Chương 49: Ông Chủ.
Đèn là vận dụng của lửa.
Nói là khởi nguyên văn minh cũng là không khoa trương chút nào.
Từ khi lửa sinh ra đã có liên hệ chặt chẽ với con người.
Có thể nói có lửa trước, mới có loài người, nhân loại phát triển văn minh và trí tuệ.
Cho nên lửa được giao cho rất nhiều ý nghĩa đặc thù trong nền văn minh của nhân loại.
Cho nên người xách đèn có lẽ không đơn giản chỉ là chiếu sáng dẫn đường cho hắn.
Nhưng mà trong khoảnh khắc Hà Tứ Hải cầm lấy sổ sách, một lượng tin tức lớn liền xuất hiện ở trong đầu hắn.
Giống như đây đều là thứ mà hắn nên biết.
. . .
"Mẹ tôi nghe nói các người ngày hôm nay có thể qua đó liền rất vui, hiện tại đang đi siêu thị mua thức ăn cùng cha tôi." Lưu Vãn Chiếu nói chuyện điện thoại xong thì quay lại nói với vẻ mặt đầy cao hứng.
"Mưa lớn như thế, gây thêm phiền phức cho bọn họ rồi."
"Không phiền phức, siêu thị ở ngay dưới lầu, rất thuận tiện." Lưu Vãn Chiếu vội vàng nói.
"Nếu như vậy thì chúng ta cũng đi thôi." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Sau đó quay đầu nói với Đào Tử đang loay hoay ở cuối giường: "Đã thu thập xong chưa?"
"Được rồi." Đào Tử vội vàng đứng lên, nói.
Trong lòng nàng ôm đồ chơi gà béo, thỏ con, búp bê, còn có thật nhiều sách tranh.
"Con đây là dọn nhà à, không cần mang nhiều như vậy, mang một món đồ chơi con thích nhất, lại mang thêm mấy quyển sách tranh là được rồi." Hà Tứ Hải đi lên trước, muốn lấy bớt mấy thứ trong lòng nàng xuống.
"Nhưng mà, con đều rất yêu thích nha. . ." Đào Tử mặt đầy không muốn.
"Đều mang theo đi, tôi lái xe tới, cũng thuận tiện." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh vội vàng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy, ngẫm lại cũng đúng, thế là tìm cái túi nhựa rồi xếp vào giúp nàng.
Nhưng mà sau khi thu dọn xong, Hà Tứ Hải mới phát hiện, trong nhà hình như chỉ có một cái dù, hơn nữa còn hỏng trục bánh xe.
"Ây. . . , xem ra cô chỉ có thể chịu đựng tạm cùng chúng tôi rồi." Hà Tứ Hải ôm lấy Đào Tử, nói với vẻ có chút không muốn.
Trời mưa quá lớn, cho dù xe đỗ không xa thì không dù cũng không được.
"Chuyện này có cái gì, rất tốt nha."
Động tác của Lưu Vãn Chiếu vô cùng thuần thục, kéo cánh tay của Hà Tứ Hải.
Ôm vô cùng chặt, cộng với Hà Tứ Hải mặc áo ngắn tay, mà Lưu Vãn Chiếu là một chiếc áo sơ mi vải lanh mỏng không tay, cho nên hai bên thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của đối phương.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn gò má tinh xảo của nàng, quay đầu đi, hơi ngượng ngùng mà rút cánh tay ra ngoài một chút.
Lưu Vãn Chiếu lúc mới bắt đầu còn không phản ứng lại, hơi kinh ngạc, vừa ngẩng đầu thì thấy tai Hà Tứ Hải ửng đỏ. Nàng sững sờ một hồi, mới phản ứng được, tuổi của Hà Tứ Hải cũng không lớn lắm.
Thế là cố ý làm bộ không biết, lại nắm thật chặt cánh tay của hắn.
Vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Chúng ta đi thôi."
Trên mặt lại không biểu hiện ra một chút nào.
Hà Tứ Hải thấy Lưu Vãn Chiếu bình tĩnh như vậy, liền cho là mình suy nghĩ nhiều rồi, vội vàng đáp một tiếng.
Hắn ôm Đào Tử, mang theo Lưu Vãn Chiếu đi ra ngoài.
"Khóa cửa, khóa cửa nha. . ." Đào Tử đang ôm cổ ba ba vội vàng nhắc nhở.
"Há, khóa cửa, quên khóa cửa rồi." Hà Tứ Hải có chút hốt hoảng nói.
Lưu Vãn Chiếu có chút muốn cười, trong ngày thường thì miệng Hà Tứ Hải như xe lửa chạy, dao động khiến người ta không muốn sống, không nghĩ tới lại có phương diện như thế.
