Nhưng mà, khôi phục tri giác cũng không phải chuyện vui vẻ gì, đau đớn trong quá trình khôi phục cực lớn. Lại phải thừa nhận thống khổ rất lâu, ở phương diện này, Tề Nhạc đã từng ở sa mạc Takla Makan nếm qua nên còn tốt hơn Hải Như Nguyệt nhiều, tuy thống khổ của hắn còn lớn hơn Hải Như Nguyệt, nhưng mà hắn vẫn cắn răng chịu khổ.
Mặt trời từ phía đông treo lên giữa đỉnh đầu, nhiệt độ mùa đông hơi thấp, tuy vân lực của Tề Nhạc đang khôi phục thân thể hắn, nhưng hắn vẫn hơi bị đông cứng, dù sao, không có đủ vân lực hộ thể, hắn cũng không có sức chống lực lực lượng của thiên nhiên.
Hải Như Nguyệt trải qua mấy tiếng khôi phục, ít nhất thân thể đã không hề run rẩy, lúc nàng tỉnh táo lại, lúc này đã bắt đầu lo lắng cho Tề Nhạc, gã khốn kiếp này bị mình đánh văng lên vách núi nhưng không có chút phản ứng gì, sẽ không bất tỉnh chứ, thời tiết lạnh như vậy, vạn nhất hắn có chuyện gì thì không tốt. Trong nội tâm có chút đau xót, Hải Như Nguyệt thầm mắng một tiếng, Tề Nhạc cái tên hỗn đản này, vì cái gì khơi mào lửa giận của mình như vậy? Vừa nghĩ, nàng chậm rãi đứng lên, từng bước một đi lên vách núi tìm kiếm.
Hải Như Nguyệt bây giờ chỉ mới khôi phục được hai thành lực lượng, tuy thực lực chỉnh thể của nàng mạnh hơn Tề Nhạc nhiều, nhưng bàn về tốc độ khôi phục, ai có thể so sánh với Hắc Kỳ Lân đây?
Vách núi cũng không dốc đứng, là nửa mặt phẳng nghiêng, Hải Như Nguyệt không có sử dụng long lực, chỉ dựa vào thân thủ cũng leo lên được, chậm rãi leo lên vách núi cao chừng mười lăm mét, bởi vì Tề Nhạc đang ở chỗ này.
Lúc Hải Như Nguyệt đi vào địa phương Tề Nhạc đang bị chôn vào núi, trong nội tâm nàng đau xót, bộ dáng của Tề Nhạc muốn có bao nhiêu chật vật sẽ có bấy nhiêu chật vật, làn da trên người có một tầng máu đông cứng, những vết thương thật nhỏ cũng đẫm máu, nhưng từ bề ngoài mà nhìn, thân thể của hắn có màu đỏ tím, nhất là chưởng ấn ở giữa ngực của hắn, càng làm nội tâm Hải Như Nguyệt cả kinh.
Nàng rất rõ ràng đây không phải là công kích mình có thể tạo thành, chẳng lẽ, chẳng lẽ trước chiến đấu với mình hắn đã bị thương? Nghĩ đến loại khả năng này, trong nội tâm của Hải Như Nguyệt lập tức xuất hiện cảm giác sợ hãi, nếu thật là như vậy, lại tiếp nhận một kích thật mạnh của mình, chỉ sợ, hắn...
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Hải Như Nguyệt rất khẩn trương, song chưởng ngưng tụ long lực không nhiều lắm của mình, nàng cẩn thận từng li từng tí truyền vào thân thể Tề Nhạc, bởi vì toàn thân Tề Nhạc đang lún vào vách núi, bởi vậy, nàng muốn cứu hắn ra, nhất định phải lấy đá chung quanh ra mới được, để tránh việc thân thể Tề Nhạc bị núi đá khóa cứng.
Thực lực Hải Như Nguyệt đúng là cường đại, tuy long lực không bằng thời kỳ cường thịnh, nhưng dưới tác dụng của bạch quang, đá chung quanh người Tề Nhạc vẫn hóa thành bột mịn, không ngừng rơi xuống, Hải Như Nguyệt đem một tay đặt lên vách đá, tay kia thì dùng long lực bao vây thân thể Tề Nhạc, cẩn thận kéo hắn ra ngoài. Thời điểm kéo Tề Nhạc ra, âm thầm thở ra một hơi, bởi vì nàng nhìn thấy Kỳ Lân Ẩn sau lưng Tề Nhạc, có Kỳ Lân Ẩn đệm lưng, vết thương sau lưng của Tề Nhạc không nhiều như ở phía trước.
Hải Như Nguyệt ôm Tề Nhạc vào trong ngực, nhẹ nhàng nhảy lên, bay ra khỏi vách núi, hai chân điểm lên vách nui, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, trước sau chỉ sử dụng không quá nhiều long lục, nhưng sắc mặt của nàng lại tái nhợt, trong lúc thở dốc, nàng vội vàng cởi áo khoác của mình ra, bao trùm thân thể trần truồng của Tề Nhạc, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn vào hạ thân của Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt lập tức đỏ bừng cả mặt.
