Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 164: Nhà thiết kế (2)

Ngay cả Hải Như Nguyệt cũng không cách nào nói rõ cảm giác này là gì, nàng chỉ biết rõ, nếu như là trước kia, lúc Tề Nhạc nói muốn chung giường với nàng, chỉ sợ nàng đã sớm động thủ rồi, nhưng bây giờ lại không có ý định này, không biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu chú ý giữ gìn tôn nghiêm của Tề Nhạc.

Tất cả những chuyện này Tề Nhạc không biết, hắn tiến vào trạng thái tu luyện, có lẽ, chuyện này không quan hệ tới tập tính côn đồ. Dụng ý niệm điều động hai cổ vân lực đương nhiên dễ dàng hơn bốn loại vân lực.Vân lực hoàn thành một vân chu trong thời gian rất ngắn, hắn cũng tiến vào trạng thái nhập định. Thanh, hồng hai dạo quang mang không ngừng vận chuyển, sau khi sử dụng Kỳ Lân Tí, thẳng tới hôm nay phong hỏa vân lực mới bắt đầu xuất hiện lại, nhưng Tề Nhạc lại phát hiện, tốc độ khôi phục vân lực của chúng rắt nhanh, mỗi một vân chu đều sinh ra biến hóa rõ ràng.

Kỳ Lân bát trân, không có món nào không phải chí bảo, Kỳ Lân Châu có thể bài danh thứ ba, đương nhiên có đạo lý của nó. Tác dụng phụ trợ của Kỳ Lân Châu không phải Giải Trĩ có thể rõ ràng toàn bộ, sau khi nó câu thông với thân thể Tề Nhạc, khi thực lực của Tề Nhạc tăng trưởng, tác dụng cũng không ngừng gia tăng.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Tề Nhạc từ trong ngủ say tỉnh táo lại, kinh ngạc phát hiện, hai chủng vân lực phong hỏa của mình khôi phục được bảy thành. Từ khi phong hỏa vân lực xuất hiện tới bây giờ, chỉ có thời gian một đêm thôi. Mà từ khi Kỳ Lân Tí đến bây giờ, cũng chỉ mới bốn năm ngày mà thôi.

Tề Nhạc cũng không biết, sở dĩ ngày đó hắn một quyền đánh chết Phệ Hồn cấp ám, phần lớn phải quy công cho Lam Hải Lôi Châu. Bởi vì lôi vân lực và thủy vân lực trong cơ thể thập phần sung túc, thời điểm hắn sử dụng Kỳ Lân Tí, lôi, thủy vân lực đương nhiên sẽ nhiều hơn phong, hỏa hai chủng vân lực. Mà lôi vân lực và hỏa vân lực đều có tác dụng khắc chế khí tức tà ác, bởi vậy mới có thể sử dụng Kỳ Lân Tí đánh chết Phệ Hồn cấp ám mà không gặp sự ngăn cản nào.

Mà sau khi sử dụng Kỳ Lân Tí, chín khỏa Lam Hải Lôi Châu nhanh chóng tu bổ đầy đủ lôi thủy vân lực cho Tề Nhạc, mà phong vân lực cùng hỏa vân lực bởi vì phóng thích ít hơn, cho nên khôi phục cũng dễ dàng hơn. Nhưng mà, như Giải Trĩ nói, nếu sử dụng Kỳ Lân Tí khi thực lực không đủ, không hề quan hệ tới vân lực, còn có tác dụng phụ cực lớn với bản thân Tề Nhạc.

Lúc Hải Như Nguyệt trơ mắt nhìn Tề Nhạc ăn cái màn thầu thứ mười bốn, rốt cục nhịn không được mở miệng,

- Kiếp trước anh nhất định là heo rồi.

Tề Nhạc vừa nhét thức ăn vào trong miệng, tay còn lại cầm một quả trứng gà, nói mơ hồ không rõ:

- Vậy cô là cái gì? Heo mẹ sao?

- Muốn chết có phải không?

- À? Tôi không có nói gì cả.

Chu thúc thấp giọng nói với Hải Như Nguyệt:

- Tiểu thư, anh ta ăn nhiều như thế có bị gì hay không? Anh ta ăn mười bốn cái màn thầu, chín quả trứng gà, sáu chén sữa đậu nành cùng bảy chén cháo. Đây là lượng ăn của bảy tám người đấy.

Hải Như Nguyệt tức giận nói:

- Cho anh ta ăn chết đi.

Vừa nói, nàng vẫ nhìn cái bụng bằng phẳng của Tề Nhạc. Sáng sớm hôm nay, tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều, nguyên nhân rất đơn giản, một đêm tu luyện ngày hôm qua, đã có thể so sánh với thời gian ba bốn ngày trước kia, toàn lực tu luyện bốn ngày, khí tức Kỳ Lân của hắn có tác dụng phụ trợ cho Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn lớn hơn trước vài lần. Thực lực tăng nhanh khiến cho nội tâm Phách Vương Long thoải mái không ít, cũng không so đo chuyện hôm qua với Tề Nhạc, còn chủ động hỏi hắn muốn ăn cái gì.

