Chương 73: Người Chết Gửi Thư.
"Tiểu Mẫn, ngày hôm nay là ngày tốt để con đính hôn cùng Bác Cường, làm sao cứ một mặt không vui vậy?" Tô Mạn Mạn lôi kéo tay của con gái, hỏi.
Đinh Mẫn nhìn nàng một cái, rút tay trở về, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nàng cảm thấy Tô Mạn Mạn biết rõ còn hỏi.
Tuy rằng con người Diệp Bác Cường rất tốt, đối với nàng cũng rất tốt, bất luận là điều kiện bản thân, hay là điều kiện gia đình đều rất ưu tú.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bọn họ hẳn nên trở thành một đôi, mẹ của chính mình, bác Diệp và bác Tần, thậm chí là bố dượng Đường Hồng Thịnh đều cho là như vậy.
Trên thực tế nàng cũng không ghét Diệp Bác Cường, nếu không ngày hôm nay nàng cũng không ở chỗ này, nhưng lại luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ coi Diệp Bác Cường là một người anh trai tương đối thân thiết.
Nếu như cha vẫn còn thì sẽ đứng về phía mình, lý giải suy nghĩ của mình chứ? Nàng nghĩ thầm.
"Được rồi, đến rồi, xuống xe đi." Đường Hồng Thịnh ngồi bên ghế tài xế lên tiếng.
"Đúng rồi, Tiểu Uyển đâu? Còn không lại đây sao?" Tô Mạn Mạn hỏi.
"Buổi sáng ra ngoài chơi cùng bạn học rồi, nói buổi trưa sẽ lại đây, hẳn là cũng sắp đến rồi, đi vào trước đi, đợi lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho nó." Đường Hồng Thịnh nói.
Đường Tiểu Uyển trong miệng hắn là con gái của Đường Hồng Thịnh, cũng là em gái khác mẹ khác cha của Đinh Mẫn.
Lúc trước sau khi cha hy sinh, không qua mấy năm, mẹ Tô Mạn Mạn tái giá cho Đường Hồng Thịnh. Đường Hồng Thịnh cũng mang theo một đứa con gái, đó chính là Đường Tiểu Uyển.
Hai người đều là mang theo con gái kết hợp với nhau, gia đình tổng thể mà nói thì vẫn tương đối hòa thuận, cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn.
Đặc biệt là Đường Tiểu Uyển còn tương đối thân thiết với người chị gái là nàng, ngày hôm nay là ngày nàng đính hôn, Đường Tiểu Uyển nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến.
Trong lòng Đinh Mẫn tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng người đều đến rồi, hơn nữa những năm qua bác Diệp và bác Tần đều đối với nàng rất tốt, không thể để bọn họ mất mặt được.
Chỉ có thể tự mình an ủi Diệp Bác Cường thực ra cũng rất tốt, nhất là năm qua, càng là quan tâm nàng tỉ mỉ chu đáo.
Nàng vừa xuống xe, đã thấy một bé gái cắm lồng đèn màu đỏ trên eo chạy tới.
Ban đầu nàng cũng không để ý, cho rằng cũng là khách hàng của khách sạn.
Nhưng mà cô bé kia lại xông thẳng về phía nàng.
Sau đó chạy đến gần nàng, ngước cổ, đưa tờ giấy được xếp gọn trên tay tới trước mắt của nàng.
"Cho chị sao?" Đinh Mẫn hơi nghi hoặc một chút, hỏi lại.
Bé gái gật gật đầu.
Trong lòng Đinh Mẫn mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là đưa tay nhận lấy.
"Làm sao thế?" Tô Mạn Mạn xuống xe từ phía sau, hơi nghi hoặc một chút hỏi.
Đinh Mẫn tràn đầy nghi hoặc mà mở tờ giấy trong tay ra, sau đó một tấm vé vào cửa màu sắc rực rỡ bay trên không trung rồi rơi ở trên mặt đất.
"Hả?"
Vé vào cửa mang đến cho Đinh Mẫn cảm giác quen thuộc không tên.
Nàng khom lưng nhặt lên xem xét, có chút bừng tỉnh, là vé vào cửa sân chơi công viên Thanh Khê.
Công viên Thanh Khê?
Nàng phảng phất như nhớ ra cái gì đó.
"Làm sao thế?"
Vợ chồng Diệp Ích Dương và Diệp Bác Cường bước xuống từ một chiếc xe khác thấy thế thì tò mò hỏi.
Vóc người Diệp Bác Cường không cao lớn lắm, thế nhưng hào hoa phong nhã, mặc âu phục đeo caravat, tóc chải lên, đeo kính mắt gọng vàng, nhìn qua liền mang đến cho người ta một loại cảm giác xã hội thượng lưu.
Hắn đi về phía Đinh Mẫn.
Đinh Mẫn tràn đầy nghi hoặc mà mở tờ giấy trên tay ra.
Đây là một tờ giấy được xé ra từ notebook, không chỉnh tề mà cong vẹo.
Nhưng khi mở tờ giấy ra xem, cả người nàng liền lao ra ngoài giống như một con báo nhanh nhẹn.
Diệp Bác Cường nhìn bộ dáng nhanh nhẹn của Đinh Mẫn, ánh mắt lấp lóe. Hắn yêu thích chính là điểm này của Đinh Mẫn, tuy rằng thân hình đầy đặn, thế nhưng vẫn nhanh nhẹn như báo, có một loại khí chất cuồng dã mà những người phụ nữ khác không có. Hắn thích chinh phục loại phụ nữ này.
Bởi vì qua hệ nghề nghiệp, lúc bé gái đi, Đinh Mẫn theo bản năng lưu ý một hồi. Vừa nãy bé gái chạy đến từ phía cột Rome này, chặn lại tầm mắt của nàng, nàng mới thu hồi ánh mắt.
Nhưng mà hiện tại phía sau Rome không có cái gì cả, nàng lại đánh giá bốn phía, bốn phía cũng không thấy một bóng người, nhưng mà xung quanh đây trống rỗng, căn bản không có chỗ giấu người, cho nên bé gái kia đi đâu rồi?
Nàng đè nghi hoặc trong lòng xuống, lại mở "Thư" trong tay ra.
"Mẫn Mẫn, làm sao vậy?"
Tô Mạn Mạn lớn tiếng hỏi, sau đó đi về phía nàng.
Đinh Mẫn không hề trả lời nàng, mà là tiếp tục nhìn về phía thư trên tay.
Đầu thư là bốn chữ "Bảo Bối Đậu Đinh".
Mà chuyện làm cho nàng thất thố vừa nãy chính là bốn chữ này.
Nàng khi còn bé tương đối nhỏ gầy, hơn nữa lại họ Đinh, cho nên ba nàng thích gọi nàng là Bảo Bối Đậu Đinh.
Hơn nữa, nàng cũng vô cùng quen thuộc nét chữ này.
Bởi vì nghề nghiệp, Đinh Tân Vinh thường xuyên không ở nhà, hoặc là nửa đêm trở về, mười ngày nửa tháng có khi không gặp được một lần, thư từ chính là con đường giao tiếp lớn nhất của bọn họ.
Đinh Mẫn ở nhà hoặc là ở trường học chịu tủi thân gì, đều sẽ viết thư nói cho ba ba biết.
Mà Đinh Tân Vinh luôn thích lấy biệt danh "Bảo Bối Đậu Đinh" để trả lời nàng.
Bảo Bối Đậu Đinh:
Gặp thư mạnh khỏe!
Từ biệt mấy chục năm, bất tri bất giác con đã trưởng thành dáng ngọc yêu kiều, bây giờ là ngày vui của con, ba lẽ ra nên chúc phúc cho con, nhưng con người Bác Cường này thực sự không phải là người tốt. . .
. . .
Ngày ấy trước khi ra ngoài ba đã từng đồng ý với con là sau khi xong chuyện sẽ dẫn con đi sân chơi, đáng tiếc người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, không thể hoàn thành hứa hẹn, hôm nay có một cơ duyên. . .
Tuy rằng ba không coi trọng Bác Cường, thế nhưng tất cả vẫn là tự mình làm chủ, cho dù con quyết định thế nào thì ba đều ủng hộ con, chỉ cần bản thân hạnh phúc là được.
. . .
Đinh Mẫn đọc thư, hai mắt đẫm lệ.
"Con đây là làm sao rồi?" Tô Mạn Mạn đi tới, xem xét về phía trên tay nàng.
"Bảo Bối Đậu Đinh" đập vào mi mắt, bốn chữ giống như nguyền rủa, làm cho cả người nàng run rẩy, không đứng thẳng được, vội vàng chống vào trụ Rome bên cạnh.
"Mạn Mạn, em làm sao vậy?" Đường Hồng Thịnh đi lên phía trước muốn đỡ nàng.
Tô Mạn Mạn vội vàng tránh thoát, đưa tay muốn cướp bức thư trên tay Đinh Mẫn.
Đinh Mẫn lắc mình né tránh theo bản năng, sau đó mới phản ứng lại.
Quay đầu lại, thấy là Tô Mạn Mạn, đang muốn đưa thư tới, lại nhìn thấy Đường Hồng Thịnh phía sau nàng liền rụt tay trở về.
Sau đó nhìn đến tấm vé vào cửa sân chơi.
"Ngày hôm nay không đính hôn nữa." Nàng nói.
Sau đó xông ra ngoài.
"Tiểu Mẫn."
"Đinh Mẫn."
"Con muốn đi nơi nào?"
"Đây là làm sao vậy?"
. . .
"Đi thôi."
Hà Tứ Hải quay đầu lại liếc mắt nhìn sau xe.
"Huyên Huyên trở về rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Thấy Hà Tứ Hải gật đầu, nàng đang chuẩn bị khởi động xe.
Sau đó thì nghe tiếng gõ ngoài cửa xe.
"Đường Tiểu Uyển, tại sao em lại ở chỗ này?" Lưu Vãn Chiếu hạ cửa xe xuống hỏi.
"Ngày hôm nay chị gái em đính hôn, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy cô Lưu ở đây, ồ, anh không phải. . ."
Ngoài cửa xe là một cô gái mười lăm, mười sáu, đội mũ lưỡi trai, mặc áo ngắn tay và quần soóc, đeo một cái ba lô, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Đây còn là người quen của Hà Tứ Hải, đối phương rất hiển nhiên đã nhận ra Hà Tứ Hải.
"Ồ, ồ, anh không phải là ông chú bán Hoàng Thúc sao?" Đường Tiểu Uyển giật mình.
"Tại sao anh lại ở cùng cô Lưu?" Nàng vô cùng cảnh giác.
Cũng không biết đã tự bổ não bao nhiêu thứ.
"Tôi đã nói với anh rồi, chị tôi chính là cảnh sát đó."
Thực sự là oan gia ngõ hẹp.
Đang lúc này, bên cạnh có một người vừa khóc lóc vừa chạy qua.
"Ồ, chị, chị làm sao vậy?" Đường Tiểu Uyển vội vàng đuổi theo.
"Chuyện này là sao?" Hà Tứ Hải một mặt bất đắc dĩ.
Lưu Vãn Chiếu xì xì một hồi rồi bật cười, đồng thời lại có chút lo lắng nhìn về phía hai chị em đang chạy băng băng ở phía trước, có chút bận tâm hỏi: "Các nàng không sao chứ?"
"Có thể có chuyện gì, chúng ta đi về trước đi." Hà Tứ Hải có chút nhức đầu nói.
------