Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 236: Lưu Nguyệt

Chương 236: Lưu Nguyệt


Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------------
Hai người đàn ông mặc đồ đen tiếp tục đổ tro cốt trong các quan tài lên mặt giới chỉ.
Khi đổ tới hũ tro cốt thứ 32 thì bọn họ chỉ còn cách Phương Minh một cỗ quan tài duy nhất, mà Phương Minh cũng đã vận chuyển Vu lực trong cơ thể, chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng đúng lúc này, người đàn ông áo đen đột nhiên hô lên một tiếng kinh hãi.
“Có phản ứng!”
Nghe thấy âm thanh này người đàn ông đang ở gần Phương Minh quay người đi tới bên cạnh đồng bạn, mà Phương Minh cũng nhờ kẽ hở trên nắp quan tài để nhìn rõ tình huống phía bên kia.
Giới chỉ trên tay anh ta giờ phút này phát ra ánh sáng xanh vô cùng rực rỡ, thậm chí có thể nói là chói mắt, ánh sáng xanh này chiếu sáng cả căn phòng đông lạnh.
“Thật… Thật có thể tìm thấy.”
Giọng nói của người đàn ông run run, bởi vì ngay khoảnh khắc giới chỉ phát ra ánh sáng xanh chói lóa này anh ta là người có cảm thụ sâu sắc nhất, phảng phất như khí tức âm lãnh từ nơi sâu trong cửu u xuyên thấu trực tiếp đánh lên người anh ta, khiến cơ thể anh ta nhịn không được run rẩy.
Ầm!
Mà cũng đúng lúc này, phía trên phòng đông lạnh truyền tới tiếng động kì dị khiến hai người đàn ông sững sờ, sau đó vẻ mặt biến đổi: “Có địch nhân xâm lấn!”
“Tôi đi đối phó với bọn họ còn anh mau rời khỏi đây đi, đưa chiếc giới chỉ này về lại cho tổ chức!”
Hai người đàn ông nhanh chóng ra quyết định, một trong số đó theo hướng lối vào đi lên, mà một người khác thì đi tới một góc của phòng đông lạnh.
Nơi đó còn có một thông đạo bí mật.
Ngay khi bóng đen kia mở cửa thông đạo chuẩn bị bỏ trốn, đột nhiên anh ta cảm nhận được có người đập vai anh ta.
“Vội vàng như thế làm gì chứ?”
Người đàn ông mặc đồ đen quay đầu, đập vào mắt anh ta là gương mặt tươi cười của Phương Minh.
“Cậu là ai?”
Thân thể của người đàn ông nhanh chóng lùi về phía sau, đáy lòng một mảnh rét lạnh. Có người tới gần sát anh ta như vậy mà anh ta không hề hay biết gì, như vậy thực lực của đối phương đã cường đại tới mức nào chứ?
Thêm nữa, rõ ràng đối phương là địch chứ không phải là bạn!
Vừa hỏi câu này đồng thời tay phải của anh ta cũng mau chóng giơ lên, một vòng ánh sáng xanh bắn ra từ ống tay áo, tốc độ nhanh vô cùng, nếu không phòng bị chắc chắn sẽ bị ánh sáng này bắn trúng.
Thế nhưng Phương Minh cũng không phải kẻ ngốc, từ lúc cậu hiện thân đã sớm đề phòng cẩn thận rồi, cơ hồ ngay khi người đàn ông giơ tay phải lên thì thân thể cậu cũng chuyển động, trên tay đã xuất hiện thêm một tấm phù lục.
Ầm!
Phù lục nổ tung hóa thành một cỗ khí, sự trùng kích của cỗ khí khiến người đàn ông áo đen phải lùi về sau mấy bước.
Tạc Liệt Phù(1)!
(1)Tạc liệt phù: phù làm nổ tung
Đây là phù lục cấp thấp nhất, lúc nổ tung sẽ hình thành một từ trường nhỏ, hấp thu khí tràng xung quanh sau đó bùng nổ trong nháy mắt, uy lực tương đương với một quả ngư lôi(2) cỡ nhỏ.