Ở phương diện ăn, Tề Nhạc tuyệt đối là người phương đông truyền thống, hắn không thích bú sữa mẹ, mà ưa thích sữa đậu nành, màn thầu, trứng gà. Thời điểm ở Thái Dương Quốc, hắn chưa được ăn thoải mái như vậy, thật vất vả mới quay về được, sao có thể không ăn một bữa no nê được, huống chi bữa sáng này không cần dùng tiền của mìh.

Sau khi Tề Nhạc ăn quả trứng gà thứ mười, cũng thuận tiện uống hết chén đậu nành thứ bảy, thỏa mãn nói:

- Thoải mái quá. Đồ ăn quá hợp khẩu vị, đồ ăn của đám Thái Dương Quốc khó ăn muốn chết.

Hải Như Nguyệt hừ một tiếng, nói:

- Tôi đi làm, anh nhờ Chu thúc mang tới công ty đi. Nhưng mà, đây cũng là lần duy nhất, cho anh làm quen đường đi. Sau này tôi sẽ đưa xe đạp cho anh, mỗi ngày anh đạp xe đi làm, xem như giãn gân giãn cốt.

Nói xong không thèm quay đầu lại.

Hôm nay Hải Như Nguyệt mặc bộ đồ công sở màu xanh da trời, mang theo mắt kính viền vàng, nếu như không phải Tề Nhạc quá quen thuộc với nàng, nhất định sẽ cho rằng nàng là thành phần tri thức cao cấp, không thể không thừa nhận, Hải Như Nguyệt mặc bộ đồ này có sức hấp dẫn trí mạng với nam nhân. Thế nhưng mà, hoa hồng có gai, long có vảy ngược.

- Tề Nhạc, sao anh lại ăn nhiều như thế?

Hải Như Nguyệt đi rồi, Chu thúc ngồi xuống bên người Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Chu lão sư, tôi còn trẻ như vậy, không ăn nhiều một chút, sao có thể bổ sung chất dinh dưỡng? Chúng ta đi thôi, phiền toái ngài mang tôi đi. Công ty Phượng Nhã có xa không?

Chu thúc nghĩ lại, nói:

- Cũng hơi xa, chừng ba mươi cây số đi.

- Ngày, ba mươi cây số nha... Nàng còn bảo tôi đạp xe đạp nha? Chẳng lẽ nàng không biết cưỡi xe đạp phía dưới không được tốt sao?

Chu thúc mỉm cười, nói:

- Đó là chỉ người bình thường, nhưng anh không phải. Tiểu thư nói cũng đúng, hoạt động thân thể nhiều một chút, luôn có lợi.

Tuy Tề Nhạc cũng nghĩ tới quy mô công ty Phượng Nhã không nhỏ, nhưng khi Chu thúc lái xe mang hắn đi tới trước tòa nhà cao ba mươi tầng, hắn tràn ngập kinh ngạc.

- Chu thúc, ngài không nói cho tôi biết đây là công ty Phượng Nhã a.

Chu thúc mỉm cười nói:

- Nói cho đúng, là tập đoàn Long Vực. Tiểu thư cũng làm ở đây, vốn tôi cho rằng nàng sẽ mang anh đi cùng, không nghĩ tới lại bảo tôi đưa anh đi. Bởi vì Phượng Nhã đều là nữ nhân, cho nên an bài ở tầng hai mươi sáu tới tầng hai mươi chín, phía dưới là các công ty tương ứng khác. Tầng ba mươi của tòa nhà này, người bình thường không thể đi lên. Tiểu thư là ở chỗ này. Anh cầm danh thiếp đi, có điện thoại của tiểu thư, lúc cần anh nên điện thoại cho nàng.

Tề Nhạc tiếp nhận danh thiếp màu trắng, cười dâm hắc hắc, nói:

- Chu lão sư, ngài nói một cây rất ái mỹ nha.

Chu thúc vốn ngẩn người, sau đó hiểu ra, cười mắng:

- Tiểu tử này, trong đầu toàn là thứ bậy bạ.

Tề Nhạc cười nói:

- Tôi cũng muốn lắm, đáng tiếc đây là chuyện không thể nào, cảm ơn Chu lão sư.

Nói xong, liền chui ra khỏi xe, sửa sang bộ quần áo duy nhất được xem là đứng đắn của mình, đi vào tòa nhà Long Vực.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, phải lưu lại ấn tượng tốt cho các mỹ nữ Phượng Nhã, Tề Nhạc cố ý tìm một chiếc áo sơ mi Hải Như Nguyệt mua cho hắn cách đây không lâu, phối hợp với quần jean công tác. Hắn xem ra, đây là y phục chính thức, nhưng mà, vừa tiến vào tòa nhà Long Vực, hắn lập tức biến thành khác loại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất