Chương 47: Bikini
Tất chân lần trước mua hai đôi, mới chỉ dùng qua một đôi.
Váy ngắn thì sáng nay vừa đi mua cả đống.
Vòng tai cũng đã có sẵn, chính là lúc đeo lên hơi mất công một chút.
Liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm, vẫn kịp giờ.
Vừa ra khỏi cửa lớp trang điểm Rafa thử nghiệm liền bị hỏng, giờ chỉ cần dặm lại một chút là được.
Vậy nên Lâm Ninh không tốn quá nhiều công sức, mặc váy ngắn màu trắng, áo khoác đen, đi tất chân và đôi giày cao gót nhỏ bằng nhung tơ màu lam, điện thoại và ví tiền đều ở trong túi Constance từ trước, cầm lấy rồi đi luôn.
Về phần tại sao biết rõ đi giày cao gót không dễ mà vẫn cứ muốn đi thì đừng hỏi, hỏi tức là tất chân và giày cao gót mới là một sự kết hợp tuyệt vời.
Tiện thể luyện tập đi đường luôn, Lâm Ninh chính là một người mắc chứng ép buộc như vậy đấy.
Đột nhiên cậu cảm thấy màu hồng của chiếc Rafa và bộ nữ trang này của mình rất hợp nhau.
Lần này Lâm Ninh học cách điềm tĩnh, điều khiển xe một cách văn minh, nhẹ nhàng nhấn ga.
Khi đến trung tâm thương mại, bảo vệ chủ động hướng dẫn Lâm Ninh dừng xe ở ngay cửa chính của trung tâm, đỗ ở bãi đỗ xe dưới hầm nhỡ bị ai nghịch ngợm động vào thì lại rách việc.
Mục tiêu đã rõ ràng, quần áo kiểu mới nhất đều đã bị cậu mua hết rồi, cho nên vừa vào trung tâm thương mại Lâm Ninh đi thẳng đến cửa hàng sơn móng tay.
Cởi tất chân ra có chút khó khăn, cảm giác bị kẹt lại, cậu loay hoay mãi một lúc, đến khi cô nhân viên cửa hàng nắm lấy chân cậu thì toàn thân vẫn còn tê dại, ngoài ra thì cũng không có gì.
Chọn được màu đỏ ưng ý, cậu xỏ tất chân vào, quẹt thẻ thành viên rồi lên lầu hai.
Quản lý cửa hàng Laperla có chút ngạc nhiên, cô nàng chân dài này mới mua một đống đồ kiểu mới nhất của cửa hàng mình xong, sao bây giờ lại đến nữa, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô ta.
"À, cho tôi xem ba bộ bikini được giới thiệu nhiều nhất, tôi muốn thử."
Lâm Ninh nói rất nhanh, cũng may cô quản lý nghe rõ, bình thường thì đồ lót không được phép thử, Lâm Ninh là một trường hợp đặc biệt.
Cô quản lý này thực lòng chỉ muốn gây thêm phiền phức cho mình. Trong phòng thử đồ, Lâm Ninh liếc nhìn bộ quần áo đã cởi ra, lại nhìn ba mảnh vải nhỏ chưa bằng bàn tay trong tay, cuối cùng nhìn vào tấm gương, có chút xoắn xuýt.
Cái thứ đồ chơi này không dễ mặc cho lắm, có thể nó rất đẹp, xúc cảm cũng rất tốt, khiến lòng người ngứa ngáy.
Thôi được rồi, vì nhiệm vụ, để tiết kiệm thời gian, dù sao người ta cũng đã vất vả giúp mình lấy đồ, nên Lâm Ninh quyết định sẽ không đổi cái khác nữa, chắc chắn là vậy.
Bộ thứ nhất, phần thân trên thì còn ổn, hai sợi dây thừng vắt qua nách rồi buộc lại, đủ để Tiểu Cương không bị lộ hàng, ngoại trừ việc lúc mặc khiến tim Lâm Ninh đập rộn lên thì cậu vẫn có thể chấp nhận được. Còn phần dưới thì sao?
Bộ thứ hai, phần thân trên tiện lợi hơn bộ thứ nhất một chút, chỉ cần tròng vào như mặc áo lót là xong, vải vóc hơi ít, màu đỏ, khơi gợi chút cảm giác tâm viên ý mã, có thể chịu đựng được. Còn phần dưới thì sao?
Bộ thứ ba, liền thân, màu trắng, nếu không phải toàn bộ đều là dây thừng, tổng diện tích vải chỉ lớn cỡ bàn tay thì Lâm Ninh suýt nữa đã tin rằng nó là đồ liền thân thật. Toàn thân trống rỗng, cảm giác như không mặc gì cả, hiệu ứng thị giác thì bùng nổ, Lâm Ninh có chút không nhịn được nữa rồi.
Vì nó là đồ liền thân, nên phần dưới thì sao? Sao?
Chàng thiếu niên mười tám tuổi đang hừng hực khí thế, chỉ là chưa tính đến đối tượng mà thôi.
Bikini mình đã mặc thử rồi thì vứt đi chứ nhất định không cho ai. Tất cả là tại cái gương trong tiệm đồ lót, lại còn là gương ba mặt nữa chứ, thật phiền phức.
Cậu loay hoay điều chỉnh lại đồ lót cả buổi, tất chân cũng khó mặc không kém, sau khi thay quần áo xong, cậu quẹt thẻ, lấy túi đựng hàng, không nhờ nhân viên cửa hàng giúp đỡ gì cả, tự mình nhét đồ vào túi rồi ôm đi luôn.
Lấy xe xong, Lâm Ninh lại tẩy đi lớp sơn móng tay màu đỏ.
Sau khi tẩy móng tay xong, cậu vứt hai bộ bikini hở hang kia vào nhà vệ sinh, hỏi tại sao lại vứt ư, vì cậu thích thế đấy. Liệu hai mảnh vải thiết kế khoét lỗ kia có làm tắc nhà vệ sinh không thì Lâm Ninh đoán là không đâu.
Khi vào nhà vệ sinh đã xảy ra một chút phiền toái nhỏ, một ông chú nào đó có vẻ đã bị cậu dọa cho hết hồn, nhưng cũng không sao, dù sao thì cậu cũng không tè ra quần, quay người sang bên đối diện là xong.
Lúc ra lấy xe, phía trước xe đã có rất đông người vây quanh, thậm chí còn có một bác gái đang tạo dáng chụp ảnh trên xe. Cậu không biết nếu lỡ làm vỡ gương thì người ta có đền nổi không nữa.
Gương chiếu hậu của chiếc Rafa trông có vẻ không chắc chắn cho lắm.
Rafa đã hiếm gặp, Rafa màu hồng lại càng là chuyện lạ, có người vây xem cũng là điều bình thường thôi.
Lâm Ninh khoanh tay trước ngực, đứng ở đằng xa chờ đợi hồi lâu, người lại càng lúc càng đông.
Bây giờ cậu chỉ muốn đi tắm thôi.
Cậu vẫy tay gọi anh bảo vệ đã đứng chờ ở bên cạnh nãy giờ đến, ra hiệu một cái, anh bảo vệ hiểu ý ngay lập tức, chạy chậm đến giải thích với mọi người, thỉnh thoảng lại chỉ tay về phía Lâm Ninh.
Rất nhanh mọi người liền tản ra, dù sao thì những người mặt dày cũng chỉ là số ít thôi, nhưng Lâm Ninh vẫn cảm nhận được rằng vẫn luôn có người đang dùng điện thoại chụp ảnh cậu, cho đến tận khi cậu ngồi vào xe.
Tiểu Bối là một người làm truyền thông tự do kỳ cựu, các buổi phỏng vấn trên đường phố của anh ta rất nổi trên Douyin, chủ yếu là phỏng vấn về cách phối đồ và mức chi tiêu, có cả Ferrari và Lamborghini nữa. Nhưng phần lớn đều là thuê xe và tìm người đóng thế, xe thì có thể thuê được, còn quần áo hàng hiệu thì không ai cho thuê, mà anh ta cũng không phải là minh tinh, có muốn mượn cũng chẳng mượn được. Vì vậy, phần lớn các tác phẩm của anh ta đều là những bộ đồ có tổng giá trị lên đến vài trăm vạn lẻ một nghìn tệ. Xe thì mấy trăm vạn, còn quần áo và trang sức thì mua trên Taobao với giá một nghìn tệ, còn phải có thêm một chiếc túi A, và một người bạn là nhà thiết kế nữa chứ.
Vậy nên để phỏng vấn được những người giàu có thực sự, Tiểu Bối cố ý đến tìm vận may ở cửa ra vào trung tâm thương mại hàng đầu của thành phố Tây Kinh này, Nhất Phẩm Quốc Tế.
Vận may đã đến, vừa đến anh ta đã thấy ngay chiếc Ferrari Rafa màu hồng, thế là Tiểu Bối quyết định không đi đâu nữa, anh ta muốn phỏng vấn chủ nhân của chiếc xe này.
Người thì đã thấy rồi, nhưng cái hào quang chết tiệt kia thì đúng là đáng ghét, không nhìn thấy cũng không sờ thấy được, nhưng nó lại cứ tồn tại ở đó.
Tiểu Bối đã quay cả đống video, lấy hết dũng khí, cho đến khi chiếc Rafa vút đi thì anh ta vẫn không dám mở miệng đề nghị phỏng vấn.
Về đến nhà, Tiểu Bối xem lại đoạn video mình ngồi xổm quay, không cam lòng, anh ta quyết định đổi phong cách.
"Nhạc nền là mấy câu đầu của bài She Looks so perfect cùng với tiếng gầm rú của chiếc Ferrari Rafa khi rời đi.
Một chiếc Ferrari Rafa màu hồng, lặng lẽ đỗ trước cửa chính của trung tâm thương mại, trời xế chiều, đám đông tản mát, một cô gái ôm ngực đứng ở đằng xa, đeo chiếc túi Constance bằng da cá sấu ngọc lục bảo của Hermès, mặc váy trắng áo đen, đeo kính râm màu trà, tóc xoăn sóng lớn.
Đôi chân của cô gái rất dài, khi bước đến, trên tay xách túi mua sắm của Laperla, đồng hồ, vòng tay cùng đôi bông tai hình hoa năm cánh đính đầy kim cương lấp lánh trên vành tai và bên má đều vô cùng rực rỡ.
Cô gái nhìn thẳng lên xe, chiếc Ferrari Rafa màu hồng nhanh chóng rời đi, hết video."
Trong video, cô gái không hề lộ mặt một lần nào, không phải Tiểu Bối cố ý cắt ghép, mà thật sự là anh ta không có dũng khí đến chụp trực diện.
Phần giới thiệu của tác phẩm là tìm kiếm nữ thần, phân loại là bạch phú mỹ, và đăng tải...