Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Vào năm thứ 23 của triều đại nhà Thanh, Trấn Quốc tướng quân phủ, Kình Thương viện.
Gia phó Trạm gia hai tay nâng chậu đồng chứa đầy nước nóng và vải bông sạch, rất cung kính đứng ở bên ngoài cửa sân chờ đợi chủ nhân gọi.
Một người đàn ông mặc áo giáp, eo đeo kiếm sắt bước nhanh mà đến. Nhìn hai tên gia phó đứng ngoài cửa viện, nam tử dừng bước, hắn nhìn sắc trời có chút không dám tin tưởng: "Công tử còn chưa dậy sao?".
Không trách người tới phản ứng lớn như thế, tiểu công tử nhà hắn mười hai tuổi đã theo phụ huynh tiến vào quân doanh, từ đó dưỡng thành thói quen gà vừa gáy liền rời giường luyện võ, làm việc. Đây thực sự là lần đầu tiên hắn bắt gặp tình huống mặt trời đã lên cao, mà người còn chưa dậy.
Không, lời này sai rồi. Khoảng thời gian trước có một đám thích khách xâm nhập vào phủ, tiểu công tử khi đó bị trọng thương. Suốt mấy ngày dưỡng thương, công tử đều là cả ngày nằm ở trên giường, ngược lại khi đó không nghe thấy tiếng gà gáy.
Gia phó lắc đầu: "Ta đã thay nước nóng được hai vòng, nhưng bên trong một chút động tĩnh đều không có".
Trong lòng gia phó cũng đang lẩm bẩm, tiểu chủ nhân nhà mình thời gian trước hình như bị đả thương đầu óc. Trạm Vân Tiêu là đứa nhỏ được sủng ái nhất trong phủ tướng quân, đoạn thời gian trước bị thích khách gây thương tích, chủ mẫu khi đó rất tức giận, hung hăng quở trách nhóm hộ viện.
Sau khi chủ mẫu phát uy, hạ nhân trong phủ hiện giờ lúc hầu hạ chủ tử đều là ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận. Rất sợ xảy ra một chút sai lầm sẽ bị chủ mẫu xách ra ngoài bán. Nhưng hạ nhân dù có cẩn thận hơn nữa, cũng chịu không được chủ tử thích tùy tiện.
Liền lấy tiểu công tử tới nói, bị thương nghiêm trọng như vậy, thân thể vẫn còn chưa có hoàn toàn tốt, đã bất chấp muốn dọn tới Kình Tương viện ở. Kình thương viện này là chỗ nào? Phạm vi của sân này cách nhà chính là bao nhiêu? Phải mất nửa canh giờ đi bộ mới tới được chủ viện.
Kình thương viện trước đó không có người ở, trong sân cũng không có ai phụ trách. Ngay cả một bông hoa một cành cây ra dáng ra hình đều không thấy, cả viện hoang vu đến không tưởng nổi. Cũng không phải phủ tướng quân tài đại khí thô, cố tình bỏ hoang một khoảng sân rộng như vậy, mà là Trạm gia là nhà võ tướng. Hiện tại trong đám tử tôn Trạm gia, ngoại trừ Trạm Vân Tiêu cùng mấy tôn bối nhỏ tuổi ở lại kinh thành ra, những người khác đều đang ở biên quan, cho nên viện tử trống không trong phủ tướng quân mới phá lệ nhiều.
Trạm Vân Tiêu kiên trì muốn dọn tới Kình Thương viện ở, lý do thoái thác của hắn đối với mẫu thân và tổ mẫu là Kình Thương viện yên tĩnh, có lợi cho hắn dưỡng thương. Cái lý do dưỡng thương này rất chính đáng. Ngay khi hắn đưa ra lý do này, không ai dám ngăn cản hắn.
Trạm Vân Tiêu vốn dĩ chính là cái tên cứng đầu, ngang bướng. Nếu như không ai thuận theo ý hắn, hắn nhất định sẽ không dưỡng thương thật tốt. Nhưng vị này thực sự khiến người ta không bớt lo, muốn chuyển tới Thiên viện thì chuyển tới Thiên viện đi, chỉ cần hạ nhân tận tâm một chút là được, ở chỗ nào đều như nhau cả.
Nhưng sau khi chuyển đến Thiên viện, Trạm Vân Tiêu lại có hành động kinh người, hắn đem tất cả hạ nhân trong nội viện của mình đều đuổi ra ngoài.
