Chương 47: Chơi Trốn Tìm.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Vãn Vãn và Huyên Huyên rời giường, Lưu Trung Mưu đã đi làm rồi.
Tôn Nhạc Dao giúp hai đứa bé thu dọn xong, ăn sáng ở nhà, sau đó sắp xếp chế phẩm từ len vào gọn trong một cái túi lớn, mang theo hai con gái rồi xuất phát.
"Huyên Huyên, đặt đèn lồng ở trong nhà là được rồi, mang theo sẽ dễ bị làm hỏng." Nhìn con gái đi trên chợ, còn đem theo đèn lồng, Tôn Nhạc Dao mở miệng nhắc nhở.
"Mới sẽ không đâu, con sẽ rất cẩn thận." Huyên Huyên vô cùng yêu thích cái đèn lồng nhỏ này.
"Ban ngày lại không chơi được, buổi tối thắp mới đẹp." Vãn Vãn nói.
"Mới không phải, hiện tại cũng rất đẹp." Huyên Huyên phản bác.
Đồng thời còn kiên trì muốn mang theo đi chợ, Tôn Nhạc Dao hết cách với nàng rồi, vì không làm lỡ thời gian nên chỉ có thể đồng ý rồi.
Huyên Huyên giống như thu được thắng lợi, cao hứng hí ha hí hửng.
Sau đó ngây ngốc mà đem đèn lồng cắm ở phía sau dây thun trên mông quần.
Nhìn bộ dáng của nàng, Tôn Nhạc Dao và Vãn Vãn đều bị chọc cho cười vui vẻ.
"Con cẩn thận đặt mông ngồi xuống, ngồi hỏng nó đó." Tôn Nhạc Dao nhắc nhở.
"Mới sẽ không, con sẽ giữ gìn nó rất cẩn thận, con yêu đèn lồng nhỏ." Huyên Huyên ôm nó vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa, nói.
"Nó lại không phải chó mèo nhỏ, em nói chuyện nó nghe không hiểu đâu." Vãn Vãn thấy thế liền nói.
"Mới sẽ không, nó nhất định nghe hiểu được, nó hiện tại chính là vật cưng của con, có phải không, đèn nhỏ?" Huyên Huyên sượt gương mặt nhỏ ở trên đèn lồng.
"Nói lời ngốc nghếch gì đấy?" Tôn Nhạc Dao có chút buồn cười, gõ nhẹ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng.
Bởi vì nguyên nhân quá khứ, Tôn Nhạc Dao và chồng vẫn sống ở trấn nhỏ tại quê nhà.
Nơi này tuy rằng bần cùng, thế nhưng con người đều rất thuần phác, ngoại trừ cuộc sẽ hơi kham khổ một chút, Tôn Nhạc Dao thật ra rất yêu thích nơi này.
Căn nhà hiện tại mà Tôn Nhạc Dao cư trú nằm ở phía sau con đường, xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ chính là chợ trước phố.
Buổi sáng mỗi ngày, bốn phương tám hướng đều đến họp chợ, vô cùng náo nhiệt.
Lúc đi ngang qua tiệm bánh gato, Huyên Huyên nằm nhoài lên tủ kính trong suốt, hướng về bên trong nhìn xung quanh.
"Oa, bánh ngọt thật là lớn, thật là đẹp, con rất muốn ăn đây, mẹ mua cho con một cái được không?" Huyên Huyên nhìn về phía Tôn Nhạc Dao hỏi.
"Không phải đã nói rồi sao? Chờ đến lúc sinh nhật con, mẹ sẽ mua cho con một cái." Tôn Nhạc Dao nói.
"Ai." Huyên Huyên thở dài thật sâu.
"Sinh nhật còn phải chờ thật lâu."
"Mẹ, con cũng muốn ăn bánh ngọt." Vãn Vãn ở bên cạnh cũng lên tiếng.
Nàng dù sao cũng mới tám tuổi, vẫn còn là con nít.
"Biết rồi, biết rồi, chờ đến lúc sinh nhật các con, mẹ sẽ mua một cái cho các con." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Woah." Hai đứa bé phát ra tiếng cười vui vẻ.
"Được rồi, chúng ta đi nhanh một chút đi." Tôn Nhạc Dao thúc giục.
Sau đó ba mẹ con chạy tới chỗ Tôn Nhạc Dao thường thường bày sạp.
