Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả

Chương 78: Người Không Bằng Chó (3)

Chương 78: Người Không Bằng Chó (3)


Ông lão tên là Trương Đại Hữu, có hai đứa con trai.
Con cả Trương Gia Bảo, con thứ hai Trương Gia Cường.
Vợ chết sớm, một mình hắn vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn bọn họ.
Nhưng mà phút cuối cùng hắn lại phải chết cô độc ở trong nhà.
Nuôi con trai dưỡng già, nuôi con trai thật sự có thể dưỡng già sao?
Thế nhưng Trương Đại Hữu thật giống như cũng không có ý trách cứ hai đứa con trai.
Chỉ tâm niệm đứa cháu trai Trương Trình Bằng của mình.
Trương Trình Bằng là con của Trương Gia Cường, con cả Trương Gia Bảo có một đứa con gái, đã lập gia đình ở tỉnh ngoài từ lâu.
Trương Trình Bằng là sự kiêu ngạo của ông lão, là sinh viên, là người có ăn có học trong nhà họ Trương, sau này nhất định sẽ rất có tiền đồ.
Trương Trình Bằng là sinh viên của học viện kiến trúc Hợp Châu.
Học viện kiến trúc Hợp Châu là đại học số hai.
"Ông biết cháu trai Trương Trình Bằng của mình học chuyên ngành nào không?"
Trương Đại Hữu lắc lắc đầu.
"Vậy ông có biết hắn ở ký túc xá nào không?"
Trương Đại Hữu vẫn lắc đầu một cái.
"Vậy ông có điện thoại của hắn không?"
Trương Đại Hữu gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Trước đây biết, sau đó nó đổi điện thoại liền không biết nữa."
"Vậy chuyện này làm sao mà tìm đây?" Hà Tứ Hải nhíu mày.
Học viện kiến trúc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không phải cứ tùy tiện hỏi thăm một người là có thể tìm được.
"Tiếp dẫn đại nhân, tôi biết làm thể nào để tìm được nó." Trương Đại Hữu thấy Hà Tứ Hải cau mày, vội vàng nói.
"Hả, ông biết sao?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.
"Nó thường xuyên ở phòng máy tính cạnh trường học, lúc tôi nhặt phế phẩm từng thấy nó nhiều lần từ phía xa." Trương Đại Hữu cười nói.
"Phòng máy tính?"
Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, đây là chỗ nào.
"Nơi ông ấy nói hẳn là quán net." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nhỏ giọng lên tiếng.
Lưu Vãn Chiếu biết rõ Trương Đại Hữu không phải người, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu hoảng sợ, cũng không biết là bởi vì trải qua chuyện của Huyên Huyên làm cho có nhận thức hoàn toàn mới đối với quỷ, hay là bởi vì có Hà Tứ Hải ở đây.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.
Gần trường học thì quán net là nhiều nhất, học sinh lên mạng cũng nhiều, không hiếm lạ một chút nào.
"Cô vẫn là ở trên xe với Đào Tử đi, tôi và Huyên Huyên đi một chuyến." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu.
"Được, tôi đưa Đào Tử đi dạo gần đây, các người trở về thì gọi điện thoại cho tôi." Lưu Vãn Chiếu nói.
Buổi tối khu vực gần trường đại học vô cùng náo nhiệt.
"Đi thôi." Hà Tứ Hải dắt Huyên Huyên, quay sang đánh tiếng với Trương Đại Hữu.
Một người một chó vội vàng đuổi theo.
"Tiểu Bằng từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, khi đó mỗi ngày nó đều chạy theo phía sau tôi gọi ông nội, ông nội. . . , thích ăn nhất là thịt viên chiên do tôi làm, một lần có thể ăn tám, chín cái. . ." Trương Đại Hữu thao thao bất tuyệt.
Bước chân Hà Tứ Hải chậm lại.
"Quế Hương không quá yêu thích tôi, nó nói bây giờ mẹ đối với ông nội như thế, không sợ sau này mẹ già rồi, con cũng đối xử với mẹ như vậy sao? Lời này đã chọc tức mẹ nó, sau cùng phải chịu một trận đánh."
"Quế Hương không cho nó đến chỗ của tôi, nhưng nó là không nghe, còn len lén đem món ngon trong nhà tới cho tôi."
"Lúc tôi và Quế Hương mâu thuẫn cãi nhau, nó đều ngăn ở trước mặt tôi, che chở cho tôi, thực ra Quế Hương cũng chỉ là nói năng hung dữ, còn có năng lực động tay đánh tôi hay sao?"
. . .
Trương Đại Hữu nói không ngừng, giống như Trương Trình Bằng là cháu trai tốt nhất, nghe lời nhất, trên mặt tất cả đều là nụ cười.
Thế nhưng rất nhanh, tâm tình của hắn lại trở nên sa sút.
"Nhưng mà sau khi tiểu Bằng lớn lên lại không quá thích đến chỗ của tôi, cũng không thích có chuyện gì cũng đều nói với tôi nữa."
"Nó lớn rồi, có suy nghĩ của mình mà, còn là sinh viên, có thể nói gì với lão già nát rượu không văn hóa như tôi chứ?"
"Thật ra không nói chuyện với tôi cũng không sao cả, chỉ cần nó có thể sống cuộc sống tốt, thật vui vẻ là được."
. . .
"Ô ô." Hắc Oa Tử nghẹn ngào, cọ cọ ở trên đùi hắn.
"Nói thực thì nó không đến thăm, tôi đúng là rất nhớ. Người già rồi liền cảm thấy cô đơn, cũng may còn có Hắc Oa Tử theo tôi."
Trên mặt Trương Đại Hữu lại mang theo nụ cười.
"Lúc tôi gặp nó, nó còn nhỏ, giống như là một nắm than vậy, cả người bẩn thỉu. Tôi cho nó một khúc xương, nó liền đi theo tôi, đuổi đều đuổi không đi."
"Tôi nghĩ bản thân mình cũng chỉ có một người, nuôi nó cũng có thể theo tôi làm làm bạn và trò chuyện."
"Mấy năm qua, nếu như không có Hắc Oa Tử. . ."
"Nuôi hai đứa con trai thì có ích lợi gì, còn không bằng Hắc Oa Tử. Vợ tôi đi trước, uổng công tôi khổ cực nuôi bọn chúng khôn lớn. . ."
Trương Đại Hữu ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng vẻ mặt cũng chẳng có bao nhiêu oán hận, trái lại còn mỉm cười, thật giống như là đang nói chuyện của người khác.
"Ồ, là tiểu Bằng, nó đi ra từ phòng máy tính rồi, cũng không biết ăn cơm tối hay chưa?" Bỗng nhiên Trương Đại Hữu trở nên vui vẻ mà nhìn về phía trước.
Hà Tứ Hải nhìn lại theo ánh mắt của hắn, liền thấy phía trước có ba người trẻ tuổi đang cùng nhau đi tới, lớn tiếng nói chuyện.
Bọn họ không coi ai ra gì lớn tiếng thảo luận đẳng cấp, thảo luận skin mới ra, thảo luận các kỹ năng của tướng. . .
Hà Tứ Hải nhất thời cũng không nhận rõ người nào mới là cháu trai của Trương Đại Hữu.
"Tiểu Bằng." Trương Đại Hữu gọi một tiếng.
Ba người nghe tiếng thì nhìn lại.
Người thanh niên đi ở chính giữa nhíu nhíu mày, vẻ sắc rất lạnh nhạt, hỏi: "Trời tối, ông đến trường học của cháu làm gì?"
"Ông ấy là ông nội cậu sao?" Hai người bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
"Không. . . Phải." Trương Trình Bằng nhỏ giọng nói một câu.
Sau đó lớn tiếng nói: "Các cậu đi về trước đi, không cần chờ tớ."
Nói xong sải bước hướng về phía Trương Đại Hữu.
Rồi lôi kéo hắn đi tới chỗ hơi tối bên cạnh, hơi không kiên nhẫn hỏi: "Ông chạy đến trường học của cháu làm gì?"
Trương Đại Hữu nghe vậy cũng không ngại, cười hỏi: "Cháu ăn cơm tối hay chưa?"
"Ăn rồi." Trương Trình Bằng tức giận nói.
"Ông đến trường học, sẽ không phải chỉ để hỏi cháu cái này đấy chứ?" Hắn lại lần nữa không kiên nhẫn nói.
"Ông chỉ muốn nhìn cháu một chút." Trương Đại Hữu nói.
"Hiện tại ông thấy rồi đó, ông trở về đi thôi, cháu cũng phải về trường học rồi." Trương Trình Bằng nói.
"Cháu lần trước không phải nói muốn có tiền đổi di động sao? Cháu cầm cái này, nhìn xem có đủ hay không, mật mã là sinh nhật cháu." Trương Đại Hữu sổ tiết kiệm cũ nát ra rồi nhét vào trong tay hắn.
"Sổ tiết kiệm? Không có thẻ sao? Lấy tiền còn phải đến quầy, thật là phiền phức." Trương Trình Bằng vừa than phiền vừa mở sổ tiết kiệm ra.
"Ông không dùng được thẻ, hơn nữa ông cũng không biết gửi có an toàn không, nếu như bọn họ gạt ông thì phải làm sao bây giờ?"
"Ông thì có bao nhiêu tiền chứ, còn lừa ông? Một ngàn hai, nào có đủ mua điện thoại di động?" Trương Trình Bằng nói với vẻ không hài lòng.
"Ông chỉ có chừng đó thôi."
Trương Đại Hữu giống như là đứa nhỏ phạm lỗi.
"Được thôi, cháu về nhà tìm mẹ xin một chút, đụng một cái, ông trở về đi."
"Được, vậy ông đi đây, cháu phải cố gắng học hành, chăm sóc tốt chính mình."
"Biết rồi, biết rồi, thực sự là dông dài." Trương Trình Bằng không kiên nhẫn nói.
"Ai ~ "
Trương Đại Hữu thở dài một tiếng rồi xoay người muốn rời khỏi.
"Chờ một chút."
Lúc này Trương Trình Bằng bỗng nhiên gọi hắn lại.
"Ông ăn cơm tối chưa?" Hắn hỏi.
Trương Đại Hữu lắc lắc đầu.
"Ông chờ một chút."
Trương Trình Bằng chạy đến quán bán bánh bao ven đường, nhanh chóng mua mấy cái bánh bao trở về.
"Cầm lấy ăn rồi nhanh đi về đi." Hắn nói.
Sau đó lại móc móc từ trong túi tiền, móc một hồi, móc ra hai mươi tệ.
"Muộn như vậy rồi, ông gọi xe về đi, lần sau không cần phải chạy đến trường học làm gì, đợi cháu trở lại rồi cho cháu không phải là được rồi sao?"
Nói xong liền nhét tiền vào trong tay Trương Đại Hữu.
"Cháu phải về trường học rồi, Thôi Tử Hằng các cậu chờ tớ với." Hắn bước lớn, đuổi theo hai người bạn học vừa nãy.
Hà Tứ Hải dắt Huyên Huyên đi ra từ bên cạnh.
Trương Đại Hữu nhìn bánh bao nóng hổi trên tay, trên gương mặt già nua tràn đầy nụ cười, "Tiểu Bằng là một đứa trẻ rất tốt đúng không?"
Hắn phảng phất như ở hỏi mình, lại giống như là đang hỏi Hà Tứ Hải.
Trương Đại Hữu cầm một cái bánh bao, cũng không chê nóng, cắn một ngụm lớn.
Sau đó lại cầm một cái ném cho Hắc Oa Tử đang chạy quanh hắn, "Ăn đi, ăn bữa ngon rồi chúng ta lên đường."
------



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất