Chương 12: Liên hoan
Vương Húc chọn một chỗ ngồi không xa, ngay tại đại học thành, một quầy đồ nướng nổi tiếng.
Năm phút đi xe, có Hàn Lỗi ở đó, cả xe coi như một nơi vui vẻ.
Dừng xe xong, Vương Húc hẳn là thường đến đây, vừa lớn tiếng gọi chủ quán gọi món, vừa đi vòng quanh phát thuốc lá.
Chu Tiểu Xuyên liếc nhìn điếu Trung Hoa trong tay Vương Húc, lặng lẽ nhét nửa bao Phù Dung Vương vào lại.
Hàn Lỗi thì không có gì, sáu khối Diên An cũng không thấy mất mát gì nhiều, cứ để ở trên bàn nhỏ trước mặt.
Ba người ngồi xuống, vừa trò chuyện vừa nhả khói.
Lâm Ninh đến thì ba người không biết đang nói chuyện gì, cứ cười ha ha.
Dừng xe ở một bên, Lâm Ninh cũng không cố ý khoe khoang, nhưng vẫn không tránh khỏi ánh mắt của đám thực khách và bạn cùng phòng.
Áo thun, quần đùi, xăng đan, đồ của Dior, đồng hồ Richard Mille, nhìn là biết không phải hàng rẻ tiền, xe Porsche 911, còn việc tại sao lại đeo vòng tay nữ, mọi người tự vẽ ra một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người.
Lâm Ninh cầm ví tiền và điện thoại, đi tới.
"Đại ca, xin nhận của tiểu đệ một bái! Mời hút thuốc!" Vương Húc phản ứng nhanh nhất, không chút ngại ngùng, vừa đưa thuốc lá vừa đùa cợt cúi người.
Hàn Lỗi và Chu Tiểu Xuyên không kích động bằng, chỉ gật gật đầu, đoán chừng không ngờ bạn cùng phòng ký túc xá lại là cậu ấm, hơi câu nệ.
Lâm Ninh nhận lấy điếu thuốc, ngồi xuống ghế, chưa kịp mở miệng, Vương Húc đã tặc lưỡi.
"Không nói gì khác, chỉ chiếc xe này với chiếc đồng hồ này thôi, Lâm Ninh, trông cậu không giống sinh viên ngành Kỹ thuật Truyền thông. Với điều kiện của cậu mà không ra nước ngoài du học thì hơi phí."
"Tiếng Anh dốt đặc!"
"Hiểu ngay, ha ha. Gặp nhau là duyên, nào, cả phòng 527 ta nâng ly!" Vương Húc rất biết cách giải quyết, thấy Hàn Lỗi và Chu Tiểu Xuyên hơi ngại, cũng không hỏi nhiều thêm.
Vì phải lái xe, Vương Húc gọi bia hoa quả, Lâm Ninh cũng lái xe tới nên buổi liên hoan đầu tiên của phòng 527 không uống rượu, ăn khá nhiều thịt.
Chủ đề đều do Vương Húc tìm, không khí cũng do Vương Húc tạo ra, có thể thấy thằng béo này rất am hiểu mấy chuyện này, EQ không hề thấp. Lâm Ninh thì muốn cho xong chuyện, Hàn Lỗi từ quê ra, nhiều thứ không rõ lắm, kiến thức còn hạn hẹp. Chu Tiểu Xuyên thì ngồi cạnh Lâm Ninh có chút áp lực, lại thêm chút tự cao.
Hàn Lỗi rất chăm chỉ, cầm thịt, gắp thức ăn đều là cậu, còn chủ động đề nghị muốn làm tổ trưởng, nói sẽ bao hết việc vệ sinh ký túc xá.
Chu Tiểu Xuyên vốn cũng có chút hứng thú với việc làm tổ trưởng, thấy Vương Húc và Lâm Ninh vui vẻ đồng ý với đề nghị của Hàn Lỗi, nên không lên tiếng nữa.
Ăn uống cao hứng, cũng không để ý ba người kia nghĩ gì, Vương Húc vỗ ngực nói sau này chi phí điện nước, mạng của ký túc xá cậu bao hết.
Lâm Ninh vì cần nhờ việc mặc đồ nữ để kiếm tiền, nên không có ý định ở ký túc xá, định bụng đến khi khai giảng sẽ đi hỏi về chuyện ở trọ ngoài. Lúc này cậu không tham gia vào, chỉ gật đầu mỉm cười.
Bữa ăn mọi người đều vui vẻ.
Trên đường về, Vương Húc kêu ca chưa được lái 911 bao giờ, Lâm Ninh cười đổi chìa khóa xe cho cậu.
Vương Húc kéo Chu Tiểu Xuyên lên chiếc 911, Lâm Ninh và Hàn Lỗi lên chiếc BMW kia.
Lâm Ninh vốn ít nói, Hàn Lỗi lần đầu tiếp xúc với cậu ấm cũng không biết nói gì, dứt khoát lấy điện thoại ra, ngồi im lặng ở ghế phụ.
"Lâm Ninh hình như không thích nói chuyện với mình lắm." Trong chiếc xe kia, Chu Tiểu Xuyên vừa chụp ảnh vừa cảm thán.
"Gia đình kiểu đó không dễ gì mà xưng huynh gọi đệ với người khác đâu. Vừa nãy tớ lén tra cái đồng hồ trên tay cậu ta, giá niêm yết 1,88 triệu tệ chưa nói, còn khó mua nữa, nghe nói chỉ riêng việc xét duyệt tư cách mua đã rất phức tạp rồi." Vương Húc vừa lái xe vừa nói.
"Á...". Chu Tiểu Xuyên hít một hơi, đột nhiên không biết nói gì.
Hai chiếc xe trước sau tới cổng trường, sau khi đổi xe, Lâm Ninh không muốn về ký túc xá, chào tạm biệt rồi đi.
Tại phòng 527, Vương Húc phát thuốc lá, liếc nhìn giường của Lâm Ninh, mở lời trước.
"Cậu chủ này không dễ chọc, nhưng cũng không khó sống chung, nếu không thì cậu ta đã không đến ăn quán ven đường với mình. Học cùng lớp, ở cùng ký túc xá mấy năm, nếu sau này có chuyện gì, cậu ta cũng không đến mức thấy chết không cứu đâu. Nói thật, mười tám tuổi, đồng hồ hai trăm vạn tùy tiện đeo, gia cảnh thế nào có thể đoán được, tương lai cậu ta tùy tiện để lọt chút tiền trong tay thôi, cũng đủ cho gia đình bình thường ăn mấy năm."
"Tiểu Xuyên bớt cái kiểu tự cao của dân thành phố đi, ở chung ký túc xá, không cần thiết đâu."
Nhà Vương Húc làm xây dựng, bố cậu từ thầu xây dựng nhỏ lẻ dần dần làm lớn tới mức mở công ty xây dựng, Vương Húc tận mắt thấy kiếm tiền khổ thế nào, từ nhỏ thấm nhuần điều đó, ngay từ khi Lâm Ninh xuống xe, cậu đã quyết tâm phải bám lấy Lâm Ninh, nên lúc này nói chuyện không hề khách khí.
"Tôi tự cao cái gì chứ... Một tháng có 1500 tệ tiền sinh hoạt, nghĩ thôi đã thấy tủi thân rồi!" Chu Tiểu Xuyên cũng không ngốc, có chút thông minh, tự giễu một phen coi như chấp nhận Vương Húc.
"Tớ có 800 tệ thôi... Haiz, vừa nãy trên đường tớ không nói được câu nào, cũng không biết làm sao, Lâm Ninh trông hiền thật, nhưng tớ cứ căng thẳng thế nào ấy. Lúc mới vào ký túc xá cậu ta còn không tạo cảm giác đó." Hàn Lỗi rít một hơi thuốc thật sâu, lên tiếng.
"Người không biết thì không sợ mà..." Đầu óc Vương Húc xoay chuyển nhanh, cũng nhìn ra được."Lấy ví dụ, trên mạng ngày nào cũng gọi Jack Ma, nhưng thật sự ngồi ăn cơm cùng bàn với Jack Ma xem, cậu có căng thẳng không. Năm nay, kiểu người vô dục tắc cương tôi chưa gặp bao giờ."
Về đến nhà, Lâm Ninh lúc này không hề hay biết Vương Húc đã tự vẽ ra cho mình một thân thế khủng khiếp.
Đó là do thông tin không cân xứng, người bình thường ai có thể nghĩ được xe và đồng hồ của Lâm Ninh là do hệ thống hack mà có.
Thay quần áo xong, Lâm Ninh đột nhiên nhớ ra lúc nãy lên cấp hình như vẫn còn một lượt rút thăm chưa dùng.
"Tít, chúc mừng ký chủ nhận được kỹ năng: Nữ tử phòng thân thuật."
Lâm Ninh từ nhỏ đã có ước mơ được học võ, sau vì khi còn bé người yếu hay ốm nên từ bỏ, không ngờ bây giờ lại thực hiện được ước mơ đó.
Nhắm mắt lại, Lâm Ninh thử thi triển bộ Nữ tử phòng thân thuật, biểu cảm có chút kỳ lạ.
Chỏ vào sườn, chọc mắt, đá háng còn có thể hiểu được, nhưng cắn tay thì có hơi quá.
Vừa nghĩ đến cảnh hai bên đối đầu, mình xông lên chọc mắt đá háng nghiêng người đè tay cúi xuống cắn một cái, ước mơ võ thuật của Lâm Ninh tan tành trong chớp mắt...