Chương 17: Hoảng sợ
Đám người chơi bời này, người trẻ tuổi ở chung rất dễ làm quen.
Lâm Ninh đi theo tiết tấu phe phẩy ly, nhìn Hàn Lỗi cứng đờ bị Vương Húc túm lên làm trò hề mà cười không ngậm được mồm.
Vừa hát xong một ca khúc, Lâm Bảo Nhi đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Ninh, ghé vào tai Lâm Ninh thấp giọng nói:
"Ngươi vì sao cứ nhìn chân ta vậy!"
Thật quá trực tiếp, làm Lâm Ninh giật mình, vô ý thức ngụy biện:
"Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi!"
"Không có thì ngươi đỏ mặt làm gì, từ lúc ăn cơm ngươi đã thỉnh thoảng cúi đầu nhìn chân ta, cho đến tận bây giờ!"
Lâm Bảo Nhi ngữ khí khẳng định, thậm chí có chút đắc ý.
Cảm giác mặt mình nóng lên, Lâm Ninh biết mình đang đỏ mặt. Nguyên nhân chắc chắn không phải như Lâm Bảo Nhi nghĩ, nhưng lại không có cách nào giải thích.
"Ta cũng thấy màu đỏ sơn móng tay rất hợp với màu da của ta."
Không cho Lâm Ninh cơ hội giải thích, Lâm Bảo Nhi nói tiếp:
"Thích xem thì cứ quang minh chính đại mà xem!"
Nói xong, Lâm Bảo Nhi còn đưa tay vuốt tóc Lâm Ninh, bóng lưng rời đi trông thật tiêu sái.
Có lẽ do luyện vũ đạo, Lâm Bảo Nhi mặc quần short cao bồi, dáng người có một vẻ đẹp đặc biệt.
Eo thon, hông nở, vai rộng, chân dài, đúng là một cô nương tràn đầy vẻ mạnh mẽ.
Ngồi yên tại chỗ, Lâm Ninh có chút bất đắc dĩ, Lâm Bảo Nhi nói không sai, mình đã xem chân người ta, mà không chỉ một lần, trách ai được bây giờ.
Ban đầu Lâm Bảo Nhi định hỏi Lâm Ninh có phải có sở thích đặc biệt không, nhưng sau đó cảm thấy mới quen chưa lâu, sợ làm người ta sợ, nên thôi.
Lúc tan cuộc, Lâm Bảo Nhi chủ động lấy điện thoại ra, bảo Lâm Ninh quét mã kết bạn, nói có chuyện gì muốn hỏi, Lâm Ninh vội vàng làm cho xong chuyện, sợ càng sửa càng sai, nên đành thêm bạn.
Hai chiếc xe trở về trường, Lâm Ninh không có ý định về ký túc xá. Bãi đỗ xe của sinh viên chỉ có một chỗ, Lâm Ninh lấy xe ra rồi chào tạm biệt mọi người.
"Chậc chậc, quả nhiên siêu giàu..." Nhìn chiếc Porche 911 màu bạc phóng đi nhanh chóng, Lý Dĩnh thở dài.
"Cho nên, Bảo Nhi nói đúng đấy." Chu Gia Kỳ tiếp lời.
"Từ đầu đến cuối có nói được mấy câu đâu, kiểu người này đều cao ngạo thế sao?" Vương Lệ hơi nghi hoặc.
"Cao ngạo á? Sao tớ thấy cậu ấy đáng yêu thế?" Nhớ lại vẻ mặt đỏ bừng của Lâm Ninh lúc nãy, Lâm Bảo Nhi bật cười thành tiếng.
Vương Húc đi tìm chỗ đậu xe, nên không biết các cô gái nói chuyện gì, lúc quay lại thấy Lâm Bảo Nhi đang cười rất vui vẻ.
"Chuyện gì vui thế? Chia sẻ với nào?"
"Gặp lại nhé, bà đây về ngủ đây." Lâm Bảo Nhi thôi cười, liếc xéo Vương Húc.
"Gặp lại!"
Ký túc xá nam sinh 527, Chu Tiểu Xuyên có vẻ có chút cảm mến Chu Gia Kỳ, không ngừng khen cô hát hay, xinh xắn đáng yêu.
Hàn Lỗi thì đang tính toán chi phí ăn uống, hát hò, đòi chia đều, Vương Húc xua tay, giơ điện thoại lên cho xem tin nhắn Lâm Ninh chuyển hai ngàn.
Ký túc xá nữ sinh 301, Lý Dĩnh có vẻ có ý với Vương Húc, thỉnh thoảng hỏi mọi người Vương Húc là người thế nào, nói Vương Húc tính tiền rất chủ động, nhiệt tình với mọi người, từ đầu đến cuối đều là cậu ấy thu xếp.
Vương Lệ đang cày manga mới, không nói gì thêm.
Chu Gia Kỳ thì nhận xét Vương Húc hài hước, chu đáo, ở bên cạnh chắc sẽ thoải mái, nhưng cũng khuyên Lý Dĩnh nên quan sát thêm, tiếp xúc nhiều rồi hãy quyết định.
Tình yêu của người trẻ tuổi đến và đi rất nhanh.
Lâm Bảo Nhi bày tỏ sự đồng tình với Chu Gia Kỳ.
Về phần Lâm Ninh, các cô gái ở phòng 301 ngược lại không hề đả động đến, rõ ràng khoảng cách quá lớn, ai nấy đều là tiểu công chúa, chẳng ai muốn mặt nóng áp mông lạnh cả.
Cũng không ai bàn về Chu Tiểu Xuyên và Hàn Lỗi, chủ yếu là vì hai người này quá mờ nhạt, chỉ có cuối cùng Chu Gia Kỳ nói một câu Chu Tiểu Xuyên hát cũng hay hay.
Rửa mặt xong lên giường, Lâm Bảo Nhi lấy điện thoại ra, mở Wechat, bỏ qua mấy lời mời dự tiệc của đám bạn học cũ, kéo thẳng đến trang cá nhân của Lâm Ninh.
Ảnh đại diện của Lâm Ninh là một bầu trời đêm đầy sao, trang cá nhân để chế độ chỉ hiển thị ba ngày, không có ảnh tự chụp, ảnh gần nhất là một cái bể bơi và bóng đêm phản chiếu trên mặt nước.
Phía dưới có bình luận của Vương Húc nói bể bơi ở biệt thự lớn, Lâm Ninh trả lời bằng một biểu tượng "Suỵt" tinh nghịch.
Ảnh bìa là hình một cậu bé hoạt hình ôm gối ngồi thu lu ở góc phòng.
Lâm Bảo Nhi ngón tay vẽ một vòng trên màn hình, ấn vào khung chat, đi thẳng vào vấn đề:
"Có phải cậu có sở thích đặc biệt không?"
Về đến nhà, vừa tắm xong, đội mũ trùm đầu, mặc đồ lót giữ nhiệt, thay váy ngủ, Lâm Ninh cũng đang nghịch điện thoại.
Ảnh đại diện của Lâm Bảo Nhi là ảnh cô, ảnh bìa là ảnh cô nhận xe, cả gia đình ba người đứng hạnh phúc trước xe mới, Lâm Bảo Nhi ôm bó hoa tươi cười rạng rỡ.
Trên trang cá nhân chủ yếu là ảnh tự chụp, còn có mấy video ngắn về mèo chó và luyện múa, Lâm Ninh có chút ghen tị.
"Có phải cậu có sở thích đặc biệt không?"
Vừa xem trang cá nhân của Lâm Bảo Nhi, tin nhắn của cô đã đến, nội dung tin nhắn thật đáng sợ!
Lâm Ninh suy nghĩ nhanh như điện, chẳng lẽ mình bị phát hiện mặc đồ nữ rồi ư? Mình có cởi giày đâu? Không lẽ vậy? Cô ấy sẽ nói với mọi người không? Ít nhất thì bạn cùng phòng cô ấy sẽ biết mất...
"Thích chân thì có gì ghê gớm đâu, việc gì phải chối!"
"Trên mạng thiếu gì thứ."
Lâm Ninh im lặng không trả lời, Lâm Bảo Nhi tiếp tục gửi thêm hai tin nữa.
Vốn đang hoảng sợ, Lâm Ninh thở phào nhẹ nhõm, đúng là tự mình dọa mình, làm nửa ngày hóa ra mình đang dọa mình.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ muốn đi ngủ..." Không thể để cô ấy đoán mò, Lâm Ninh trả lời.
"Có gì đâu, thời đại nào rồi, trên mạng đủ loại người, cậu không biết à, có người thích nam giả nữ, có người trang điểm còn xinh hơn cả con gái ấy chứ!!"
Trong khoảnh khắc, nếu không phải sợ bị cho là có sở thích đặc biệt, bị người ta nghĩ mình thẹn quá hóa giận, Lâm Ninh đã muốn chặn luôn Lâm Bảo Nhi rồi!
"Cậu nghĩ nhiều thôi, chỉ là ít thấy ai bằng tuổi cậu sơn móng tay màu đỏ thôi mà!"
"Không phải à, người như cậu xung quanh chắc toàn tiểu thư khuê các, có gì chưa thấy đâu? Cậu xạo, cậu cứ xạo tiếp đi." Lâm Bảo Nhi có vẻ đã tự bổ não ra không ít, còn gửi kèm biểu tượng Kha Nam khám phá hết mọi thứ!
"Cái gì mà người như tớ! Thích tin hay không thì thôi, bye!"
Hôm nay hết nói nổi rồi, Lâm Ninh ném điện thoại sang một bên, trong lòng hối hận không tả xiết, lúc nãy Lâm Bảo Nhi hỏi thì việc gì phải giảo biện! Cứ thoải mái thừa nhận, khen một câu nhìn đẹp chẳng phải xong sao!