(2)Ngư lôi: Quả đạn có thể di chuyển trong nước, dùng để diệt tàu ngầm, tàu nổi hoặc phá hủy bến cảng
Mà tác dụng lớn nhất của loại phù chú này chính là khiến đối phương trở tay không kịp.
Mặc dù chỉ là trong khoảnh khắc thế nhưng đối với Phương Minh nó đã quá đủ, thừa dịp thân ảnh màu đen kia lắc lư lảo đảo, Phương Minh vọt tới trước mặt người đàn ông, trực tiếp đập một quyền lên trán anh ta.
Bốp!
Dựa vào tố chất thân thể hiện tại của Phương Minh, một quyền này nặng tới những mấy trăm cân, người bình thường cơ bản không chịu nổi, quả nhiên người đàn ông này bất tỉnh ngay lập tức.
Mặc dù người đàn ông đã bất tỉnh thế nhưng Phương Minh vẫn không buông lỏng cảnh giác, dù sao binh bất yếm trá, chờ vài giây sau xác định đối phương đã hôn mê thật sự rồi cậu mới ngồi xổm xuống, quan sát giới chỉ trên tay đối phương.
Giới chỉ vẫn đang phát ra quang mang màu xanh lục, chỉ là không còn sáng chói như lúc nãy nữa. Cậu vừa đưa tay ra chạm vào giới chỉ thì ánh sáng xanh lại lóe lên chói lọi, mà cậu cũng vội vàng rụt tay lại.
Sở dĩ cậu rụt tay lại chính là vì ban nãy ngón tay truyền tới một cơn đau nhói, giống như vừa mới bị một con côn trùng nào đó cắn vậy.
“Chiếc nhẫn này thật đúng là có chút quỷ dị.”
Lần này Phương Minh cũng không đụng vào mặt trên chiếc nhẫn mà trực tiếp tháo chiếc nhẫn khỏi tay người đàn ông.
“Vừa nãy giới chỉ hấp thụ tro cốt trong hũ xong đột nhiên lóe sáng chói lọi, chắc hẳn hũ tro cốt kia có thể kích hoạt công năng nào đó của giới chỉ này.”
Hai mắt Phương Minh lập lòe, nửa ngày sau mới đeo giới chỉ lên tay, bởi cậu hiểu rằng nếu muốn biết được công năng của chiếc nhẫn này thì chỉ có thể làm như vậy.
Vừa đeo chiếc nhẫn lên tay thì một cỗ khí tức âm hàn đã truyền tới, Phương Minh cũng không xa lạ gì cỗ khí tức này, lúc trước khi đưa Trần Nhạc Nhi tới Âm Phủ cậu đã từng cảm nhận được loại khí tức giống vậy.
Đây chính là khí tức tới từ Âm Phủ!
Chiếc nhẫn này có thể nối thông với Âm Phủ?
Một suy đoán vô cùng đáng sợ, thế nhưng rất nhanh sau đó Phương Minh đã phủ định suy đoán này.
Hẳn là tổ chức Hắc Xà có rất nhiều chiếc nhẫn giống vậy, nếu thật sự mỗi chiếc đều có thể thông tới Âm Phủ thì chẳng phải tổ chức Hắc Xà muốn tới Âm Phủ lúc nào cũng được hay sao? Có thể nắm giữ một thông đạo hướng tới Âm Phủ?
Mặc dù Âm Phủ cùng Dương Gian có quan hệ hỗ trợ, thế nhưng cả hai được ngăn cách rõ ràng, nếu thật sự tổ chức Hắc Xà này lợi hại tới mức có con đường đi thông với Âm Phủ thì đã không bị người ta tiêu diệt.
Chí ít dựa theo hiểu biết của Phương Minh, nếu muốn cưỡng ép tiến vào Âm Phủ ít nhất phải có thực lực Đại Vu, mà nếu muốn tạo ra một thông đạo tới Âm Phủ thì chắc chắn phải là cửu tinh Đại Vu mới có thể làm được.
