu châu báu, một số cửa hàng còn có tận mấy minh tinh làm người đại diện, thậm chí còn có một minh tinh mà làm đại diện của hẳn vài cửa hàng châu báu.
Ba giờ chiều, Phương Minh và Hoa Minh Minh đã tới cửa của hội triển lãm, chỉ là hai người không có thiếp mời nên bị bảo vệ ngăn cản từ ngoài cửa.
Triển lãm châu báu này khác hẳn triển lãm xe hơi, triển lãm xe hơi không có yêu cầu gì đối với khách tới tham dự, nhưng triển lãm châu báu lại phải cân nhắc đến sự tồn tại của những minh tinh bên trong, cân nhắc tới giá trị to lớn của châu báu, vì thế người bình thường cơ bản không có quyền đi vào.
Thiếp mời có ba loại, một loại chính là cung cấp cho những cửa hàng tham gia triển lãm châu báu, một loại là ban tổ chức tặng mời, còn loại cuối cùng chính là dùng tiền để mua.
Thế nhưng Phương Minh cũng không phải dùng tiền, sau khi nhắn tin cho Hàn Kiều Kiều không lâu liền thấy bóng Trương Yến từ sảnh lớn đi tới, mang theo hai thiếp mời dẫn Phương Minh cùng Hoa Minh Minh vào.
“Cậu Phương, hiện tại chị Kiều Kiều đang ở trong phòng trang điểm, để tôi đưa cậu tới.”
Trương Yến có ấn tượng rất sâu sắc với Phương Minh, một là vì cậu là người cứu cô và chị Kiều Kiều khi bọn họ gặp nguy hiểm, hai là thái độ của chị Kiều Kiều đối với người thanh niên này không bình thường chút nào, mà đây cũng là yếu tố quan trọng nhất. Cô ấy ở bên cạnh chị Kiều Kiều nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy chị Kiều Kiều để ý tới người đàn ông nào như thế.
Là một minh tinh nổi tiếng, đương nhiên Hàn Kiều Kiều chính là con cưng trong mắt những thương nhân châu báu kia. Lần này cô tới đây không phải để làm đại sứ cho một thương hiệu nào, chỉ đơn thuần là công ty giải trí hợp tác với một công ty châu báu, thế mà phí xuất hiện của cô ấy cũng lên tới 150 vạn!
Phía sau của hội triển lãm không cho phép người ngoài vào, thế nhưng nhờ có Trương Yến, Phương Minh qua cửa này thật sự khá đơn giản.
Cốc cốc cốc.
Trương Yến dừng lại trước cửa phòng trang điểm rồi gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nói ưu nhã.
“Vào đi.”
Vừa đẩy cửa ra Phương Minh đã nhìn thấy Hàn Kiều Kiều ngồi trước gương, trên người cô mặc một bộ váy dạ hội long trọng kiều diễm. Trong mắt Phương Minh hiện lên một tia kinh diễm, mà Hoa Minh Minh ở bên cạnh đã dán chặt hai mắt lên người Hàn Kiều Kiều.
Bộ váy liền màu đen ôm trọn cơ thể Hàn Kiều Kiều, phơi bày rõ ràng những đường cong kiều diễm, váy cổ thấp để lộ làn da trắng nõn mịn màng vô cùng quyến rũ, thắt lưng hình nơ bướm lại khiến cô có thêm vẻ thanh thuần tràn ngập sức sống.
Gợi cảm và thanh thuần, hai vẻ đẹp trái ngược nhau lại được biểu lộ một cách hoàn mỹ trên người cô.
Thấy có người đi cùng với Phương Minh, Hàn Kiều Kiều lập tức phá vỡ hình tượng mỹ lệ kia. Cô bắt chéo hai chân lên bàn, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, đôi tay ngọc thon dài trực tiếp vươn tới gói thuốc lá dành cho nữ trên bàn, ưu nhã rút ra một điếu rồi đốt lên. Mỹ nữ hít một hơi rồi đứng dậy đi tới trước mặt Phương Minh, sau đó miệng đỏ nhỏ nhắn hé mở, phun hết làn khói lên mặt cậu!
“Phương Minh, tôi có đẹp không?”
Khoảng cách gần như vậy, Phương Minh cơ hồ có thể nhìn thấy mỗi lỗ chân lông trên da mặt Hàn Kiều Kiều. Yêu tinh này lại phát bệnh rồi, cậu nhíu mày, nói ngay: “Con gái vẫn là nên ít hút thuốc thì tốt hơn.”
“Thật là không thú vị.”
Hàn Kiều Kiều bĩu môi, ưu nhã xoay người trở lại ghế, thế nhưng đúng lúc này lại có người đẩy cửa bước vào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất