Chương 40: Gặp Lại.
"Sách. Sách, sách."
Đào Tử đứng trước xe điện, liếm kẹo que bên trong tay, vô cùng hài lòng.
Kẹo que là Lý Đại Lộ mua cho.
Không phải là mua ở cửa hàng nhỏ thông thường, là mua ở siêu thị lớn, nói là từ Nhật Bản, Hà Tứ Hải cũng không hiểu lắm.
Nhưng nhìn nhãn hiệu, chất lượng hẳn là không sai, Hà Tứ Hải cho rằng đóng gói như này bình thường sẽ tương đối ít chất phụ gia, đều là đồ chất lượng tốt.
Đương nhiên đây đều là phán đoán chủ quan của Hà Tứ Hải.
"Được rồi, được rồi, có đến mức phải ăn vang như vậy không?" Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ, nói.
"Khà khà, ba có muốn ăn hay không." Đào Tử ngước cổ nhìn về phía sau.
"Nhìn về phía trước đi." Hà Tứ Hải dùng cằm đặt lên đầu nàng.
"Vậy ba có muốn ăn hay không?" Đào Tử tiếp tục hỏi.
"Không muốn ăn."
"Tại sao vậy? Ngon lắm đó?"
Thì ra là nàng đang cố ý làm cho Hà Tứ Hải thèm.
"Mới không muốn, ăn nhiều đường quá thì sẽ rụng hết răng."
Đào Tử nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Giống như bà nội sao?"
"Đúng, giống như bà nội, không có răng, con sẽ biến thành một bà lão nhỏ không răng."
"Kẽo kẹt ~" Đào Tử trực tiếp cắn một cái.
"Còn ăn, con không sợ rụng răng?"
"Sợ, cho nên nhân lúc răng còn chưa mất phải nhanh chóng ăn mới được." Đào Tử nói.
". . ."
Hà Tứ Hải thực sự không nhịn được mà cười to lên.
Đào Tử không biết hắn cười cái gì.
Nhưng cũng toét miệng, cười ngây ngô theo.
"Ba ba, bà nội là bởi vì ăn đường nhiều sao?"
"Không phải, bà nội là bởi vì già rồi."
"Vậy tại sao ăn đường lại rụng răng vậy?"
"Bởi vì ăn nhiều đường thì sẽ bị sâu răng."
"Sâu răng là gì vậy?"
"Sâu răng chính là sâu răng, là răng bị bệnh. . ."
Rất nhiều người cho rằng sâu răng là răng sâu, bị sâu ăn răng, đây là không đúng.
Đào Tử giống như hóa thân thành 10 vạn câu hỏi vì sao, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác.
Nếu như Hà Tứ Hải biết thì sẽ trả lời nàng ngay lập tức.
Nếu như không biết thì cũng sẽ không trả lời, mà là trực tiếp nói cho nàng là mình không biết, phải về học hỏi một chút.
Không giống như nhiều người lớn, cứ ra vẻ hiểu biết, dạy cho trẻ nhỏ rất nhiều quan niệm sai lầm.
. . .
Một nhà ba người Lưu Vãn Chiếu đã đợi ở trong xe gần một ngày.
Thậm chí buổi trưa cũng chỉ là ăn tạm ở quán ven đường, chỉ lo sẽ bỏ qua Hà Tứ Hải trở về.
Buổi trưa Tôn Nhạc Dao cuối cùng chống đỡ không nổi, dù sao tối hôm qua cũng không ngủ được.
Ngồi ngủ ở hàng sau.
"Con nên tìm hắn xin số điện thoại, hoặc là thêm WeChat."
Lưu Trung Mưu cũng có chút mệt rã rời, quay đầu lại nhìn vợ mình đã ngủ say, sau đó nhỏ giọng nói với Lưu Vãn Chiếu.
"Nhất thời quá kích động, cho nên quên mất." Bản thân Lưu Vãn Chiếu cũng có chút ảo não.
Thiệt thòi là chỉ biết chỗ ở của Hà Tứ Hải, nếu không thì đã có thể tìm tới người rồi.
"Ai." Lưu Trung Mưu thở dài.
"Ba, người có phải là còn không tin lời của con đúng không?" Lưu Vãn Chiếu nghiêng mặt hỏi.
Lưu Trung Mưu lắc đầu một cái, lại gật gù.
Sau đó nói: "Ba hi vọng con nói là thật, bởi vì ba cũng rất nhớ Huyên Huyên. Nhưng mà vừa hi vọng những gì con nói đều là giả, như vậy thì ít nhất là Huyên Huyên còn có thể sống trên thế giới này."
Lưu Trung Mưu rất là mâu thuẫn.
"Ba, xin lỗi, những năm này, bởi vì sợ con khổ sở mà cả nhà đều không nhắc đến Huyên Huyên, thật ra con cũng đã bắt gặp hai người lén rơi lệ rất nhiều lần." Lưu Vãn Chiếu nới với con mắt đỏ ngầu.
Nàng nói chưa dứt lời thì con mắt của Lưu Trung Mưu cũng đỏ lên.
Những năm này, mọi người sống cũng không dễ dàng.
Tuy trên vật chất đều dần dần dư dả, nhưng trên tinh thần đều rất kiềm chế, còn không vui vẻ bằng những tháng ngày nghèo khó trước đây.
Lưu Vãn Chiếu cũng bởi vậy mà trở nên lạnh như băng, trong ngày thường luôn bày ra bộ dạng chớ gần, bọc mình ở bên trong một tầng xác.
Mà hai vợ chồng Lưu Trung Mưu tuy đều nhớ con gái nhỏ, cũng phái người tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng mà sợ con gái lớn thương tâm tự trách nên khắp nơi đều cẩn thận từng li từng tí một, ở nhà lặng thinh không đề cập tới, giấu tất cả nỗi nhớ và thống khổ vào trong bụng.
"Trên thực tế, hiện tại ba vẫn không xác định được lời con nói là thật hay giả, thế nhưng bất kể như thế nào, dù cho là tên lừa đảo thì ba cũng đồng ý tin tưởng rồi.
Bởi vì nếu như còn tiếp tục như vậy, tinh thần của mẹ con sẽ chống đỡ không nổi mất. Bị lừa thì bị lừa, có cái này ký gửi tinh thần có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều."
"Ba, lời con nói đều là thật, Hà Tứ Hải hắn. . . Hắn không phải tên lừa đảo."
"Tên lừa đảo nào lại nói với con rằng mình là tên lừa đảo chứ? Con còn quá trẻ."
Mới vừa rồi còn tràn đầy cảm động, Lưu Vãn Chiếu lập tức bị làm tức cho muốn nổ tung.
Nàng cũng không phải người ngu, có phải là tên lừa đảo hay không chẳng lẽ còn không thể phân biệt được?
Nàng tin chắc Hà Tứ Hải tuyệt đối không phải tên lừa đảo, tuy miệng rất biết cách làm người khác lung lay.
Mấu chốt nhất là nàng thật sự nhìn thấy em gái, còn nói chuyện với em ấy rất nhiều chuyện hồi bé, những chuyện mà người khác tuyệt đối không biết.
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của trẻ con.
Giọng nói này quá quen thuộc rồi, là tiếng của Đào Tử.
Quả nhiên, nhìn về phía trước liền gặp Hà Tứ Hải đang đi xe điện, mang theo Đào Tử trở về.
"Hà Tứ Hải trở về rồi." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.
Giọng nói hơi lớn chút.
Tôn Nhạc Dao ngủ không sâu ở phía sau lập tức tỉnh lại.
Sau đó một mặt sốt sắng mà hỏi: "Chính là hắn sao?"
"Đúng, chính là hắn." Lưu Vãn Chiếu đang chuẩn bị xuống xe.
Tốc độ của Tôn Nhạc Dao còn nhanh hơn nàng, trực tiếp đẩy cửa xe ra, nhảy xuống.
Sau đó xông tới phía trước Hà Tứ Hải, ngăn cản đường đi của hắn.
Hà Tứ Hải bị làm cho sợ hết hồn, vội vàng phanh lại.
"Bà làm gì? Muốn ăn vạ à? Tôi nói cho bà biết, tôi không tiền, lại nói bà ăn vạ cũng không có chút ánh mắt nào. . ." Hà Tứ Hải có chút sốt sắng nói.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, liền phát hiện điều không đúng, vội vàng bảo vệ Đào Tử cẩn thận.
"Cậu là Hà Tứ Hải, Hà đại sư đúng không?" Tôn Nhạc Dao hỏi.
"Ây. . ."
Tôi khi nào trở thành đại sư rồi? Trong lòng Hà Tứ Hải còn đang nghi ngờ, đối phương bỗng một phát bắt được cánh tay của hắn.
"Dì à, người muốn làm gì?"
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị rút trở về thì nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu đang chạy tới từ phía sau, có chút bừng tỉnh, cũng không động nữa.
Sau khi Tôn Nhạc Dao nắm lấy tay Hà Tứ Hải thì bỗng chốc nhìn thấy con gái Huyên Huyên đang chạy tới từ phía sau.
Dáng vẻ của nàng vẫn là nhỏ nhắn, quen thuộc như vậy.
Còn có quần áo trên người nàng, đều là nàng tự tay đan, cho dù chết đi thì nàng cũng sẽ không quên được.
"Huyên Huyên." Nàng hô to một tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng đang chuẩn tiến tới.
Nhưng mà Huyên Huyên lại giống như bọt nước, biến mất không thấy bóng dáng.
Nàng lúc này mới nhớ tới, mình đã thả tay Hà Tứ Hải ra.
Nàng vội vàng nắm lấy Hà Tứ Hải, Huyên Huyên lại xuất hiện trong tầm mắt của nàng, nhưng mà đã đi tới bên cạnh nàng.
Nàng hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng con gái.
Trước đó nghe con gái lớn nói, chỉ cần chạm vào Hà Tứ Hải là có thể nhìn thấy Huyên Huyên.
Nàng dù sao cũng là người trưởng thành, hơn nữa còn là một người phụ nữ tương đối thông minh. Tuy rằng nàng đồng ý tin tưởng lời nói của con gái, nhưng tương tự cũng không hy vọng con gái bị người ta lừa.
Cho nên vừa lên đã lập tức nắm lấy Hà Tứ Hải, nếu như có thuốc hoặc là thôi miên thì hắn ta sẽ không thể dùng kịp.
Thế nhưng hiện tại nàng đã không muốn cân nhắc tới bất kỳ cái gì nữa, nàng chỉ muốn Huyên Huyên, chỉ muốn ôm lấy con mình. . .
------