Không sai, chính là đuổi ra ngoài.
Ngoại trừ hai cái tâm phúc bên người hắn, những người khác đều bị đuổi đi.
Là một người đang bệnh, nhưng hắn ban ngày không cần người quạt, ban đêm cũng không cần người gác đêm bên ngoài. Ngoại trừ hai tâm phúc, những người khác nếu như không có chỉ thị của hắn, là không thể tùy ý tiến vào viện.
Đây đương nhiên là không hợp quy củ, là con cháu trong nhà, trong nội viện không có thiếp thân hầu hạ sao được. Chủ mẫu Trạm gia ban đầu cũng không nguyện ý để mặc nhi tử hồ nháo, dù sao hắn hiện tại còn đang bị thương, chính là thời điểm cần người hầu hạ nhất. Tuy nhiên, không biết Trạm Vân Tiêu nói gì với nàng, cuối cùng lại ngầm cho phép hắn làm thế.
Mặc kệ đám hạ nhân trong viện Trạm Vân Tiêu nghĩ thế nào, thì bọn hắn bị chủ tử sung quân "Biên cương" đã là chuyện được định rồi.
Từ khi từ cánh cửa gỗ đi ra, Trạm Vân Tiêu không làm kinh động tới bất luận kẻ nào, mang theo một túi nhựa chứa mì ăn liền và đồ uống trở về phòng. Sau khi cẩn thận giấu túi nhựa vào hốc tối ở đầu giường, hắn buồn ngủ lăn lên giường ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh. Sau khi mặc quần áo, hắn đẩy cửa phòng để cho người hầu bưng nước rửa mặt đưa vào.
Thấy chủ tử cuối cùng cũng rời giường, những người chờ ở ngoài cửa viện thở phào nhẹ nhõm. Bọn hắn di chuyển đôi chân sớm tê dại của mình, nâng đồ cúi đầu tiến vào phòng.
Rửa mặt xong, Trạm Vân Tiêu đặt khăn mặt xuống và hỏi: "Hiện tại giờ nào rồi?".
Người được hỏi nhanh chóng quay lại, đáp: "Đã đến giờ dùng cơm trưa, thiếu gia có muốn truyền thiện không?".
Trạm Vân Tiêu chần chờ một chút, rồi vẫy tay với gã sai vặt: "Không cần. Chuẩn bị cho ta một bộ chén đũa, lấy thêm nước nóng đến đây".
Gã sai vặt liên tục gật đầu, lĩnh mệnh đi xuống. Trước khi gã sai vặt ra cửa, Trạm Vân Tiêu vẫn chưa yên tâm liên tục căn dặn: "Lấy nước nóng mới đun sôi".
Phòng bếp trong phủ lúc nào cũng dự sẵn nước nóng cung cấp cho các chủ tử dùng, cho nên gã sai vặt rất nhanh mang theo một bình đồng nước sôi đến phục mệnh. Hiện tại chính là thời gian dùng cơm trưa, chủ tử không truyền thiện lại chỉ gọi nước nóng, hạ nhân trong Kình Thương viện đều không hiểu ra sao.
Mà Trạm Vân Tiêu không có nửa điểm ý tứ muốn giải thích nghi hoặc cho bọn hắn. Sau khi nước nóng được đưa tới, hắn vẫy tay cho người lui xuống, cửa phòng cũng được đóng lại. Không bao lâu, trong phòng truyền tới một mùi thơm độc đáo thuộc về thức ăn.
Người hầu trông coi ngoài cửa viện đang đói bụng. Hắn hung hăng hít hít cái mũi, ngửi mùi hương trong không khí để xoa dịu cái miếu ngũ tạng đang kêu đói của mình. Khó trách tiểu thiếu gia không cho bọn hắn truyền thiện, đây là đã sớm chuẩn bị đồ ăn mỹ vị để trong phòng.
Chẳng qua, vừa rồi lúc hắn đi vào cũng không nhìn thấy bất kỳ món ăn nào trên bàn. Vậy đồ ăn của tiểu thiếu gia từ đâu ra?
Trạm Vân Tiêu lấy hai gói mì màu đỏ từ túi nhựa ra. Hắn từng ăn qua mì ăn liền, nên biết bao bì màu đỏ có vị cay nhất, và nó phù hợp với khẩu vị của hắn. Lần này Trạm Vân Tiêu đã mua rất nhiều mì ăn liền từ chỗ Vân Sơ, mì thịt bò cay là hắn chuẩn bị cho mình, còn vị dưa chua là hắn chuẩn bị cho tổ mẫu.
