Chương 63: Con Lừa Ngu Xuẩn
"Nhà trẻ sao?" Hà Tứ Hải lẩm bẩm.
Cúi đầu liếc mắt nhìn Đào Tử ngồi ở bên cạnh đang vùi đầu ăn salad trái cây.
Khó trách vừa nói được chơi cùng Huyên Huyên liền có vẻ rất tích cực, nàng hẳn là thiếu bạn chơi cùng?
Ngẫm lại thì cũng đúng.
Hà Tứ Hải nhớ tới khi hắn còn bé tuy không được đi nhà trẻ, thế nhưng bạn chơi vô cùng nhiều, cũng là thiếu niên truy phong.
Từ đầu thôn đông đuổi tới đầu thôn tây, thường thường bị Lưu Tiểu Quyên rượt chạy khắp thôn.
Đó là một đoạn hồi ức rất đẹp.
"Dì nghe Vãn Vãn nói, con đang thuê phòng, nhà tìm kĩ chưa?"
Tôn Nhạc Dao ngồi ở bên cạnh Đào Tử, đưa tay vuốt gọn đống tốc ngổn ngang ra sau đầu cho nàng.
"Bà, ăn." Đào Tử đưa một miếng táo tới bên miệng Tôn Nhạc Dao.
Tôn Nhạc Dao cũng không từ chối, trực tiếp há miệng ăn.
"Tìm kĩ rồi, nhưng mà còn chưa có đi xem, cũng không biết có được hay không." Hà Tứ Hải nói.
"Diện tích bao nhiêu, bao nhiêu tiền một tháng?" Tôn Nhạc Dao hỏi.
"55 mét vuông, 1100 một tháng."
"Giá cả kia có phải là có chút cao hay không?" Lúc Tôn Nhạc Dao hỏi này thì lại nhìn chằm chằm sắc mặt Hà Tứ Hải.
"Chỉ cần hoàn cảnh tốt, cái giá này thực ra vẫn được, cho dù chém giá thì nhiều nhất cũng có thể di dịch từ một - hai một trăm."
Hà Tứ Hải trước đó đã nghĩ đến chuyện thuê phòng, cũng tìm tòi ở trên mạng một phen, trong lòng cũng có chút hiểu rõ đại khái đối với giá phòng.
"Chỉ nhà tốt thôi không được, còn phải xem môi trường xung quanh nữa, đặc biệt là Đào Tử sắp đi nhà trẻ, lựa chọn một nhà trẻ tốt rất quan trọng. Tại nhà trẻ tốt, giáo viên sẽ dạy đứa nhỏ một ít kiến thức căn bản và đạo lý làm người. Nhà trẻ kém thì hoàn toàn là hình thức nuôi thả, mỗi ngày đều cho xem tivi rồi chơi đùa, ăn đồ không chất lượng thậm chí là xấu, càng quá đáng hơn là còn có rất nhiều giáo viên đánh trẻ nhỏ. . ."
"Ồ?"
Hà Tứ Hải nghe vậy thì giật mình.
"Đây không phải là dì nói mò, trên tin tức không phải đã từng đưa tin rất nhiều sao?"
"Không có, dì Tôn, cháu biết dì nói có lý."
Hà Tứ Hải cũng đã nghĩ tới, trước đó có xem qua tin tức tương tự.
Một số nhà trẻ không có trách nhiệm, thậm chí từng xuất hiện tình huống trẻ nhỏ tử vong.
Hắn nhíu mày càng sâu hơn.
"Hà tiên sinh. . ."
"Dì Tôn, không phải đã nói rồi sao? Dì trực tiếp gọi tên cháu, hoặc là gọi cháu tiểu Hà, Tứ Hải đều được, gọi Hà tiên sinh nghe không được tự nhiên."
"Được, được, Tứ Hải, dì nói với cháu, không nên làm chậm trễ chuyện của trẻ nhỏ, nhất định phải tìm cho Đào Tử một nhà trẻ tốt, đừng tưởng rằng nhà trẻ chỉ là chỗ cho trẻ nhỏ chơi đùa, nó cũng là bước đi đầu tiên trong cuộc đời của trẻ nhỏ, nhất định phải đi tốt. . ."
Dì Tôn nói trong nói ngoài, hoàn toàn đang cường điệu tầm quan trọng của nhà trẻ.
Bản thân Hà Tứ Hải là người giỏi ăn nói, làm sao có thể nghe không hiểu. Nhưng mà Tôn Nhạc Dao nói cũng không phải là không có lý, nhất định phải tìm cho Đào Tử một nhà trẻ tốt một chút.
"Dì à, đạo lý dì nói cháu đều hiểu, cháu sẽ tìm cho Đào Tử nhà trẻ tốt một chút."
Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì trầm mặc một chút, sau đó mở miệng: "Lúc trước, khi tiểu khu bọn dì bắt đầu khai trương, bọn dì có mua hai căn. Một căn hiện tại bọn dì đang ở, một căn khác vẫn đang để trống, để ở nơi đó cũng là đáng tiếc. Nếu như cháu không chê thì dì cho cháu thuê."
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, thì ra Tôn Nhạc Dao nói nhiều như vậy là muốn nói cái này.
Nhưng mà nói thực sự thì trong lòng vẫn là rất cảm động.
"Cảm tạ dì, dì Tôn, thế nhưng không cần nữa, chỉ là điều kiện hiện tại của cháu cũng không thuê nổi, hơn nữa cũng quá xa, cháu bày sạp chạy tới chạy lui đều hơi tốn sức."
Hà Tứ Hải đi qua tiểu khu kia rồi, bất luận là vệ sinh hay là hoàn cảnh xung quanh đều siêu tốt.
Dù sao cũng là một trong những bất động sản đắt nhất Hợp Châu, đắt đương nhiên cũng có đạo lý của nó.
"Cháu đừng vội có kết luận, nghe dì nói xong đã." Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì có chút cuống lên.
"Diện tích của căn nhà kia cũng không phải là rất lớn, sau khi mua về cũng chưa lắp đặt thiết bị, cho nên giá cả không đắt. Một ngàn tệ một tháng, hơn nữa dựa vào quan hệ của chúng ta, dì cũng không cần cái gì mà áp ba giao một, mấu chốt nhất là bên cạnh có một nhà trẻ song ngữ, cũng là một trong những nhà trẻ tốt nhất Hợp Châu. Về phần bày sạp thì cháu càng không cần lo lắng, Vãn Vãn mỗi ngày đều lại đây, hai người các cháu đi cùng không phải là càng tốt hơn sao?"
Tôn Nhạc Dao nói xong thì nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt đầy chờ mong.
Nàng vừa nãy nói chuyện, Lưu Vãn Chiếu bên cạnh mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng lại không hề nói gì.
"Dì à, cháu cũng không phải là chưa từng đến tiểu khu kia, cho dù là nhà thô thì một ngàn tệ cũng thuê không nổi một tháng. Cảm ơn lòng tốt của dì, nhưng mà thật sự không cần, chờ sau này nếu như kinh tế cháu dư dả rồi thì cháu nhất định sẽ dựa theo giá thị trường để thuê phòng của dì."
Hà Tứ Hải không tránh né việc mình nghèo, đây là sự thực, thế nhưng hắn tin tưởng mình sẽ không nghèo một đời.
"Nếu cháu đã nói thế thì dì cũng sẽ không giấu giấu diếm diếm nữa." Tôn Nhạc Dao thây Hà Tứ Hải không đồng ý, lập tức thay đổi kế sách.
"Thứ nhất, gian nhà kia đã để trống rất lâu không ai ở, trước đây cũng từng có ý nghĩ cho thuê, nhưng mà lại lo lắng cho người không đứng đắn thuê, khiến cho nhà trở nên lung ta lung tung.
Tứ Hải cháu lại không giống, dựa vào quan hệ giữa chúng ta thì bọn dì cũng yên tâm, hơn nữa nhà mà để lâu không ai ở sẽ không có nhân khí.
Thứ hai, dì tin tưởng bằng bản lĩnh của cháu thì sau này nhất định sẽ phát đạt, sẽ có tiền đồ rất tốt, sẽ cho Đào Tử cuộc sống tốt hơn. Nhưng đây đều là chuyện sau này, cháu có thể chờ, Đào Tử không thể chờ, nàng đang không ngừng trưởng thành, cháu không thể làm lỡ nàng, mà môi trường giáo dục bên kia có thể xem như là tốt nhất Hợp Châu.
Thứ ba, dì cũng có chút tư tâm, cháu ở bên kia, dì cũng thuận tiện thường xuyên gặp được Huyên Huyên. Vãn Vãn lớn rồi, cũng không cần dì chăm sóc, Huyên Huyên còn nhỏ như vậy, dì thực sự không yên lòng. . ."
Tôn Nhạc Dao nói xong nói xong, nước mắt liền chảy xuống, lấy ra một tờ khăn tay không ngừng lau khóe mắt.
. . .
Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không biết nên nói gì.
Đặc biệt là điều thứ hai cùng điều thứ ba, nói rất có đạo lý.
Hắn có thể chậm rãi kiếm tiền, chờ đợi phát đạt, thế nhưng giáo dục Đào Tử lại không thể chờ, nàng giờ nào khắc nào cũng đang lớn lên, cuối cùng chỉ có thể làm lỡ nàng.
Hơn nữa. . .
Huyên Huyên cũng không biết chạy tới từ nơi nào, lôi vạt áo của hắn, một mặt chờ đợi.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Thấy Hà Tứ Hải gật đầu đồng ý, Tôn Nhạc Dao cũng không khổ sở nữa, trên mặt cũng không còn nước mắt, cả người tinh thần phấn chấn.
. . .
"Tứ Hải, dì thấy hay là bỏ một ngàn tệ kia đi thôi, dì cũng không thiếu một ngàn kia, coi như là phí sinh hoạt dì cho Huyên Huyên, cháu nhìn xem có được hay không?" Tôn Nhạc Dao lại nói.
"Dì à, nếu như dì nói như vậy thì cháu sẽ không thuê nữa, nên như thế nào thì như thế đó, một ngàn tệ, cháu đã nhặt được món hời lớn rồi."
Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, Tôn Nhạc Dao cuống lên, chỉ lo Hà Tứ Hải đổi ý, vội vàng nói: "Một ngàn thì một ngàn, vậy cứ quyết định như thế đi, đợi lát nữa ba Vãn Vãn đến đón dì, dì sẽ để ông ấy mang một phần hợp đồng cho thuê phòng lại đây."
Nói xong liền cầm điện thoại, đi sang bên cạnh gọi điện thoại.
"Chuyện này. . . , không cần sốt ruột như vậy chứ?" Hà Tứ Hải còn chưa nói hết, Tôn Nhạc Dao đã chạy xa.
Thế là đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.
"Mẹ tôi là lo anh sẽ đổi ý." Lưu Vãn Chiếu nói, gò má hơi ửng đỏ.
"Nếu như tôi đồng ý rồi thì sẽ không đổi ý, lại nói tôi đây còn là người được lợi." Hà Tứ Hải nói.
"Sách ~, nói chuyện thật khó nghe." Lưu Vãn Chiếu sách một tiếng, lườm hắn một cái.
Hà Tứ Hải gãi đầu một cái, hắn nói chỗ nào khó nghe rồi.
"Đào Tử, lại đây, dì đọc sách tranh cho cháu."
Lưu Vãn Chiếu ôm Đào Tử đang ăn salad trái cây vào trong ngực của mình rồi đọc sách tranh cho nàng.
"Cô không đan đồ nữa à?"
"Đều không bán được, đan nhiều như vậy làm gì? Lại nói tôi không thể nghỉ ngơi một chút à?"
"Không có, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cô tức giận như vậy làm gì?"
"Con lừa ngu xuẩn."
Mặc dù biết Lưu Vãn Chiếu là đang đọc sách tranh, thế nhưng Hà Tứ Hải luôn cảm thấy là nàng đang chửi mình.
------