Đây là một tiệm cơm.
Bởi vì chuyện làm ăn chính là vào buổi trưa, cho nên có thể bày sạp từ sáng sớm, đối với nó cũng không có ảnh hưởng, chỉ cần chuyển đi trước giữa trưa là được.
Thế nhưng chủ tiệm cơm không cho phép người khác xếp, chuyên môn để cho Tôn Nhạc Dao.
Bởi vì con trai của chủ tiệm cơm là học sinh của Lưu Trung Mưu.
Cho nên dù Tôn Nhạc Dao đến chợ chậm hơn nữa, cũng không cần lo lắng quầy hàng bị người khác chiếm.
Giống như thường ngày, Tôn Nhạc Dao dọn xong sạp, căn dặn Vãn Vãn vài câu, bảo các nàng chú ý an toàn rồi để các nàng tự đi chơi.
Cả con đường, thậm chí là cả chợ, không nói đến việc quen biết toàn bộ, nhưng cơ bản đều là quen mặt.
Cộng với Lưu Trung Mưu là giáo viên, cho nên các hương thân càng là quen thuộc đối với các nàng.
Hơn nữa trẻ con nông thôn đều là nuôi thả, căn bản là không ai quản.
Cho nên Vãn Vãn mang theo em gái, đi tìm bạn học của nàng chơi đùa.
"Chị, chị, kẹo bông nha, kẹo bông nha." Nhìn thấy người bán kẹo bông, Huyên Huyên nói với vẻ mặt đầy hưng phấn.
"Ồ? Chúng ta hình như quên tìm ba ba xin tiền rồi." Vãn Vãn lúc này mới nhớ tới đến.
"(⊙o⊙). . ."
"Chỉ có thể ngày mai mua." Vãn Vãn cũng có chút thất vọng.
Tuy rằng không có tiền, thế nhưng Huyên Huyên vẫn là chạy đến phía trước hàng bán kẹo bông, liếm môi một cái, tràn đầy khát vọng.
"Nếu không, chúng ta đi tìm mẹ xin đi?" Huyên Huyên đề nghị.
"Hừ, mẹ mới không nỡ tiền đây, hơn nữa mẹ còn rất là bận." Vãn Vãn nhìn về phía Tôn Nhạc Dao đang bề bộn chào hỏi khách khứa.
"Kia. . . Chờ đến lúc mẹ rảnh đã?"
"Hừm, vậy cũng tốt, chúng ta đi chơi trước đi." Bản thân Vãn Vãn cũng muốn ăn, thế là gật đầu đồng ý.
"Vãn Vãn, chúng mình đang chơi trốn tìm, cậu muốn chơi cùng không?" Lúc này, bạn tiểu học của Vãn Vãn- Thường Vận Thi chạy tới hỏi.
"Tớ muốn chơi." Vãn Vãn đương nhiên là sẽ không từ chối.
"Em cũng muốn, em cũng muốn" Huyên Huyên giơ cao cánh tay, nói.
"Được, thêm em nữa, chúng ta tổng cộng có tám người." Thường Vận Thi vừa nói chuyện vừa nhìn về phía đèn lồng nhỏ trên tay Huyên Huyên.
"Cái này là của em." Huyên Huyên lập tức giấu đèn lồng ra sau lưng.
"Anh chỉ nhìn một chút, mới không muốn của em. Nếu như anh muốn, anh sec để mẹ mua cho anh." Thường Vận Thi khinh thường nói.
Nói xong cũng chạy về phía trước, Vãn Vãn cũng đi theo.
Huyên Huyên mới không quản nàng có muốn hay không, cắm đèn lồng ở phía sau cái mông, sau đó đuổi theo.
Đèn lồng ở phía sau cái mông không ngừng lắc lắc, giống như cái đuôi nhỏ, khiến cho những đứa trẻ khác đều bật cười.
Thế nhưng Huyên Huyên tuổi còn nhỏ, không để ý những chuyện này, chỉ cần các anh chị đồng ý dẫn nàng đi chơi là được.
Cũng may có chị gái ở đây, cộng với lại là con của giáo viên, những anh chị lớn này mới không bài xích nàng, nếu không cũng không muốn dẫn đứa trẻ như nàng đi chơi.