Từ lúc vị giác của lão nhân suy giảm, khẩu vị cũng theo đó trở nên kém đi. Trước kia hay thích các món ăn thiên về chua chua ngọt ngọt nay đã không còn mấy hứng thú. Còn về đương gia chủ mẫu của Trạm phủ, cũng chính là mẹ ruột Tần thị của Trạm Vân Tiêu, hắn đã chuẩn bị mì vị gà hầm với nấm hương cho bà.
Tần thị xuất thân từ thế gia Giang Nam, khẩu vị thiên về thanh đạm. Trong tất cả các loại mì ăn liền, mì gà hầm nấm là loại có hương vị thanh đạm nhất, rất thích hợp với khẩu vị của nàng.
Trong lúc chờ mì chín, Trạm Vân Tiêu đã đem mấy gói mì muốn đưa cho mẫu thân và tổ mẫu để riêng ra, sau lại gọi gia phó tới. Sau khi giải thích phương pháp làm mì ăn liền cho bọn hắn, Trạm Vân Tiêu liền phất tay để bọn hắn đem mì đưa tới chỗ tổ mẫu và mẫu thân.
Chờ người hầu mang mì rời đi, mì của Trạm Vân Tiêu cũng gần chín. Lượng cơm của Trạm Vân Tiêu lớn, một lần phải ngâm hai gói mì, vì vậy hắn dùng bát đựng canh lớn trong phủ để ngâm mì. Hiện tại chỉ cần nhấc nắp lên là hắn có thể hưởng dụng mỹ thực.
Sợi mì nóng hổi vừa vào miệng, vị cay của mì liền xộc lên, hơi nóng bay lên hun đến Trạm Vân Tiêu ra một đầu đầy mồ hôi. Sau khi ăn vài miếng, Trạm Vân Tiêu cảm thấy miệng mình khô và muốn uống nước. Khoảnh khắc hắn cầm ấm trà châm trà, hắn chợt nhớ tới mấy chai nước giấu trong hốc tối ở đầu giường.
Trạm Vân Tiêu đặt đũa xuống, đứng dậy từ đầu giường lấy ra một chai nước màu nâu. Hắn nhớ Vân Sơ dường như gọi thức uống này là "Cocacola". Trên thực tế, khi Trạm Vân Tiêu đang tò mò về thứ nước gọi là "Cocacola" này, Vân Sơ đã mỉm cười và nói rằng đây là nước mập trạch vui vẻ. Tuy nhiên, Trạm Vân Tiêu không biết mập trạch là cái gì, cũng không biết tại sao uống nước này lại vui vẻ. Hắn chỉ nhớ rõ cái tên Cocacola.
Vào thời điểm cái nắp được vặn ra, theo một tiếng "xùy", chất lỏng trong bình bắt đầu nổi bọt khí. Thấy tình huống như vậy, trong lòng Trạm Vân Tiêu không khỏi nổi lên một liên tưởng không mấy tươi đẹp cho lắm.
Với niềm tin vô hạn dành cho Vân Sơ, Trạm Vân Tiêu ngửa đầu uống một hớp lớn. Cảm giác kích thích trong miệng khiến Trạm Vân Tiêu tiêu hóa nó một lúc trước khi hắn thích nghi. Trải qua sự không thích ứng ban đầu, Trạm Vân Tiêu chậm rãi cũng uống ra mùi vị.
Một ngụm Cocacola, một ngụm mì. Chỉ là hoàn cảnh của Trạm Vân Tiêu bây giờ không đúng, nếu như đổi thành bối cảnh phòng ở hiện đại, dáng vẻ của hắn lúc này hiển nhiên rất giống một cái trạch nam thời hiện đại.
------ Chủng loại những kẻ lười biếng.
Nửa chai Cocacola vào bụng, Trạm Vân Tiêu còn vô sự tự thông biết đem Cocacola bỏ vào chậu nước đá ướp lạnh.
Rất ít người có thể chống cự được sức mạnh của nước có ga, Trạm Vân Tiêu thậm chí đã ở trong lòng đem Cocacola thêm vào danh sách mua hàng tiếp theo của hắn. Với Cocacola, ngày mùa hè chói chang đã trở nên ít khó khăn hơn.
Trạm Vân Tiêu ở bên này hưởng thụ ăn mì tôm nóng, uống Cocacola lạnh, hoàn toàn không biết bởi vì hắn đưa mì tôm qua khiến cho chủ viện bên kia sắp đánh nhau.
Người Trạm gia ở lại Kinh thành vốn không nhiều, xưa nay ăn cơm đều là ăn trên một cái bàn. Cũng là gần đây Trạm Vân Tiêu bị thương, ăn uống có chỗ kiêng kị, cho nên đặc biệt để phòng bếp chuẩn bị riêng cho hắn một phần khác.
Vốn hôm nay Trạm Vân Tiêu dậy trễ, nên lúc hắn đưa mì tôm qua, người bên chủ viện đều đã cơm nước xong xuôi và đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
Lúc mì tôm được đưa tới, Tần thị nghe xong cách ăn rất đặc biệt này cũng nổi lên hứng thú. Nghĩ đến mọi người đều đã ăn no rồi, nàng liền để hạ nhân lấy bát đũa tới trước ngâm một bánh ăn thử.
Vừa ngâm liền xảy ra vấn đề. Tần thị còn tốt, chỉ cảm thấy mì gà hầm nấm có vị hơi béo. Nhưng mấy tôn bối của Trạm gia lại là ngồi không yên. mì tôm này có hương vị đặc biệt, phương pháp nấu cũng rất đặc biệt. Trẻ con chính là đang tuổi tò mò, chờ sau khi bà cố và tổ mẫu hưởng qua, liền ngươi tranh ta đoạt chia hết một gói mì.
Trạm phủ tuy là nhà võ tướng, không có quy củ nghiêm khắc như các thế gia thanh quý khác, nhưng cũng không dung tiểu bối trong nhà ở trên bàn cơm không có quy củ như thế. Nhìn mấy tôn bối ngươi tranh ta đoạt, Tần thị nhíu chặt lông mày muốn nổi giận. Vẫn là bà mẫu nàng Vương thị thấy sắc mặt nàng không tốt, vội ho khan một tiếng.
"Bọn chúng chỉ là thấy thứ này hiếm lạ, nhất thời có chút luống cuống mà thôi".
Vương thị xuất thân từ nông gia, Trạm gia từ ba thế hệ trước chỉ là một tên thợ săn bình thường. Khi Tiên đế khởi nghĩa, Trạm gia lão gia tử lại giúp Tiên đế gánh soái kỳ, sau này Trạm gia lão gia tử dẫn theo con cháu chinh chiến bốn phía, lấy được rất nhiều chiến công.
Bởi vì những chiến công này, Trạm gia mới thay đổi bậc cửa, trở thành Trấn Quốc tướng quân do chính Tiên đế thân phong. Trạm gia không phải thế gia có học thức uyên thâm, nhưng hết lần này tới lần khác lại được Tiên đế chỉ hôn nữ nhi Tần gia Giang Nam cho trưởng tử nhà nàng. Trong mắt Vương thị, Tần thị rất tốt, chỉ là làm người có quá nhiều quy củ.
Đứng có quy củ, cười có quy củ, nói chuyện đi đường đều có quy củ, khiến cho người ta nhìn đều cảm thấy mệt mỏi. Cũng may Vương thị là bà mẫu, Tần thị không dám quản đến trên đầu nàng, nếu không chắc chắn nàng sẽ bị nghẹn chết.
Trong phòng có tiểu bối lại có hạ nhân, Tần thị không dám ném mặt mũi bà mẫu, nên chỉ có thể ẩn nhẫn không có phát tác. Thấy nàng như vậy, mấy tiểu bối trong nhà lá gan càng thêm lớn, đồng loạt vươn đũa đem số mì còn lại tranh cướp hết.
Lúc Trạm Vân Tiêu đưa đồ qua, căn bản không có nhớ tới mấy chất tử chất nữ trong nhà, vì vậy chỉ đưa qua có mấy gói mì. Nhưng sự tùy tiện của hắn lại khiến mẫu thân hắn là Tần thị phát sầu.
------ Đồ ăn quá ít, không đủ chia thì nên làm sao bây giờ?
Nhìn đám tôn nhi quấn quýt si mê, Tần thị lại có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể đi tìm nhi tử nghĩ biện pháp thôi!