Trong số chúng nữ thì Văn Đình nếm qua đau khổ nhiều nhất, nàng đã
từng vì cứu Tề Nhạc mà không tiếc hi sinh tánh mạng của mình, sớm đã
được các vị tân nương nhất trí tôn kính. Vì thế, do Tề Nhạc nắm tay nàng đi là thỏa đáng nhất.
Hôn lễ khúc quân hành tràn ngập kích tình
và êm tai, bảy người vừa mới bước vào Kỳ Lân biệt viện thì thân bằng hảo hữu ở hai bên đều nhìn mấy người, thanh âm chúc mừng liên tiếp vang
lên.
Tề Nhạc mặt ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng mà trong lòng của hắn kích động suýt nữa trong lồng ngực nhảy ra. Chẳng bao lâu trước, hắn
còn là một tên côn đồ, mà hắn hiện tại lại có được sáu vị kiều thê. Tuy
rằng hắn buông tha cho hết thảy danh lợi, nhưng mà những gì hiện đang có đối với hắn mà nói đã rất nhiều...
Cả đời người không thể nào
không có tiếc nuối, có lẽ Vũ Mâu chính là tiếc nuối lớn nhất trong cả
đời của Tề Nhạc. Nàng đi, không có ai biết nàng đi nơi nào. Ngay cả Tinh Tọa Thủ Hộ Giả cũng không biết lúc Vũ Mâu ly khai đã biến thành một
thiếu nữ bình thường. Nàng không có chết, lòng của nàng, tựa hồ cũng
không còn thống khổ, nhưng mà nàng có thể không quên trước kia phát sinh những gì, nhưng mà không có ai biết Tề Nhạc minh bạch là hận của chính
mình đối với Vũ Mâu đã biến mất. Quá khứ đều đã qua, nàng cứu người yêu
của mình, cũng tương đương với cứu Ngưu Ma Vương. Nếu không nếu như thảm kịch thật sự phát sinh, hết thảy đều trở nên không giống hiện tại. Vì
thế, hắn không hề hận, giờ khắc này trong lòng của hắn có, chỉ là yêu,
đối với thê tử yêu vô tận. Mất đi cùng lấy được đương nhiên là chênh
lệch rất nhiều.
Lãnh nhi cũng giữ lại, ngay tại bên trong biệt
thự Long Vực chỉ là nàng dù sao tới từ địa ngục không thể gả cho Tề
Nhạc. Về phần sau này sẽ như thế nào, mà ngay cả Tề Nhạc cũng không
biết.
Mọi người mà túm tụm đi theo bảy người tiến vào lễ đường, lễ đường chính là lầu chính của biệt viện, là Kỳ Lân chi lâu.
Vừa mới đi vào trong đại sảnh rộng lớn mà thông thấu, Tề Nhạc lập tức
thấy được một thân ảnh quen thuộc, chứng kiến hắn, tâm tình của Tề Nhạc
không khỏi kích động lên:
- Đại sư, ngài cũng tới.
Đúng
vậy. Ở trung ương của lễ đường có một tăng nhân trẻ tuổi đang đứng, áo
cà sa xa hoa choàng lên người hắn. trên khuôn mặt xuất hiện vẻ mỉm cười
thản nhiên, Trát Cách Lỗ nói:
- Hôm nay ngươi kết hôn, ta làm sao có thể không đến đâu này? Người phương Tây kết hôn hữu thần phụ chủ trì tại giáo đường, Đông Phương chúng ta không lưu hành cái này, thì để cho ta tới vì ngươi chủ trì a, được chứ?
- Đương nhiên được, Ngươi là Thiên Dẫn của ta cơ mà.
Tề Nhạc nở nụ cười, trong hai mắt nhìn Trát Cách Lỗ tràn đầy tình cảm, đó là tình cảm của huynh đệ.
Trát Cách Lỗ gật nhẹ đầu mọi người tại đây nói:
- Vậy thì tốt, ta liền tuyên bố nghi thức hôn lễ đã bắt đầu!
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, một thanh âm không hài hòa vang lên phá hủy hào khí nguyên bản vui mừng của lễ đường. Mười vị Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, 120 vị
Sinh Tiếu Tiểu Đội thành viên cùng trong nháy mắt, cơ hồ đều tăng năng
lượng bản thân lên tới cực hạn. Nếu ai dám phá hư hôn lễ của lão đại thì cho dù tổng thống Mỹ Kiên Quốc đến cũng tuyệt đối sẽ không có kết cục
tốt.
Ngoài cửa, một đôi vợ chồng trung niên nhìn bề ngoài hơn năm mươi tuổi nổi giận đùng đùng mang theo tiếng thở dốc mãnh liệt tiến
đến. Vừa mới mở miệng đấy, đúng là trung niên nam tử trong đó.