"Chúng ta nói trước, chỉ có thể trốn ở trong mấy cái ngõ hẻm bên cạnh, không được chạy xa." Trước khi chơi trò chơi, người tổ chức Thường Vận Thi đưa ra quy ước với mọi người.
"Được." Những người bạn nhỏ vui vẻ đáp lại một tiếng.
Bọn họ cũng không muốn chạy quá xa, nếu không sẽ khó tìm.
Trò chơi bắt đầu, mọi người thay phiên đi tìm, thay phiên đi trốn.
Huyên Huyên đi theo phía sau chị gái, giống như cái đuôi nhỏ, mỗi lần đều dễ dàng bị tìm thấy.
"Huyên Huyên, chị liếc mắt liền thấy cái mông của em rồi, nào có ai giấu đầu lại để lộ mông?"
"Ha ha, tớ thấy cái đèn lồng màu đỏ phía sau mông của em ấy."
. . .
Những người bạn nhỏ cười, vui sướng, Huyên Huyên cũng cười ngây ngô, giống như người bị tìm tới không phải là nàng.
Cuối cùng đến lượt Vãn Vãn đi tìm, mọi người đi trốn.
Lúc này, Huyên Huyên không ai cùng.
"Hừ, lần này, em phải trốn đến một nơi để không ai có thể tìm được. . ."
Em rất là thông minh, lần này xem các người còn cười em nữa không, Huyên Huyên đắc ý nghĩ.
. . .
"Huyên Huyên, ra đi, không chơi nữa, em nhanh đi ra đi."
"Huyên Huyên."
"Huyên Huyên, em ở đâu?"
Vãn Vãn tìm được hết tất cả bạn nhỏ, mới phát hiện không thấy Huyên Huyên.
Những bạn nhỏ khác cũng giúp đỡ tìm kiếm, nghĩ kế lung tung một trận.
Nhưng vẫn không tìm được.
"Liệu có phải là quay về tìm mẹ cậu rồi hay không?" Có bạn nhỏ nói.
"Ồ, tớ quay lại xem xem." Vãn Vãn cảm thấy có khả năng.
Vội vàng chạy về, qua chỗ bán kẹo bông, liếc mắt nhìn thì phát hiện bán kẹo bông đã đi rồi.
Nàng cũng không để ý, trực tiếp chạy về chỗ bán hàng của Tôn Nhạc Dao.
"Mẹ, Huyên Huyên có trở về không?" Vãn Vãn hỏi Tôn Nhạc Dao đang chào hỏi khách khứa.
"Không có." Tôn Nhạc Dao cũng không để ý, thuận miệng nói một câu.
Sau đó mới phản ứng được, lập tức hỏi lại: "Huyên Huyên đâu?"
Lần này Vãn Vãn cũng hoảng rồi, nước mắt đảo quanh ở trong viền mắt, "Chúng con vừa nãy chơi trốn tìm, con không tìm được em ấy, con cho rằng em ấy tự trở về rồi."
"Con đứa nhỏ này. . ."
Tôn Nhạc Dao vội vàng để người bên cạnh trông coi quầy hàng một chút, bản thân mình thì đi theo Vãn Vãn đi tìm Huyên Huyên.
"Huyên Huyên, Huyên Huyên nhanh lên đi ra một chút, không chơi trốn tìm nữa, về nhà thôi."
"Huyên Huyên, con ở đâu?"
. . .
Tôn Nhạc Dao lo lắng tìm kiếm.
Bầu trời vốn dĩ trong xanh nay đã mây đen dày đặc, phảng phất như toàn bộ bầu trời đều sụp xuống rồi.
Ánh sáng lập tức chuyển đi, màn đêm buông xuống, toàn bộ trấn đèn đuốc sáng choang, vô số người cầm đèn pin đi trên đường.
"Huyên Huyên, Huyên Huyên. . ."
"Nhanh lên đi ra một chút, về nhà thôi."
Vô số âm thanh tụ họp lại một nơi, giống như là một dòng sông dài.
Trên người Tôn Nhạc Dao đều là mồ hôi, trên mặt đều là nước mắt, nàng không ngừng chạy băng băng, vừa chạy vừa hô hoán.
"Huyên Huyên, Huyên Huyên. . . , nhanh đi ra một chút, về nhà cùng mẹ, về nhà cùng mẹ. . ."
Nàng thức tỉnh từ trong mộng. . .
------