Cửu tinh Đại Vu, cũng không phải Phương Minh ếch ngồi đáy giếng hay coi thường anh hùng trong thiên hạ, thế nhưng cậu không tin trên đời này có cường giả mạnh như vậy.
Tro cốt, Âm Phủ…
Từng tế bào não của Phương Minh chuyển động nhanh chóng, trong lòng cũng đã hình thành một mạch suy đoán.
Chiếc nhẫn này hẳn là một loại môi giới đặc thù nào đó, loại môi giới có thể câu thông hai giới Âm Dương, mà tổ chức Hắc Xà muốn để những tro cốt này tới Âm Phủ hỗ trợ tìm một quỷ hồn, nếu như tìm thấy ắt sẽ quay lại báo.
Những quỷ hồn đặc thù sinh năm tỵ, hoặc ngày tỵ, cộng thêm giới chỉ này làm môi giới, tổ chức Hắc Xà có thể đạt được mục đích nào đó…
Chỉ là cuối cùng là quỷ hồn gì mà khiến bọn họ phải tìm kiếm ở Âm Phủ? Mà sao tổ chức Hắc Xà có thể xác định quỷ hồn kia còn chưa đầu thai chuyển thế?
Còn có, sau khi tìm ra quỷ hồn này ở Âm Phủ, tổ chức Hắc Xà muốn làm gì tiếp theo?
Trăm mối nghi hoặc khó hiểu quanh quẩn trong đầu Phương Minh, mà ngay lúc Phương Minh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì người đàn ông kia cũng tỉnh lại, vừa nhìn thấy giới chỉ đã nằm gọn trên tay Phương Minh, sắc mặt anh ta đại biến.
“Rốt cuộc cậu là ai? Đoạt giới chỉ của tổ chức Hắc Xà sẽ khiến tổ chức truy sát trên diện rộng, tới lúc đó cho dù cậu có lên trời xuống đất cũng đừng mong có thể trốn thoát!”
Người đàn ông ngoài mạnh trong yếu quát lên một tiếng, thế nhưng Phương Minh lại không thèm quan tâm chút nào. Đừng nói tổ chức Hắc Xà căn bản không dám hiện thân, cho dù có thật sự tìm tới cậu cũng không sợ, là một người tu luyện, sợ đầu sợ đuôi thì còn tu luyện làm gì nữa?
Huống gì thủ đoạn tàn nhẫn của tổ chức Hắc Xà này khi giết Trương Phúc đã khiến cậu căm ghét vô cùng, mặc kệ đối phương có mục đích gì, thế nhưng nếu để yên cho bọn chúng thực hiện được mưu đồ này tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
“Chuyện của tôi còn chưa cần anh quản, là anh đã giết Trương Phúc sao?”
“Trương Phúc? Cậu nói tên ngu xuẩn kia?”
Người đàn ông áo đen đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng giải thích: “Tôi không giết Trương Phúc, lúc tôi tới thì Trương Phúc đã chết rồi.”
“Anh nói sao?” Tròng mắt của Phương Minh co rút, không phải người đàn ông trước mặt này giết chết Trương Phúc, chẳng lẽ còn có một người bí ẩn nào đó thao túng sau lưng hay sao?
“Lúc tôi tới lăng viên thì Trương Phúc đã bị giết rồi, mà rõ ràng bọn họ lựa chọn kiểu giết người như vậy chính là muốn giá họa cho tổ chức của chúng tôi.”
Người đàn ông áo đen vội vã trả lời, sở dĩ anh ta không di động thân thể của Trương Phúc chính là vì tổ chức Hắc Xà vốn là tiếng xấu truyền xa, còn sợ thêm một chuyện xấu hay sao?
Nói trắng ra chính là, cho dù không có tiếng xấu này thì những nhân sĩ tự cho là chính đạo kia cũng sẽ không bỏ qua cho tổ chức của bọn họ.
“Anh muốn lấy thứ gì từ trong tay Trương Phúc?” Phương Minh lại hỏi.