Tề Nhạc nhíu mày, nâng lên tay phải trên không trung lăng không ấn xuống,
hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, hắn thật sự không muốn xảy ra vấn đề gì, càng không hi vọng xuất hiện huyết tinh. Lúc hắn đang muốn mở miệng thì Như Nguyệt lại đột nhiên giật mình kêu lên:
- Cha, mẹ, các người đã về rồi.
Ách. . . Tề Nhạc phát mộng, năng lượng chiến sĩ Sinh Tiếu ngưng tụ cơ hồ tại trong nháy mắt tán đi. Là cha mẹ của Phách Vương Long, tất cả mọi người may mắn chính mình không có xúc động, cho dù là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
cũng không ngoại lệ, bọn họ cũng đều biết, thà rằng đắc tội Tề Nhạc,
cũng tuyệt đối không thể đắc tội Phách Vương Long ah! Huống chi, đây là
cha mẹ của Phách Vương Long đồng thời cũng là nhạc phụ nhạc mẫu của Tề
Nhạc a.
Phụ thân của Như Nguyệt tức giận nói:
- Chúng ta
đương nhiên gấp trở về rồi. Nếu như chúng ta lại không trở lại, con gái chúng ta yêu mến nhất sẽ trở thành thê tử của một kẻ lưu manh. Như
Nguyệt, chẳng lẽ con không biết đây là đang phạm pháp sao? Đây là trùng
hôn. Hắn có cái gì tốt? Theo ta đi, nếu không, ta không có đứa con gái
như con.
Tề Nhạc lập tức hiểu tại sao phải nhạc phụ nhạc mẫu đối
với chính mình tức giận như thế, cũng khó trách, nếu như đổi lại là nữ
nhi của mình cùng những nữ nhân khác gả cho cùng một người nam nhân, chỉ sợ chính mình sẽ còn phẫn nộ hơn hai người.
Như Nguyệt có chút xấu hổ nhìn Tề Nhạc, chặn lại nói:
- Cha, mẹ, hai người luôn đi du lịch ở thế giới nên con chưa kịp giải
thích. Điện thoại vệ tinh lại không mở máy nên con không kịp gọi điện
thoại cho cha mẹ. Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, đợi chút nữa con sẽ giải thích với cha mẹ.
- Đợi chút nữa? Đợi chút nữa sẽ trễ mất?
Phẫn nộ trong lòng Trương Tân Vũ đã đạt đến đỉnh, nếu như không phải gọi
điện thoại nhi tử nghe thì đã không biết hôn sự của con gái. Hắn còn
không biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng chưa kịp lên
tiếng hỏi thì vội vã trở về vừa vặn lúc đang cử hành hôn lễ.
Bất
đắc dĩ, hoàn toàn bất đắc dĩ, ít nhất, Tề Nhạc cho rằng như vậy. Đối mặt với nhạc phụ nhạc mẫu của mình, hắn liền giải thích cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Đúng lúc này, Trát Cách Lỗ đại sư đi đến vợ chồng vợ chồng Trương Tân Vũ mỉm cười nói:
- Vị tiên sinh này, sự tình thực sự không phải là như ngài tưởng tượng.
Bảy người này hoàn toàn phù hợp pháp luật, trước khi họ cử hành hôn lễ
đã chính thức đăng ký trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, hai vị trước
không nên cử động giận. Sau đó ta giải thích cho hai vị nghe.
Trương Tân Vũ lúc này đang nổi nóng, cả giận nói:
- Ông là người nào? Dựa vào cái gì để ý tới chuyện nhà của chúng ta?
- Cha!
Như Nguyệt nghe phụ thân muốn nổi nóng với Trát Cách Lỗ đại sư thì lập tức lo lắng kêu lên.
Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:
- Ta tên là Trát Cách Lỗ đến từ Tây Tạng. Cái tên này có lẽ đối với ngài
tương đối lạ lẫm, ta còn có một phong hào tên là Ban Thiện.
Trương Tân Vũ cơ hồ trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, ánh mắt nhìn Trát Cách
Lỗ hoàn toàn ngốc trệ, Ban Thiện? Ban Thiện là ai? Đí là một vị Lạt Ma
Tây Tạng duy nhất, là thần trong lòng người Tây Tạng. Tuy rằng trước mắt Trát Cách Lỗ nhìn bề ngoài trẻ tuổi như vậy, nhưng hắn biết rõ tuyệt
đối sẽ không có người giả mạo tên tuổi của Ban Thiện. Lửa giận trong
lòng thoáng cái hạ thấp rất nhiều, lúc này mới quay người chính diện đối mặt Trát Cách Lỗ, cung kính nói:
- Thì ra là Ban Thiện đại sư. Không biết đại sư vì sao ngăn trở ta mang con gái đi?