Hải Như Nguyệt nói:
- Như vậy cũng tốt, chúng ta trước lái xe đến thành nam, sau đó lại bay thấp, tôi nghĩ, bay cách mặt đất chừng năm mươi mét, anh còn có thể thừa nhận được. Cho dù thực sự té xuống cũng không có vấn đề gì.
Tề Nhạc bẻ ngón tay tính toán:
- Ba mét là một tầng lầu, năm mươi mét, bà mẹ nó, là mười bảy tầng lầu, không làm. Kiên quyết không làm.
Từ Đông dùng cái thanh âm mềm nhũn nói:
- Lão đại, anh sợ?
Tề Nhạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của mọi người, đành phải bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi, bay hai mươi mét đi. Dù sao chủ yếu là hai người tìm tòi, tôi tiếp ứng cho hai người.
Yến Tiểu Ất có chút hả hê nói:
- Bầu trời đẹp cỡ nào, đáng tiếc tôi là dê, bằng không tôi cũng muốn bay.
Trát Cách Lỗ nói:
- Các người làm việc phải thật cẩn thận, bất luận đối mặt với hung thú dạng gì, cũng không thể có chút chủ quan, một khi không cách nào ứng phó, lập tức phát tín hiệu xin giúp đỡ.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt nói:
- Tề Nhạc, chiếc xe anh vừa lái trở về, đó là xe của ai?
Tề Nhạc nhướng mày, nói:
- Ai cần cô lo, dù sao không phải của cô. Bạn của tôi cho tôi mượn không được sao?
Sắc mặt Hải Như Nguyệt biến hóa, nhưng nàng vẫn nhịn xuống không phát tác, Yến Tiểu Ất nhịn không được nói:
- Lão đại, có phải anh có gì không đúng không? Chị Như Nguyệt có hảo tâm hỏi thăm anh mà thôi.
Tề Nhạc nhìn qua, trên mặt xuất hiện nụ cười tươi:
- Tiểu Ất ah! Thông qua tu luyện của chúng ta trong những ngày này, tôi phát hiện có một cách tăng thực lực tốt nhất. Trước mặt uy hiếp của tử vong sẽ có thể kích phát tiềm lực tốt nhất. Không bằng, buổi tối hôm nay sau khi chúng ta trở về, tôi tiến hành đặc huấn cho anh nhé.
- Ách... , lão đại, anh không nên quan báo tư thù nha! Tôi cảm thấy tiến hành tu luyện theo chất lượng thì tốt cho tôi hơn a.
- Vậy anh ít nói lời vô nghĩa thì tốt hơn.
Vứt bỏ những lời này, Tề Nhạc lại bắt đầu ăn, cũng không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người.
Quản Bình đưa ánh mắt hỏi thăm nhìn qua Hải Như Nguyệt, trong nội tâm của mọi người đều hiểu vì sao Tề Nhạc bực bội, hiển nhiên là nhìn qua Hải Như Nguyệt, hôm nay hắn đúng là cùng đi làm với Hải Như Nguyệt.
Hải Như Nguyệt lắc đầu, đứng lên, nói:
- Mọi người từ từ ăn, tôi ăn no. Từ Đông, trước khi ra ngoài nhớ gọi tôi.
Hải Như Nguyệt đi, Trát Cách Lỗ nói:
- Tề Nhạc, anh hôm nay làm sao thế?
Tề Nhạc ăn cơm rất nhanh, giống như lúc ăn với Văn Đình lúc giữa trưa, như biến thức ăn trên bàn thành địch nhân của mình.
- Không có gì, chỉ là tâm tình không tốt lắm thôi.
Trát Cách Lỗ nói:
- Các người là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng giống như anh em ruột, phải đoàn kết.
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn Trát Cách Lỗ, giận dữ nói:
- Đoàn kết cái gì? Hải Như Nguyệt có bạn trai còn không nói cho chúng ta biết, rõ ràng là không tín nhiệm chúng ta.
Lời vừa nói ra, lập tức khiến mọi người kinh hô, Từ Đông giật mình nói:
- Lão đại, anh nói cái gì? Như Nguyệt là Phách Vương Long có bạn trai? Anh đừng đùa, đánh chết tôi cũng không tin. Như Nguyệt trước kia đã từng nói qua, trừ phi có nam nhân nào mạnh hơn nàng ta, nếu không nàng tuyệt đối không tìm bạn trai.
Tề Nhạc bĩu môi, nói:
- Tôi tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn có thể là giả hay sao? Người ta ôm cũng ôm rồi, chẳng lẽ anh cho rằng người như Như Nguyệt sẽ cho người khác phái muốn ôm là ôm sao?
Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:
- Lão đại, tôi cảm thấy trong lời của anh có dấm chua! Có phải anh...
Tề Nhạc gõ lên đầu của hắn một cái.
- Dấm chua cái đầu anh, tôi cũng không ăn.
Tức giận đứng lên, quay người đi lên lầu.
Nhìn thấy bóng lưng Tề Nhạc rời đi, Điền Thử lẩm bẩm nói:
- Chị Như Nguyệt thật sự có bạn trai sao? Hình như tâm tình của lão đại không vui a.
Yến Tiểu Ất giơ ngón giữa lên, thấp giọng nói:
- Tôi khinh bỉ anh, đã có Minh Minh còn không biết dừng, Như Nguyệt người ta có bạn trai, anh nhìn mà bất mãn, rõ ràng là có ý với Như Nguyệt, quả thực là Kỳ Lân lưu manh.
Trát Cách Lỗ cải chính:
- Hẳn là Kỳ Lân phong lưu mới đúng, đây là thiên tính của Kỳ Lân nhất tộc. Bởi vì bản thân Kỳ Lân trời sinh năng lực sinh hậu đại quá kém, cho nên, vào thời đại thượng cổ, có rất nhiều bầu bạn, huống chi, nam nhân của nhân loại có ai mà không muốn ba vợ bốn nàng hầu chứ, Tề Nhạc kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, đạo đức cùng pháp chế trói buộc hắn không có tác dụng gì, cho nên, cho dù anh ta thật sự yêu thích Như Nguyệt cũng không có cái gì. Tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Yến Tiểu Ất có chút bất mãn nói:
- Đại sư, ngài thực thành thạo. Vậy tại sao không đem Như Nguyệt tác hợp cho tôi.
Trát Cách Lỗ bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Vậy cũng phải xem anh có thể điểu khiển được hay không! Anh cảm thấy mình có khả năng điều khiển Như Nguyệt cả đời sao? Long là một trong những thần thú kiêu ngạo nhất, muốn bắt hàng phục Long, không chỉ cần thực lực cao hơn nàng, đồng dạng, cũng cần có huyết mạch cao quý hơn nàng mới thành công. Anh kế thừa năng lực cầm tinh dê, từ góc độ nào đó mà nói, thủy tổ của anh là Giải Trĩ, mà Giải Trĩ lại phụ thuộc Kỳ Lân, từ huyết thống mà nói anh không có bất cứ cơ hội nào, đương nhiên sẽ bị Long bài xích, cho nên, anh không cần nằm mơ đâu, vì đó là chuyện không bao giờ xảy ra. Nếu như sau này có nữ cầm tinh trâu xuất hiện, ngươi còn có chút cơ hội.
- Trâu cái...
Mây mù trên không trung phiêu động, cảnh ban đêm mông lung, hôm nay ánh mặt trăng không rõ ràng, mặt đất bao phủ trong bóng tối. Đã là đêm khuya, ba đạo thân ảnh trôi nổi trên không trung, phân biệt phân ra ba hướng. Trong đó thân ảnh ở trung ương bay thấp, chung quanh thân thể có khói đen vờn quanh, khiến cho hắn càng trở nên mơ hồ trong bóng tối.
Thân ảnh này chính là Tề Nhạc, Từ Đông cùng Hải Như Nguyệt phân biệt bay ra hai phía trái phải, hắn cũng không sốt ruột, ba người lái xe đi tới phía nam Kinh Thành, Tề Nhạc đã nhìn đồ án Trầm gia truyền tới, sau khi xem xong đồ án này, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì dấu móng vuốt này rất giống Kỳ Lân lưu lại. Hắn đã từng hỏi qua Giải Trĩ, Giải Trĩ không thể cho hắn đáp án xác định, bởi vì dấu móng vuốt này quá mơ hồ, mà Kỳ Lân, Giải Trĩ, cùng với vài loại thần thú, hung thú, dấu móng vuốt đều cùng loại, trong lúc nhất thời khó mà đưa ra phán đoán chính xác.
Từ lần trước tứ đại gia tộc tuyên bố thừa nhận Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chính là lãnh đạo của thủ hộ giả phương đông, Tề Nhạc luôn có cảm giác Trầm gia này không thể tin được, mặc dù có quan hệ với Trầm Vân, nhưng lần trước Trầm Việt đánh lén mình, trong lòng hắn lưu lại ấn tượng cực xấu, bây giờ nghĩ lại, vẫn có chút không cam lòng. Bởi vậy, hắn luôn ôm hoài nghi về tin tức của Trầm gia truyền tới.
Tuy Tề Nhạc phi hành lần thứ hai, nhưng hắn vẫn có bộ dáng nơm nớp lo sợ như cũ, thời điểm phi hành lần thứ hai, bởi vì tâm lo thương thế của Minh Minh, trong lòng của hắn sợ hãi bị hòa tan rất nhiều, nhưng lần này không giống.