Nhìn thây bộ dáng bối rối của Hứa Tình, trong nội tâm Trầm Vân mềm nhũn, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không, cô không thể đi. Nếu như cô đi giải thích, có lẽ Tề Nhạc sẽ không có việc gì, nhưng cô dùng phương pháp này vu hãm bạn học, trường học cũng không tha thứ cho cô. Có lẽ, chuyện này là vận mệnh của Tề Nhạc. Cô không cần đi giải thích, tôi đi tìm Tề Nhạc nói chuyện, hiện tại chỉ hy vọng anh ta không bị xử lý hình sự mới tốt. Nếu quả thật bị cảnh sát mang đi, vậy cô phải ra mặt làm sáng tỏ rồi.
Từ phòng giáo vụ đi ra ngoài, không biết vì cái gì, trong nội tâm Tề Nhạc lại có chút nhẹ nhõm, chấm dứt, cứ như vậy mà chấm dứt. Cuộc sống đại học mà hắn kỳ vọng hơn một tháng đã kết thúc bằng dấu chấm tròn. Tuy hắn đã nghĩ tới Hứa Tình sẽ tìm biện pháp ép mình rời xa Trầm Vân, nhưng không nghĩ rằng lại là phương pháp cực đoan thế này.
Bởi vì Tề Nhạc được Hải Như Nguyệt có cống hiến rất lớn với đại học Thanh Bắc giới thiệu đến, cho nên, phòng giáo vụ trải qua thương lượng khó khăn, quyết định không báo công an, nhưng chuyện này có nhiều học sinh làm chứng như thế, trường học cũng phải bàn giao thật tốt. Sau khi cân nhắc, đuổi học là lựa chọn tốt nhất. Lệnh cưỡng chế hắn phải mau chóng mang theo hành lý rời khỏi đại học Thanh Bắc. Hủy bỏ học tịch của hắn.
Trở lại thu dọn đồ đạc sao? Không, hắn cũng chẳng có gì thu thập cả. Tất cả chi phiếu tiền bạc hắn luôn mang trong người. Về phần mấy bộ y phục kia không sao cả. Đã bị khai trừ, sach của đại học Thanh Bắc không cần dùng nữa. Hắn thật sự không muôn đối mặt với Hứa Tình cùng Trầm Vân. Nếu như hôm nay người hãm hại hắn là nam nhân, chỉ sợ Tề Nhạc sẽ dùng phương thức kịch liệt nhất để trả thù, đắc tội lưu manh là chuyện không bao giờ dễ giải quyết. Nhưng Hứa Tình là nữ nhân, còn là nữ nhân xinh đẹp, Tề Nhạc gần đây cho rằng nam nhân đánh nữ nhân là không có phẩm chất, loại chuyện này hắn khinh thường làm. Duy nhất làm hắn không bỏ được, chỉ sợ chính là cảm giác gia đình khi sống chung với bọn họ. Dù sao ký túc xá không phải nhà của hắn.
Dọc theo đường đi, Tề Nhạc có chút mờ mịt, hắn không biết nên đi nơi nào, chẳng lẽ quay về tầng hầm ngầm, tự nhiên không có khả năng lại trở về, hắn cũng không muốn tiếp tục sống ở đó. Quay về biệt thự Long Vực sao? Không, không thể quay trở lại. Chỉ sợ Hải Như Nguyệt đã nhận được cái tin tức gọi là cưỡng gian rồi, sẽ cho mình ánh mắt lạnh lùng. Bọn họ ai tin tưởng mình? Trong mắt bọn họ, côn đồ như mình cái gì cũng sai, không có huyết mạch Kỳ Lân, chỉ sợ người ta ngay cả nhìn cũng không nhìn mình. Nghĩ tới đây, Tề Nhạc cười tự giễu.
- Tề Nhạc.
Một âm thanh làm Tề Nhạc từ suy nghĩ tĩnh lại, hắn có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua phương hướng phát ra âm thanh.
Văn Vi như lần đầu tiên nhìn Tề Nhạc, hai tay ôm vài quyển sách, thanh tú động lòng người đi về phía hắn.
- Văn lão sư, ngài khỏe.
Chuyện xảy ra lúc trước, làm Tề Nhạc không có tâm tình thưởng thức mỹ nữ. Địa phương Văn Vi giảng bài cách lớp của Tề Nhạc rất gần, bình thường có thể nhìn thấy thường xuyên, nàng cũng là một trong những mục tiêu chủ yếu của Tề Nhạc. Mỗi lần gặp mặt đều gọi tên nàng, muốn bao nhiêu quen thuộc thì có bấy nhiêu quen thuộc.
- Tề Nhạc, anh làm cái gì vậy! Sắc mặt của anh không được tốt. Chẳng lẽ lại gặp rắc rối?
Văn Vi có chút tò mò nhìn hắn.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Không nói, tôi còn có việc, cô rất nhanh sẽ biết, Văn lão sư, hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại.
Nói xong, Tề Nhạc liền đi nhanh ra khỏi sân trường đại học Thanh Bắc sân, không biết vì cái gì, hiện giờ hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Văn Vi nhìn qua bóng lưng Tề Nhạc liền nhiu mày, lẩm bẩm nói:
- Anh ta làm gì thế nhỉ?
Đi ra khỏi Thanh Bắc, Tề Nhạc từ trong túi quần móc điện thoại di động ra, do dự một chút, mới bấm dãy số.
- Này, ai thê!
Âm thanh to lớn trong điện thoại truyền ra.
- Thiếu đạo đức, là tôi.
- Sư phụ, sao ngài gọi điện cho tôi, có việc gì thế?
- Ân, cũng không có việc gì, tôi bị đuổi khỏi đại học Thanh Bắc rồi, anh không có việc gì, tới nói chuyện phiếm với tôi đi.
- Cái gì? Ngài bị khai trừ? Không thể nào, sư phụ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cơ Đức kinh ngạc hỏi dồn dập.
- Đi, đừng hỏi, tôi không muốn nói. Thiếu đạo đức, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh tin không? Tôi chẳng làm sai cái gì cả.
Cơ Đức không chút do dự nói:
- Đương nhiên tin rồi. Sư phụ, còn nhớ rõ tình cảnh một quyền lần trước không? Khi đó trên người của anh có hạo nhiên chánh khí lẫm liệt, sao có thể là kẻ xấu được.
Trong nội tâm Tề Nhạc ấm áp, thầm than một tiếng, trên thế gian này vẫn có người tin mình a.
- Sư phụ, bây giờ ngài ở nơi nào? Tôi đi tìm ngài.
Tề Nhạc trở lại liếc mắt nhìn sau lưng đại học Thanh Bắc, nói:
- Tôi đang ở cửa ra vào đại học Thanh Bắc, như vậy đi, tôi sẽ đi về hướng nam, anh đón tôi đi, hiện giờ tôi muốn uống rượu.
- Được rồi, chờ tôi một lát.
Tắt điện thoại, tâm tình Tề Nhạc lập tức nhẹ nhõm hơn vài phần, không nghĩ tới Điền Thử không ở đây, còn có một người tín nhiệm mình.
Đúng lúc này, điện thoại Tề Nhạc vang lên, cúi đầu nhìn dãy số, là Trầm Vân gọi tới. Tề Nhạc do dự một lát, hắn ấn nút tắt. Hắn không muốn nghe bất cứ chỉ trích nào.
Trầm Vân đứng cửa ra vào phòng giáo vụ điện thoại cho hắn, Tề Nhạc a Tề Nhạc, vì sao anh không tiếp điện thoại của tôi? Thời điểm nàng chạy tới, đại học Thanh Bắc lớn như vậy, nàng chỉ có thể trước tiên gọi cho Tề Nhạc. Trong nội tâm hơi động một chút, hắn đã bị đuổi học, có trở lại thu dọn đồ đạc không? Nghĩ tới đây, Trầm Vân không gọi nữa, vội vàng chạy về ký túc xá.
Vừa dập điện thoại của Trầm Vân, điện thoại lại vang lên, nhìn qua dãy ố, Tề Nhạc nhíu mày, điện thoại là của Hải Như Nguyệt, nhìn nhìn dãy số này, Tề Nhạc có thể tưởng tượng được tiếng gầm gừ của cô ta. Lúc này đây, hắn tắt nhanh hơn.
Điện thoại của Hải Như Nguyệt vừa tắt, điện thoại Từ Đông lại tới, Tề Nhạc có chút tức giận giơ điện thoại trong tay lên, nhưng do dự một chút, vẫn giữ lại, dù sao, điện thoại này là bạn tốt Điền Thử tặng hăn. Thở dài một tiếng, tắt điện thoại.
Đi trên đường phố không có mục đích, đột nhiên Tề Nhạc có cảm giác thất lạc, vốn cho rằng mình có mấy người bạn, lại vì chuyện hôm nay không còn bạn nữa. Có lẽ, đây chính là vận mệnh vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cô độc một mình. Hắn rút điếu thuốc ra, đột nhiên hắn cảm giác, mình cố gắng tu luyện vài ngày qua, dường như không còn chút ý nghĩa nào.
Hắn đi không mục tiêu cũng không dài, đột nhiên tiếng còi xe vang vọng, dọa Tề Nhạc nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn qua, chỉ thấy dáng người cao lớn của Cơ Đức từ trên xe nhảy xuống dưới đường.
- Sư phụ!
Cơ Đức gọi Tề Nhạc một tiếng liền đi tới trước.
Tề Nhạc liếc hắn một cái, trên mặt cười vui vẻ, hào khí ngất trời nói:
- Anh đã tới, tôi nghĩ hảo huynh đệ với nhau, cái gì cũng không nên hỏi, đi, chúng ta đi uống rượu.