Nàng nhìn qua khắp nơi, ôm Tề Nhạc vào một nơi khuất gió, hai tay đặt lên lồng ngực Tề Nhạc, cảm thụ khí tức trong người hắn. Thân thể Tề Nhạc đã sớm lạnh như băng, Hải Như Nguyệt tập trung tinh thần dò xét, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được tiếng tim đập yếu ớt của Tề Nhạc.
Còn chưa có chết, không chết là tốt rồi. Hai giọt nước mắt từ trên mặt của nàng rơi xuống.
- Anh đấy, Tề Nhạc, vì cái gì anh luôn làm tổn thương tình cảm của tôi? Anh là côn đồ, là hỗn đản, không hiểu trên người của anh có cái gì hấp dẫn tôi, vì cái gì trong lòng tôi, anh lại chiếm địa vị không thể dao động? Anh là đồ ngốc, anh là hỗn đản, vốn là Minh Minh, sau đó lại là Báo nữ, thậm chí anh còn có quan hệ với cô bé trong công ty, chẳng lẽ Kỳ Lân phong lưu là chuyện không thể tránh sao?
Trong âm thanh Hải Như Nguyệt tràn ngập bi thương, trong nhận thức của nàng, Tề Nhạc bây giờ đang ở trạng thái hôn mê, chung quanh không có người nào khác, nàng mới không hề cố kỵ nói ra những lời thật tâm. Nhưng nàng làm sao biết, côn đồ trong ngực của mình, lúc này căn bản đang thanh tỉnh.
Tề Nhạc đúng là rất lạnh, thân thể của hắn đang bị đông cứng, vân lực vừa ngưng kết chỉ có thể bảo vệ tâm mạch chủ yếu, cùng với trị liệu kinh mạch bị tổn thương, hắn muốn động đậy cũng không động đậy được, nhưng tinh thần hoàn toàn thanh tỉnh. Vừa phát hiện Hải Như Nguyệt tới cứu mình, hắn vội vàng thu liễm khi tức, chỉ e Phách Vương Long phát hiện tình huống của mình. Bản tính của Tề Nhạc rất tốt, chỉ cần chờ hắn khôi phục chút thực lực, Hải Như Nguyệt ở khoảng cách gần như vậy mà đánh lén nhất, tất nhiên có thể một kích thành công, đến lúc đó, hắc hắc, còn không phải do mình sao?
Nhưng mà, trong lòng Tề Nhạc đang âm thầm chuẩn bị âm mưu tuyệt đối không nghĩ tới Hải Như Nguyệt lại nói những lời này. Tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng dưới tình huống này Hải Như Nguyệt lại nói những lời tự đáy lòng của mình ra. Không thể nào, nàng, nàng có ý...
Hải Như Nguyệt ngoài miệng nói xong, động tác không dừng lại, tay phải nàng vung lên, đem long lực vừa khôi phục của mình đánh ra một cái hố sâu cản gió, sau đó cẩn thận ôm Tề Nhạc nhảy xuống, tình huống của nàng hiện giờ tốt hơn Tề Nhạc, nhưng bởi vì vân lực quá yếu, năng lực chống lạnh không được. Nhưng mà, vừa mới nhảy vào hố cản gió, nàng cơ hồ không chút do dự đem Tề Nhạc ôm vào ngực của mình, lại đem áo ngoài choàng lên người Tề Nhạc, dùng chút long lực cuối cùng của mình phát nhiệt, sưởi ấm thân thể Tề Nhạc.
Cảm giác ấm áp suýt nữa làm Tề Nhạc rên rỉ thành tiếng, nhất tiếp xúc thân mật với Hải Như Nguyệt thế này, hắn cảm giác được bộ ngực đẫy đà kinh người của Hải Như Nguyệt trước mặt, đồng thời, hắn cũng phát hiện thân thể Hải Như Nguyệt đang run lên nhè nhẹ, hàm răng của nàng run rẩy va vào nhau, không cần hỏi, hiện giờ nàng cũng lạnh.
Trong nội tâm Tề Nhạc hừ một tiếng, thầm nghĩ, sau khi đánh một gậy lại cho ăn đường, ăn kẹo sao? Hải Như Nguyệt, cô đừng nghĩ tôi tin tưởng cô, tôi cũng không tin cô có ý với tôi, nếu cô có ý với tôi, thì Trương tổng kia là chuyện gì? Cô có ý với tôi, tại sao ra tay với tôi nặng như vậy?
Hải Như Nguyệt ôm thân thể Tề Nhạc, nàng cảm giác mình càng ngày càng lạnh, nhất là cảm giác lạnh như băng của Tề Nhạc truyền tới, càng làm nàng run lên. Nhưng vào lúc này, nàng vẫn không quên điều tra tình huống của Tề Nhạc bây giờ,