Thế nhưng mà cảm giác chân thực không gì sánh được này, làm cho nàng cảm thấy hắn chỉ là một người, mà không phải là "Thần" .
"Xuất phát thôi."
Sau khi lên xe, Lưu Vãn Chiếu khởi động xe, bắt chuyện một tiếng đối với Đào Tử ngồi ở hàng sau.
"Xuất phát." Đào Tử hoan hô một tiếng.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Đào Tử, tâm trạng tối tăm và bi thương mấy ngày liên tiếp của Lưu Vãn Chiếu dường như đều khá hơn một chút.
Nhìn Lưu Vãn Chiếu quan sát Đào Tử từ kính chiếu hậu.
Hà Tứ Hải chỉ xem nàng lại nghĩ tới Huyên Huyên.
Thế là an ủi một câu: "Cô đừng quá khổ sở, thật ra tôi cũng có một tin tức tốt muốn nói cho các người."
"Hả? Tin tức tốt?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lập tức kinh ngạc.
Nàng có chút nghi ngờ là Hà Tứ Hải có thể có tin tức tốt gì.
Lẽ nào là liên quan với Huyên Huyên?
Nhưng mà Huyên Huyên cũng đã. . .
Còn có thể có tin tức tốt gì?
"An tâm lái xe đi, chờ đến lúc gặp ba mẹ của cô thì tôi sẽ nói luôn một thể." Hà Tứ Hải nhắc nhở.
"Há, được rồi." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lập tức trở nên ngoan ngoãn.
"Chú, dì quấy rối rồi."
Hà Tứ Hải dắt Đào Tử, lại lần nữa đi tới nhà Lưu Trung Mưu.
"Không quấy rầy, không quấy rầy, hoan nghênh còn không kịp đây, nhanh đi vào một chút."
Tôn Nhạc Dao kích động tiến lên đón tiếp, sau đó chạm vào Hà Tứ Hải.
Sau đó nàng liếc mắt liền thấy Huyên Huyên.
Nàng đang đứng ở bên cạnh, lôi kéo vạt áo của mình.
Tôn Nhạc Dao thở phào một cái.
"Hà đại sư, cậu chớ để ý, bà ấy chủ yếu là quá nhớ con gái rồi."
Sáng sớm, sau khi Tôn Nhạc Dao tỉnh lại thì đau lòng khóc một hồi, nhưng mà lại không nhìn thấy con gái, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Nàng muốn Hà Tứ Hải đến đây, nhưng lại cảm thấy như vậy không được, cũng không thể bắt Hà Tứ Hải vây quanh nhà bọn họ mỗi ngày được? Cũng không hiện thực, lại nói nàng cũng không dám đắc tội Hà Tứ Hải.
Sợ chọc phiền, đến lúc đó mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu không đành lòng nhìn mẹ mình thương tâm, cho nên sáng sớm đã chạy đến chỗ của Hà Tứ Hải.
Trên thực tế là muốn cầu Hà Tứ Hải đến nhà nàng một chuyến.
Không nghĩ tới hôm nay trời đột nhiên mưa, thực sự là trời tốt.
"Không có chuyện gì, đi vào trước đi, tôi cũng có chút việc muốn nói với các người."
Tôn Nhạc Dao chỉ là quá nhớ con gái, muốn nhìn con gái, sau khi thấy nàng đang ở bên cạnh mình thì người cũng dần bình tĩnh lại.
Hơi ngượng ngùng mà lau nước mắt một cái.
"Để Hà đại sư chê cười rồi, ngày hôm nay tôi và lão Lưu mua không ít món, sẽ làm một bàn đồ ăn ngon cho cậu và Đào Tử, tối hôm qua quá vội vàng rồi, trong nhà cũng không mó gì. . ."
Tôn Nhạc Dao vừa thao thao bất tuyệt vừa đón Hà Tứ Hải và Đào Tử vào trong nhà.
Sau đó lấy ra một đống trái cây, quả hạch, đồ ăn vặt, đồ chơi. . .
Lưu Trung Mưu lại bưng trà rót nước.
"Ây. . . Đây cũng quá nhiều rồi, thật sự không cần như vậy, các người quá khách sáo rồi." Hà Tứ Hải nhìn một đống thứ chất trên bàn thì có chút không còn gì để nói.
Bọn họ quá nhiệt tình, khiến cho Hà Tứ Hải có chút không dễ chịu.
"Đại sư à, tôi đã thương lượng với lão Lưu rồi. . . Ai. . . ." Tôn Nhạc Dao ngồi xuống ở bên cạnh, vẻ mặt bi thương, nói.
"Dì à, dì gọi cháu là Hà Tứ Hải, tiểu Hà, Tứ Hải đều được, không nên gọi cháu là đại sư gì đó, nghe cứ như là một tên lừa gạt khiến cho người ta không dễ chịu. Chú cũng như vậy." Hà Tứ Hải đánh gãy lời nói của nàng.
"Vậy, vậy thì thất lễ rồi, gọi cậu là Tứ Hải đi." Tôn Nhạc Dao nhìn một bên, kéo cánh tay Lưu Vãn Chiếu vẫn đang nắm Hà Tứ Hải, suy nghĩ một chút rồi nói.
"Được, các người cứ gọi tôi là Tứ Hải đi, tôi nghe cũng thoải mái."
Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì tiếp tục nói: "Dì đã thương lượng một chút với chú rồi, vẫn là mau chóng trợ giúp Huyên Huyên hoàn thành tâm nguyện của nó, để nó đến nơi mà nó nên đi. . . , chúng tôi không thể. . . , chúng tôi không thể. . ."
Tôn Nhạc Dao nói xong liền khóc không thành tiếng, nói không được rồi.
Con mắt Lưu Trung Mưu đỏ ngầu tiếp lời: "Chúng tôi vốn là muốn giữ Huyên Huyên ở bên người, nhưng mà như vậy quá ích kỷ rồi, hơn nữa chúng tôi phải tìm được hài cốt của nó nhanh một chút, không thể để cho nó cứ ngâm mãi ở trong nước được."
Lưu Trung Mưu nói xong thì lập tức ôm đầu nghẹn ngào.
Trên thực tế, sau khi Huyên Huyên, có hai suy đoán, một là bị bọn buôn người bắt cóc, một là rơi xuống sông.
Phía sau trấn ở quê nhà có một con sông vô cùng lớn, gọi là Nam Hà, là một nhánh sông Trường Giang, quanh năm dòng nước chảy xiết, có lúc mưa lớn, thôn trấn đều bị ngập.
Bây giờ nhìn lại, Huyên Huyên chắc chắn là bị rơi xuống Nam Hà rồi.
Năm đó Lưu Trung Mưu thậm chí còn tổ chức người tìm kiếm tại Nam Hà, thế nhưng bởi vì Nam Hà quá lớn, hơn nữa lại là mùa đông, cuối cùng. . .
Nhìn dáng vẻ thống khổ của cha mẹ, nước mắt của Lưu Vãn Chiếu cũng không kiềm được mà chảy xuống.
Mà Huyên Huyên càng là luống cuống tay chân, không biết như thế nào cho phải.
"Được rồi, các người cũng không cần khổ sở nữa. Hôm nay tôi tới là có một tin tức tốt muốn nói cho các người."
Mọi người nghe vậy thì lập tức nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ tò mò.
Không, còn có một người, đó chính là Đào Tử, hiện tại quả thực giống như chuột con rơi vào trong hũ gạo, nào còn nghe thấy anh trai nói cái gì.
Hà Tứ Hải ra hiệu cho Lưu Vãn Chiếu chạm vào cha mẹ của mình.
Sau đó tất cả bọn họ đều nhìn thấy Huyên Huyên một lần nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy nôn nóng của Huyên Huyên, mọi người đều vội vàng lau nước mắt trên mặt.
"Các người đừng khóc nữa, con hiện tại rất tốt mà."
Huyên Huyên hiểu chuyện ôm ôm ba ba, hôn nhẹ lên mẹ, ôm ôm chị gái, cố gắng hết sức an ủi mọi người.
"Không khóc, không khóc, mọi người đều không khóc. . ." Tôn Nhạc Dao lau nước mắt trên mặt, cố nén đau thương.
Sau đó mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Hà Tứ Hải lần nữa.
"Chính em cũng biết đúng không?"
Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay đối với Huyên Huyên, bảo nàng đến đây rồi sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
"Hì hì, em biết, anh là lão gia. . . ." Huyên Huyên cười hì hì nói.
-_---
"Anh không phải lão gia, hiện tại có thể không còn cách gọi lão gia nữa rồi." Hà Tứ Hải cười nói.
"Kia. . . , vậy gọi là ông chủ đi?" Huyên Huyên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Được, em cứ gọi anh là ông chủ đi, nhưng mà phải hoàn thành tâm nguyện của em trước đã rồi lại nói." Hà Tứ Hải cũng rất cao hứng vì nàng.
Một nhà Lưu Trung Mưu, nghe "Hai người" bọn họ đối thoại thì như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Tất cả đều chờ đợi Hà Tứ Hải với vẻ mặt đầy chờ mong.
------