Chương 55: Rất Nhớ Rất Nhớ Con.
"Nhạc Dao, Vãn Vãn. . ."
Hai vợ chồng Lưu Tâm Viễn đi thẳng tới, một người đón một người.
Về phần Lưu Trung Mưu, căn bản không hề để ý đến.
"Ba, mẹ." Lưu Trung Mưu đúng là quá quen rồi, đi lên trước gọi một tiếng.
"Trở về rồi." Lưu Tâm Viễn nói với vẻ bình thản.
Sau đó hắn phát hiện Hà Tứ Hải ôm Đào Tử theo ở phía sau.
"Ồ, đây là bạn trai của Vãn Vãn sao?" Lưu Tâm Viễn kinh ngạc hỏi.
Tống Quế Phương nghe vậy cũng nhìn lại.
"Ông nội, không phải, đây là Hà Tứ Hải, anh ấy là. . ."
Lưu Vãn Chiếu đang chuẩn bị giới thiệu Hà Tứ Hải, đúng lúc này, một cái đầu nhỏ duỗi ra từ phía sau Hà Tứ Hải.
"Ông nội, bà nội." Huyên Huyên nghiêng người, cười hì hì vẫy vẫy tay với bọn họ.
Sợ hai người già nhìn thấy Huyên Huyên sẽ quá kích động, cho nên mới để nàng đi phía sau Hà Tứ Hải, chuẩn bị nói rõ một hồi tình huống trước rồi mới để cho nàng đi ra.
Nhưng mà không nghĩ tới tiểu gia hỏa đã không thể chờ đợi được nữa, nào có thể nhịn được.
Còn tưởng rằng đang chơi trốn tìm cùng với ông bà nội.
"Hả?"
Lưu Tâm Viễn và Tống Quế Phương dùng sức dụi dụi con mắt, coi là mắt mình bị mờ, sinh ra ảo giác.
"Ông nó, ông nó, tôi nhìn thấy Huyên Huyên rồi, ông thấy không, nó có phải là Huyên Huyên, có phải không?" Tống Quế Phương tóm chặt lấy cánh tay của Lưu Tâm Viễn, kích động hỏi.
"Chuyện này, không thể, Huyên Huyên làm sao vẫn nhỏ như thế, nó hẳn đã thành đại cô nương rồi mới đúng."
Lưu Tâm Viễn cũng rất kích động, đồng thời rất nghi hoặc, lý trí nói cho hắn biết đây không thể là Huyên Huyên.
Nhưng nhìn đến gương mặt nhỏ khiến hắn cảm thấy không thể quen thuộc hơn này, trong lúc hoảng hốt lại như trở về mười bảy năm trước.
"Ông nội, ông là ông nội, tại sao lại không có râu bạc trắng, trên ti vi nói ông nội đều có râu bạc trắng, ha ha, ông không phải là ông nội. . ."
"Nói lời ngốc nghếch gì vậy, đó là bởi vì ông nội còn chưa già như vậy."
"Vậy ông không phải là ông nội."
"Há, vậy ông là gì?"
"Ông nó."
"Ha ~, thực sự là một đứa ngốc."
"Con mới không phải là đứa ngốc, bà nội cũng gọi ông là ông nó."
. . .
"Huyên Huyên?" Lưu Tâm Viễn lẩm bẩm.
Viền mắt ửng đỏ, lý trí nói cho hắn biết cô bé trước mắt này có thể chỉ là lớn lên giống với Huyên Huyên mà thôi, không thể là Huyên Huyên được.
"Huyên Huyên?" Tống Quế Phương lại không quản nhiều như vậy, lớn tiếng thăm dò một tiếng.
"Bà nội." Huyên Huyên chạy ra từ phía sau Hà Tứ Hải.
Sau đó đát đát đát chạy tới.
Nhìn dáng chạy uốn éo của nàng, hoàn toàn chồng lên trên ký ức của Tống Quế Phương.
"Huyên. . . Huyên Huyên?"
"Bà nội, con ngửi được mùi bánh hoa quế rồi, con muốn ăn." Huyên Huyên chạy đến trước mặt nàng, ngước cổ cười nói.
"Huyên Huyên?"
Vẻ mặt Tống Quế Phương kích động ngồi xổm người xuống, quan sát tỉ mỉ gương mặt nhỏ của nàng.
"Bà nội, con muốn ăn bánh hoa quế, bà có thể cho thêm một chút đường giúp con được không?" Huyên Huyên hỏi với vẻ mặt hơi nghi hoặc một chút.
"Cháu của bà." Tống Quế Phương lập tức ôm nàng vào trong lòng, nước mắt rơi xuống.
Huyên Huyên thích ăn đồ ngọt, Tôn Nhạc Dao sợ nàng ăn nhiều sẽ sâu răng, ngày thường rất ít khi cho nàng ăn, cho nên mỗi lần Tống Quế Phương làm bánh hóa quế, nàng luôn muốn bà nội cho nhiều chút đường. Nàng thích ăn bánh hóa quế thật là ngọt. . .
"Cho ông nhìn một chút, cho ông nhìn một chút." Lưu Tâm Viễn cũng ngồi xổm xuống.
Quan sát tỉ mỉ gương mặt nhỏ được Tống Quế Phương ôm vào trong lòng.
Huyên Huyên nhẹ nhàng vỗ lưng bà nội, "dỗ" nàng không khóc nữa.
Nhìn thấy ông nội nhìn chằm chằm nàng.
Thì nói với vẻ mặt vui mừng: "Ông nội, ông có râu bạc trắng rồi? Ông cũng không phải là ông nó nữa, là ông nội rồi."
Lưu Tâm Viễn che ngực của mình.
Hắn cảm thấy tim của mình đều như muốn nhảy ra ngoài.
"Huyên Huyên?"
Hắn cố gắng nhịn xuống, bình ổn tâm tình của chính mình, để cho mình không kích động như vậy.
"Ai?" Vẻ mặt của Huyên Huyên vô cùng nghi hoặc.
Thật giống là đang nói, con đang ở ngay đây nha, ông gọi con làm gì?
"Huyên Huyên?" Cả người Lưu Tâm Viễn run rẩy, lại gọi một tiếng.
"Ông nội?"
Huyên Huyên hơi nghi hoặc, gãi gãi đầu nhỏ một chút, thật giống là đang nói, con không phải là đang ở đây sao? Cứ gọi con làm gì?
"Tiểu bảo bối của ông, ông nội nhớ con lắm, con đã đi đâu rồi? Ông nội nhớ con chết mất. . ."
Lưu Tâm Viễn cuối cùng mất đi lý trí, ôm ấp nàng cùng Tống Quế Phương, sau đó gào khóc.
"Ông nội, bà nội. . ."
Huyên Huyên cũng cùng nghẹn ngào, nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Một nhà Lưu Trung Mưu vội vàng kéo bọn họ đến rồi an ủi.
Đặc biệt là tim của lão gia tử không khỏe, chỉ lo hắn quá kích động, lúc đó sẽ xảy ra vấn đề.
Bên cạnh có hàng xóm nghe thấy tiếng khóc thì tò mò nhìn lại, có người còn đang chuẩn bị hướng về phía bên này.
"Trung Mưu trở về rồi? Lão gia tử và đại nương bị sao vậy?" Hàng xóm có quen biết tò mò hỏi.
"Không có chuyện gì, Nhạc Dao lâu như vậy không trở về, nhớ nàng thôi."
Lưu Trung Mưu vội vàng tiến lên ngăn cản, chuyện của Huyên Huyên vẫn là càng ít người biết càng tốt.
"Ông nội, bà nội, về nhà lại rồi nói."
Lưu Vãn Chiếu và Tôn Nhạc Dao một người kéo một người, đi vào trong nhà.
Hai ông bà hiện tại đang hoang mang lo sợ, chỉ có thể đi theo bản năng.
Nhưng tay lại lôi kéo Huyên Huyên không thả.
Chờ sau khi trở lại, tâm tình của cụ ông quá kích động liền không chịu được, che ngực, mặt đầy thống khổ.
Khiến cho mọi người hoảng đến luống cuống tay chân.
Cũng may Tống Quế Phương chăm sóc hắn nhiều năm như vậy, rất có kinh nghiệm, vội vàng lấy Cứu Tâm Hoàn ra cho hắn uống, lúc này mới lấy lại được sức.
Cũng may qua chuyện này, tâm trạng bi thương cũng được lắng xuống một ít.
Lưu Tâm Viễn khôi phục lý trí lần nữa.
Trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc một chút?
Dáng vẻ, chiều cao quen thuộc này của Huyên Huyên, thậm chí quần áo đều là quần áo nàng thường mặc khi còn bé?
Trên người Huyên Huyên đã xảy ra chuyện gì? Sinh bệnh sao? Chứng lùn? Hay là bị người ngược đãi rồi?
Nghĩ đến mấy bọn buôn người trên tin tức kia và hình ảnh ngược đãi trẻ con cực kỳ tàn ác, hắn lại cảm thấy không thở nổi.
"Huyên Huyên, bảo bối của ông, ai. . ."
Lưu Tâm Viễn lại ôm nàng vào trong lòng, cũng không biết làm như thế nào cho phải.
"Ông thả ra, để tôi ngắm nghía cẩn thận, tôi muốn ngắm nghía cẩn thận. Cục cưng, bà nội nhớ con, mỗi ngày đều nhớ. . ."
Tống Quế Phương kéo Lưu Tâm Viễn ra, kéo Huyên Huyên đến trước mặt mình, quan sát tỉ mỉ.
"Không khóc nữa, Huyên Huyên ngoan, không khóc nữa. Bà nội làm bánh hoa quế con thích ăn nhất. Con đừng buồn, con buồn trong lòng bà nội liền khó chịu, ô ô. . ."
Nói xong, lại bắt đầu nghẹn ngào, sau đó lại tiếp tục gào khóc.
"Tiểu bảo bối của bà, rất nhớ rất nhớ con. . ."
. . .
Hà Tứ Hải không theo vào nhà, mà mang theo đứng dưới giàn nho Đào Tử, hái nho cho nàng ăn.
Bên tai nghe tiếng khóc lóc của một nhà, trong lòng Hà Tứ Hải cảm thấy rất là bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
Có thể nói là sống cũng khổ, chết cũng khổ, gặp nhau khổ, ly biệt cũng khổ. . .
Đào Tử có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua phương hướng trong nhà.
Nhét một quả nho vào trong miệng.
Thật chua. . .
Chua đến mức chảy cả nước mắt.
------