“Cái này…”
Rõ ràng người đàn ông áo đen này không muốn trả lời, ánh mắt láo liêng. Phương Minh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dùng chân giẫm lên trên đùi của người đàn ông.
“A! Tôi nói!”
Người đàn ông bị đau trực tiếp đầu hàng: “Là Thánh linh chi nhãn(3), đó là thánh vật của tổ chức, dựa vào Thánh linh chi nhãn này Trương Phúc mới có thể nhìn thấy quỷ hồn.”
(3)Thánh linh chi nhãn: đôi mắt của thánh
“Thánh linh chi nhãn?”
“Thật ra… Thật ra nó cũng chính là Xà Linh chi nhãn(4), vị Thánh mà tổ chức chúng tôi kính ngưỡng chính là Xà Linh, mà Thánh linh chi nhãn này cũng chính là Xà Linh chi nhãn, tổ chức phải trả một cái giá vô cùng lớn mới có thể chế tạo được, cả tổ chức cũng chỉ có 10 cái mà thôi, nếu làm mất sẽ bị tổ chức trừng phạt nghiêm khắc.”
(4)Xà Linh chi nhãn: đôi mắt của thần rắn
“Nói một chút đi, rốt cuộc tổ chức của anh làm những chuyện này vì cái gì? Đừng nói láo, đoạn đối thoại của hai người lúc trước tôi đều đã nghe được rõ rõ ràng ràng!”
Người đàn ông trung niên có chút ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ anh ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác, thực lực của anh ta kém người trước mắt này quá xa.
“Tôi cũng không biết nhiều, chỉ biết bề trên đang muốn tìm quỷ hồn của một cường giả siêu cấp đã tử vong hơn 20 năm trước, bọn họ cho rằng quỷ hồn của cường giả này mới tới Âm Phủ hơn 20 năm, có lẽ còn chưa đi đầu thai nhanh như vậy.”
“Về phần thân phận của vị cường giả đó tôi không hề biết, chỉ biết ông ấy chết hơn 20 năm trước. Dù sao một người cấp thấp như tôi không thể nào tiếp xúc với bí mật hạch tâm của cao tầng được.”
“Cầu xin cậu, những gì tôi biết đều đã nói hết rồi, xin cậu bỏ qua cho tôi…”
Người đàn ông kia bắt đầu cầu xin tha thứ, thế nhưng Phương Minh chưa kịp trả lời thì trong căn phòng đông lạnh đã truyền tới một tràng tiếng cười khinh thường.
“Đã là phản đồ còn mong có thể sống tiếp sao?”
Hưu!
Một đạo kình phong thổi qua, Phương Minh vội vàng nghiêng người, đồng thời tay phải của cậu cũng đánh ra một quyền.
Phanh!
Hai quyền va chạm, phản lực chấn tới cả hai phải lùi về sau mấy bước.
“A, trong giới tu luyện còn có người tu luyện thể sao?”
Người đột nhiên xuất thủ này tỏ ra kinh ngạc vô cùng, thừa lúc người này kinh ngạc đình trệ một chút, Phương Minh mới có thể nhìn rõ bộ dáng của đối phương.
Đây là một người đàn ông… Vô cùng xinh đẹp!
Mái tóc mềm mại che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một nửa dung nhan vô cùng tinh xảo mỹ lệ, nếu không phải anh ta có hầu kết thì Phương Minh còn cho rằng anh ta là một người phụ nữ!
“Thiên Vương Lưu Nguyệt!”
Nhìn thấy người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ này xuất hiện, sắc mặt người đàn ông áo đen xám như tro, thế nhưng người đàn ông được xưng là Thiên Vương Lưu Nguyệt này chỉ cười một tiếng khinh miệt, nụ cười này còn vũ mị hơn cả phụ nữ…
“Tự sát đi, khỏi cần để tôi ra tay!”
Mặc dù nụ cười rất đẹp, thế nhưng lời nói thì tràn ngập băng lãnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất