Tề Nhạc đi tới trước mặt Trát Cách Lỗ, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ
dị, giơ tay trái lên vỗ vai Trát Cách Lỗ, có chút thâm trầm nói:
- Tiểu hòa thượng, tôi nhìn ra, anh là một người phi thường trọng tình
nghĩa, là người tốt làm nhiệm vụ giữ gìn bình an cho muôn dân trăm họ.
Trát Cách Lỗ suy nghĩ một chút, nói:
- Tiểu tăng chỉ làm việc mà mình nên làm, mỗi người đều có số mệnh của
bản thân, giống như thí chủ, trời sinh đã kế thừa huyết mạch Kỳ Lân.
Nét tươi cười trên mặt Tề Nhạc càng đậm, nói:
- Bởi vì tiểu hòa thượng là người tốt, là hòa thượng lấy từ bi vi hoài
làm gốc, cho nên tôi nghĩ, nếu như tôi cố ý rời đi, anh nhất định không
ngăn cản tôi, đúng không. Cáo từ.
Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài.
Trát Cách Lỗ ngây ngốc một chút, dù sao hắn cũng không tới hai mươi tuổi,
thấy Tề Nhạc xoay người rời đi, trong nội tâm lập tức có chút gấp lên,
nói:
- Thí chủ, thí chủ cứ đi như vậy? Chẳng lẽ thí chủ không muốn làm vương của thủ hộ thần sao?
Tề Nhạc cũng không quay đầu lại nói:
- Quỷ mới muốn làm vương của đám cầm thú, anh hùng không phải dễ làm như
vậy, không cần hỏi, nếu như tôi nói tiểu hòa thượng là vương của mười
hai thủ hộ thần, biết mình phải đối mặt với địch nhân vô cùng đáng sợ.
Tiểu hòa thượng nghĩ, tôi là lưu manh, hoặc nói khó nghe một chút là vô
lại, đối với lưu manh, vô lại mà nói, không có cái gì quan trọng bằng
được sống. Tôi mới mười chín tuổi, còn chưa sống đủ đâu. Tuy tôi đã từng có mộng làm anh hùng, nhưng TV, tiểu thuyết tôi cũng xem không ít, biết rõ anh hùng không dễ làm như thế, gây chuyện không tốt sẽ là người đi
chết trước, cho nên, tôi đã từ bỏ ý niệm làm anh hùng trong suy nghĩ của mình. Tôi chỉ là tiểu nhân vật, cũng chỉ muốn làm tiểu nhân vật. Muốn
diễn cái gì siêu nhân cứu trái đất trên TV, chẳng qua là nằm mơ thôi.
Đừng có đi làm phiền tôi nữa, tôi không phải dũng sĩ, lại càng không
phải anh hùng.
Vừa nói, Tề Nhạc vừa chạy ra cửa điện, hắn đã nhìn ra tính cách của Trát Cách Lỗ, với tư cách một tăng nhân khổ tu, hắn sẽ không miễn cưỡng mình.
Trong nội tâm Trát Cách Lỗ rất khẩn
trương, tuy trong đáy lòng hắn không đặt vị thí chủ này vào mắt, nhưng
mà, Kỳ Lân thật sự quá trọng yếu với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
- Đợi một chút, thí chủ có thể nói cho tiểu tăng biết cả đời này thí chủ có
nguyện vọng gì, hoặc là nói, nguyện vọng lớn nhất đời thí chủ là gì?
Tề Nhạc đứng ở cửa ra vào quay người lại, trong mắt có hào quang mơ ước hiện ra.
- Kỳ thật, nguyện vọng của tôi rất đơn giản. Tôi sinh ra ở phía tây của
Kinh Thành, tôi từng quen biết một đại ca, tên của anh ta là Yên Nam,
anh ta từng nói một câu, có dẫn dắt rất lớn cho tôi, anh ta nói: thụy
giác thụy đáo tự nhiên tỉnh, sổ tiễn sổ đáo thủ trừu cân, tôi xem hai
câu này là cơ sở cuộc sống của mình. Nhưng cấu thành toàn bộ nguyện vọng cả đời lại là: mỹ nữ thượng môn nhâm ngã thụy, kim thương kiên đĩnh
vĩnh bất đảo. Bốn câu này hợp lại, chính là lý tưởng nhân sinh của tôi.
Nhưng mà, mặc dù tôi là tiểu nhân vật, nhưng tôi cũng biết, nguyện vọng
thì rất đẹp, nhưng vô cùng khó thực hiện. Cho nên, tôi chưa bao giờ hy
vọng vào cái gì quá xa vời.
(* Thụy giác thụy đáo tự nhiên tỉnh,
sổ tiễn sổ đáo thủ trừu cân, mỹ nữ thượng môn nhâm ngã thụy, kim thương
kiên đĩnh vĩnh bất đảo, tạm dịch theo nghĩa: Ngủ say phải tỉnh tự nhiên, đếm tiền tới khi chuột rút ngón tay, mỹ nhân tới nhà mặc ta ngủ, "kim
thương" vĩnh viễn không "ngã xuống".)
Trát Cách Lỗ nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Những nguyện vọng này của thí chủ cũng không phải là không thực hiện được.
Tuy với tư cách là tăng nhân, hắn thật sự không muốn dính dáng gì tới
chuyện hồng trần, nhưng vì lưu Tề Nhạc lại, hắn không thể không phụ họa.
Quả nhiên, Trát Cách Lỗ vừa nói xong, Tề Nhạc lập tức hứng thú hơn.
- Ah? Vậy tiểu hòa thượng nói xem, phải thực hiện thế nào? Chẳng lẽ làm
Kỳ Lân có thể thực hiện được? Cho dù là thật, tôi cũng không muốn cái
kiểu hưởng thụ vài ngày rồi chết.
Trát Cách Lỗ cười khổ nói:
- Kỳ thật những lời thí chủ nói, cũng không nằm ngoài hai chữ quyền lực,
có quyền lực, tất cả trở nên vô cùng đơn giản. Ở phương đông này, Kỳ Lân có địa vị siêu nhiên tuyệt đối, mà thứ phải đối mặt, cũng không có nguy hiểm tới mức như suy nghĩ của thí chủ đâu. Với tư cách là vương của
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tất cả Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều có nhiệm vụ bảo
vệ thí chủ an toàn, bọn họ sẽ không tiếc hi sinh tính mạng bảo vệ thí
chủ. Hơn nữa, với tư cách là Hắc Kỳ Lân trước giờ chưa từng xuất hiện,
thí chủ sẽ có được năng lực đặc thù mà các Kỳ Lân trước đó không có. Bây giờ thí chủ chỉ mới trong giai đoạn thức tỉnh, chỉ cần tiểu tăng giúp
thí chủ khai khiếu, huyết mạch Hắc Kỳ Lân thức tỉnh hoàn toàn, thí chủ
lập tức có được năng lực đặc thù.
Tề Nhạc nhìn qua Trát Cách Lỗ, nói:
- Năng lực gì? Tiểu hòa thượng đừng có nói là sau khi tôi thức tỉnh sẽ
biến thành siêu cấp cao thủ đấy, tiểu thuyết tôi xem nhiều rồi, đạo lý
tiến hành theo chất lượng tôi vẫn biết, không ai có thể ăn một lần là
biến thành mập mạp đâu.
Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không phải, thí chủ nói rất đúng, tiến hành theo chất lượng là
quá trình mà tất cả phương pháp tu luyện đều trải qua, nếu bỏ ra cố gắng bao nhiêu, sẽ thu được năng lực bấy nhiêu. Thời kỳ viễn cổ, Kỳ Lân là
thần thú cường đại nhất, nhưng mà, Kỳ Lân cũng có một nhược điểm trí
mạng, đó chính là sừng của chúng, khi một sừng bị trảm, như vậy, tính
mạng của Kỳ Lân cũng biến mất theo. Nhưng mà, trong Kỳ Lân nhất tộc, đã
có ngoại lệ, chính là Hắc Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân có được sinh mệnh lực cường đại mà tất cả Kỳ Lân khác không bằng, cho dù một sừng bị trảm, cũng có
thể sinh tồn, hơn nữa, cái sừng đó sẽ tiếp tục sinh trưởng lại.
Tề Nhạc bất động thanh sắc nói:
- Tiểu hòa thượng nói với tôi những lời này là có ý gì?
Trát Cách Lỗ nói:
- Ý của tiểu tăng là, chỉ cần huyết mạch Hắc Kỳ Lân thức tỉnh hoàn toàn,
như vậy, thí chủ sẽ có được năng lực khôi phục siêu cường. Trừ phi chặt
đầu của thí chủ xuống, nếu không, cho dù tứ chi bị đứt gãy, thí chủ vẫn
có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn.
Tề Nhạc nghe xong nhảy dựng lên.
- Mả mẹ nó, rốt cuộc tôi là Kỳ Lân, hay là tiểu cường?
* Tiểu cường chính là con gián!
Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:
- Đương nhiên là Kỳ Lân, tiểu cường làm sao có thể so sánh được với Hắc
Kỳ Lân cao quý chứ? Không chỉ như thế, bởi vì Kỳ Lân là trời ban điềm
lành, một khi huyết mạch của thí chủ giác tỉnh, nếu như có ai đắc tội
thí chủ, sẽ bị vận mệnh trừng phạt, tuy trừng phạt chưa hẳn nghiêm trọng lắm, nhưng mà, điềm lành không phải ai cũng có thể xúc phạm.