Mà thủy hỏa thần cũng rời đi, bọn họ đi trong vũ trụ tìm kiếm nơi có
thể khôi phục nguyên khí của mình. Trước khi bọn họ rời đi đã đem Thần
Giới hoàn toàn phong ấn. Bọn họ muốn hủy diệt hoàn toàn Thần Giới, nhưng mà Ngọc Hoàng Đại Đế kinh doanh nhiều năm nên Thần Giới dễ dàng bị hủy
như vậy sao?
Dùng lực lượng khi đó của bọn họ cũng chỉ có thể
tiến hành phong ấn mà thôi. Sau đó bọn họ thu thập thần thức và linh hồn của những thần cường đại nhất lại chế tạo thành thập đại thần khí. Giao cho Bàn Cổ cùng Nữ Oa chưởng quản một lần nữa sáng tạo thế giới loài
người. Nha.
Tôi quên nói địa cầu có hình thái lúc đó không như
bây giờ, thể tích so với hiện tại lớn hơn không chỉ gấp mười lần, trong
lần thần chiến đó nên đã biến nhỏ lại, thậm chí ngay cả Bàn Cổ cùng Nữ
Oa sáng tạo ra nhân loại cũng bị hủy diệt, chỉ còn sót lại rất nhiều
năng lượng biến dị mà thôi.
Nhân loại khi đó không sống được.
Thời điểm thần chiến kết thúc thì Bàn Cổ cùng Nữ Oa cộng đồng cố gắng,
Bàn Cổ dùng Bàn Cổ Phủ Khai Thiên Ích Địa, Nữ Oa lại ban cho địa cầu
sinh cơ. Đáng tiếc lại sáng tạo ra những năng lượng biến dị kia, tạo
thành rất nhiều sinh vật biến dị, đó chính là đám viễn cổ cự thú, địa
cầu trọng sinh không còn là địa cầu như trước kia.
Thập đại thần
khí phân biệt bị Bàn Cổ cùng Nữ Oa phong ấn trên địa cầu. Sau khi hoàn
thành mọi chuyện thì bọn họ cũng rời khỏi thế giới này, đi cùng thủy hỏa thần. Trong quá trình này bọn họ khống chế chính thức chỉ có chín kiện
thần khí, bởi vì thần khí đứng đầu đã bị thủy hỏa thần tự mình phong ấn. Đó chính là tôi, Đông Hoàng Chung.
Tề Nhạc nhìn qua Đông Hoàng
thật sâu, lúc này hắn đã hiểu tất cả, tuy Đông Hoàng cùng Ấn Linh và đại sư Trát Cách Lỗ lúc trước nói không giống nhua, nhưng hắn vẫn hoàn toàn tin tưởng, lúc này Đông Hoàng nói mới là chân tướng sự thật, bởi vì hắn đúng là hùng tài vĩ lực dám chống lại thủy hỏa thần.
- Anh chính là Ngọc Hoàng Đại Đế. Kính Trung Tiên tiền bối chính là ái phi của anh. Là ái phi bị Vương Mẫu nương nương hủy diệt đúng không?
Tề Nhạc hỏi.
Đông Hoàng đắng chát gật gật đầu.
- Đã sớm không còn Ngọc Hoàng Đại Đế, tôi hiện giờ chỉ là linh hồn chủ đạo của Đông Hoàng Chung mà thôi.
Tề Nhạc nói:
- Nếu lúc trước anh dẫn phát chiến tranh vậy tại sao thủy hỏa thần không có hủy diệt anh, mà chế tạo thành thần khí.
Đông Hoàng lạnh nhạt nói:
- Anh cho rằng bọn họ không muốn hủy diệt tôi sao? Chẳng qua là bọn họ
khi đó làm không được mà thôi. Tôi là linh hồn đạt tới cấp độ của bọn
họ, là vĩnh viễn bất diệt. Nếu như bọn họ lúc trước hủy diệt tôi thì
thần thức của tôi lập tức rời khỏi thế giới này, tôi chạy trốn tới một
nơi khác là được. Chỉ cần cho tôi đủ thời gian để hấp thu năng lượng thì tôi sẽ trở về, đó là kết quả thủy hỏa thần không muốn nhìn thấy, cho
nên bọn họ mới quyết định phong ân tôi, vĩnh viễn không cho tôi cơ hội
tăng năng lượng lên. Cho nên tôi biến thành Đông Hoàng Chung. Hiện tại
tôi thậm chí không thể đặc chân lên Thần Giới, càng không cách nào sáng
tạo chúng thần.
Từ trên người của Đông Hoàng Tề Nhạc cảm giác
được khí tức chán chường, nhưng mà hắn cũng hiểu được đã từng là siêu
cấp cường giả biến thành một kiện thần khí, loại cảm giác này cho dù là
kẻ nào cũng không thể thừa nhận. Ai đúng ai sai đây?
Đứng trên
lập trường khác nhau thì đáp án cũng không giống nhau. Thủy hỏa thần
không sai, bọn họ lo lắng chúng thần quá cường đại sẽ sinh ra ảnh hưởng
tới thế giới, cũng uy hiếp sự tồn tại của bọn họ, mà Ngọc Hoàng Đại Đế
cũng không có sai. Ai cũng không hy vọng trên đầu của mình bị đè nặng.
Đối với Tề Nhạc mà nói những chuyện này không có ý nghĩa, hắn hiện tại muốn làm chính là giải quyết vấn đề địa cầu.
Đông Hoàng Chung nhìn qua Tề Nhạc, đột nhiên hào quang trong mắt nhu hòa hơn rất nhiều.
- Mọi thứ đã biến mất, nhưng mà có thứ không có biến đổi.
- Không có biến đổi? Có ý gì?
Tề Nhạc kinh ngạc hỏi.
Đông Hoàng lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ anh không phát hiện sao? Kỳ thật nhân loại ở địa cầu không có
gì khác so với ở Thần Giới, đều không ngừng tăng thực lực của mình lên.
Lúc trước Thần Giới tăng lên trong quá trình dài dằng dặc, nhân loại các người hiện giờ cũng như vậy. Chỉ có điều đi không cùng đường mà thôi.
Trong ngàn vạn năm qua thần thức của tôi bao phủ thế giới loài người,
tôi nhìn thấy xã hội loài người phát triển.
- Tôi thấy các người
phát triển khoa học kỹ thuật, trong cảm giác của tôi đó là chuyện khủng
khiếp hơn năng lượng tăng lên. Có một ngày nào đó, khi mà khoa học kỹ
thuật của các người hủy diệt thế giới này chỉ sợ kết quả cuối cùng cũng
không có gì khác so với Thần Giới lúc trước, đều đi tới quá trình hủy
diệt. Cho dù thủy hỏa thần không hiện ra thì các người cũng hủy diệt
mình. Khoa học cao tốc phát triển đối với nhân loại mà nói cũng không
phải chuyện tốt.
Đông Hoàng giải thích làm cho Tề Nhạc sinh ra
cảm giác hiểu ra, đúng a! Khoa học kỹ thuật phát triển quả quả thật mang lại cho nhân loại cuộc sống mới. Nhưng mà khoa học kỹ thuật phát triển
đồng thời cũng mang lại cho nhân loại quá nhiều mặt trái, hoàn cảnh bị
phá hư, vũ khí hủy diệt lớn cũng xuất hiện, không một thứ gì có thể thay đổi hiện trạng bây giờ, thời điểm một ngày khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ nói không chừng thế giới loài người thật sự tự đưa mình vào con đường hủy diệt. Đây là chuyện không ai muốn nhìn thấy, nhưng mà thật sự có thể tránh được sao? Quá khó.
Đông Hoàng mỉm cười nói:
- Hiện tại anh cũng hiểu được ít chuyện của Thần Giới lúc trước rồi. Kỳ
thật ngay cả tôi cũng không biết thủy hỏa thần phong ấn Thần Giơi ra
sao. Tôi mở cửa Thần Giới trước kia, nhưng mà gặp được cái gì, được cái
gì phải xem chính anh. Nếu như anh có thể tăng lên cấp độ hiện giờ của
tôi thì nói không chừng mọi chuyện trong tương lai sẽ cải biến.
- Ít nhất anh co thể dùng thủ đoạn của mình khống chế thế giới loài người phát triển, cũng chỉ có như vậy nhân loại mới tồn tại được, tôi cho anh biết những chuyện này chỉ là muốn truyền thụ kinh nghiệm cho anh mà
thôi, về phần tương lai anh sửa đổi được cái gì tôi không cách nào can
thiệp được. Có lẽ tôi thật sự vĩnh viễn ở lại nơi này, Tề Nhạc, tôi cầu
anh một chuyện.
Tề Nhạc nói:
- Tiền bối, ngài nói đi, nếu làm được tôi sẽ làm.
Đông Hoàng nói:
- A Tiên là người tôi yêu nhất trên đời. Kỳ thật vừa rồi tôi nói với
Không Động Ấn là có chút nói ngoa. Tôi không thể rời khỏi phong ấn này.
Nếu như có thể sau khi lực lượng của anh không cần tới a Tiên thì đem
nàng đưa tới nơi này, ít nhất tôi sẽ không cô tịch, đây là kỳ vọng lớn
nhât đời của tôi. Có thể không?
Tề Nhạc nói:
- Tiền bối,
nếu như tôi còn sống trở về, hơn nữa giải quyết nguy cơ của địa cầu thì
nhất định đưa Kính Trung Tiên tới bên cạnh anh, để cho vợ chồng các
người đoàn tụ. Nếu như tôi không về được nàng cũng có thể ở bên cạnh
anh, còn hy vọng anh chiếu cố đồng bạn của tôi.