Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đương nhiên, anh không phải thần tiên, làm gì có bổn sự khôi phục dễ dàng như vậy. Nếu không, anh cũng không liều mạng với em. Thực lực của em tuy cường đại, nhưng lại linh hoạt đa dạng, hiển nhiên không bằng người có bốn thuộc tính như anh. Nếu như anh ở trạng thái tốt nhất, nhất định sẽ dùng du đấu mà tiêu hao long lực của em rồi, sau đó lại tìm cơ hội phát động công kích. Nhưng mà, em không nên suy nghĩ nhiều quá, sở dĩ em bị anh gây tổn thương, sai lầm lớn nhất của em là không quen thuộc năng lực của anh.
- Năng lực mạnh nhất của anh không phải bốn loại vân lực, mà là Kỳ Lân Tí. Chính là cánh tay phải. Kỳ Lân Tí chính là một kích mạnh nhất trong đời của Kỳ Lân, cho dù anh có thực lực chín vân cũng như vậy, chỉ có điều, khi đó chỉ có phát động chung cực Kỳ Lân Tí mới được gọi là mạnh nhất. Em đối công một kích mạnh nhất với anh, tự nhiên không chiếm tiện nghi rồi. Như Nguyệt, tính tình của em quá kiên cường, nếu như vừa rồi em giữ lại chút sức lực du đấu với anh, tiêu hao đó anh không chèo chống nổi.
Hải Như Nguyệt cúi đầu nói:
- Khi đó em sắp bị anh làm tức chết, ai còn chú ý những chuyện... đó chứ. Tề Nhạc, anh là hỗn đản, vì cái gì anh nói em là cái nồi nát, anh giải thích cho em nghe.
Vừa nói, nàng chậm rãi ngẩng đầu, tức giận trong mắt hiện ra lần nữa.
- Ách..., cái này, anh cũng không biết vì cái gì. Lúc ấy em rất tức giận, anh cũng rất xúc động, cho tới nay, anh không thích bị ai khi dễ, anh vốn trọng thương trở về, vừa vào cửa em đã kéo anh đi ra ngoài quyết đấu, đương nhiên là tức giận. Huống chi, em và phó tổng giám đốc kia có quen hệ không rõ ràng, anh chỉ liên tưởng tới đó, cho nên mới nói như vậy. Anh thu hồi được không?
Nhìn qua Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt tức giận không có chỗ phát tiết.
- Anh còn nói em không điều tra rõ ràng, chẳng lẽ anh cũng rất rõ ràng sao? Anh có biết Trương phó tổng giám đốc đó là anh ruột của em hay không, em gái ôm anh trai của mình thì có cái gì để nói sao? Hơn nữa, khi đó em vì tức giận anh mà khóc đấy, anh trai mới an ủi em.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Hải Như Nguyệt.
- Em, em nói cái gì? Anh ta là anh trai của em? Không có khả năng, em đừng gạt anh, em họ Hải, anh ta họ Trương, tại sao các người là anh em được.
Hải Như Nguyệt có chút đắc ý nhìn bộ dáng giật mình của Tề Nhạc.
- Như thế nào không có khả năng. Chẳng lẽ anh chưa từng nghe anh em có người dùng họ cha có người theo họ mẹ hay sao? Muốn xem hộ khẩu thì trở về em cho xem.
- Cái này, cái này...
Tề Nhạc thật muốn tìm kẽ đất mà chui vào, Hải Như Nguyệt vừa giải thích, những thứ hắn cho rằng mình chiếm lý lại biến thành mây khói, nhìn qua Hải Như Nguyệt cười cười xấu hổ.
Hải Như Nguyệt cúi đầu xuống, tới gần sát Tề Nhạc, nói:
- Bộ dáng xấu hổ của anh đáng yêu hơn nhiều. Tề Nhạc, em hỏi anh một vấn đề. Lúc ấy, thời điểm anh nhìn thấy em ôm anh trai, có phải anh ghen không?
- Cái này..., đúng, anh ghen. Nhưng mà, khi đó anh cũng không hiểu, tại sao anh lại ghen vì Phách Vương Long cơ chứ.
Cảm thụ được hương khí nhàn nhạt trên người Hải Như Nguyệt, trong nội tâm Tề Nhạc mê mang.
Hải Như Nguyệt đỏ mặt lên, nàng hơi do dự một chút, mới thấp giọng nói:
- Tề Nhạc, nếu như, em chỉ nói nếu như, nếu tính tình của em ôn nhu như Minh Minh, anh có thích em hay không.
Lúc này, nàng nhớ lại lời của anh trai mình, hạnh phúc, là phải dựa vào mình đi tranh thủ, hiện tại trong hoàn cảnh ái mỹ này, có lẽ là do giác quan kích thích, rốt cuộc nàng buông bỏ tôn nghiêm, nói ra những câu hỏi từ đáy lòng.
Nghe câu hỏi của Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc không chút do dự trả lời:
- Đương nhiên sẽ, anh không phải người ngu. Trong những người anh gặp thì em là người hoàn mỹ nhất, khuyết điểm duy nhất chính là tính tình làm người ta chán ghét, nếu em có thể ôn nhu một ít, anh thật sự không tìm được khuyết điểm. Đừng nói là anh, chỉ sợ là nam nhân sẽ bị em hấp dẫn.
Hải Như Nguyệt cười, tuy nàng cũng nghĩ ra câu trả lời của Tề Nhạc, nhưng thực sự nghe hắn nói ra, tâm tình của nàng có cảm giác rất thỏa mãn, chậm rãi ép thân tới trước, lẳng lặng ghé vào ngực của Tề Nhạc, nàng nói khẽ:
- Tề Nhạc, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đúng là rất chán ghét anh, em không ngừng tự nói với mình, anh là Kỳ Lân, bất luận tính cách của anh chén ghét cỡ nào, vì thủ hộ phương đông, vì chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, em đều phải nhẫn nại. Về sau, em đánh anh một trận, anh còn nhớ rõ không?
- Khi đó đánh anh kỳ thật có hai nguyên nhân, một, là hy vọng anh có thể tăng mạnh năng lực khôi phục tổn thương, một còn lại, có lẽ bởi vì em chán ghét anh. Nhưng mà, anh nhanh chóng làm em phải rửa mắt mà nhìn, với tư cách một côn đồ, tính tình của anh rất quật cường, đối mặt với cường đại của em, vậy mà không chút yếu thế. Khi đó em cảm thấy anh có tiền đồ. Nhưng mà, rất nhanh anh lại cho em cảm giác vô cùng buồn cười, bởi vì anh rất sợ độ cao, thật sự là buồn cười muốn chết, vương của cầm tinh lại sợ độ cao.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Ai nói vương của cầm tinh không sợ độ cao? Từ Đông là ẻo lả cũng có thể tán gái được mà.
- Anh không có chút đứng đắn nào, cả ngày đều giở trò côn đồ.
Hải Như Nguyệt đấm nhẹ lên vai Tề Nhạc, nhưng trong giọng nói của nàng lại không có ý trách cứ Tề Nhạc.
- Khi thời gian tiếp xúc với anh càng nhiều, khuyết điểm trên người của anh nhanh chóng bị hào quang che dấu, chính là vì anh xuất hiện, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mới ngày càng nhiều, thực lực tăng trưởng rất nhanh. Trận chiến với bốn đại gia tộc, anh khiến em kinh ngạc thật lớn, em không cách nào tưởng tượng nổi, một tháng ngắn ngủi, anh lại đạt tới cảnh giới ba vân, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, anh mới ba vân lại lực áp bốn tộc trưởng, cuối cùng còn dựa vào năng lực cường hoành lực áp toàn trường.
Tề Nhạc nói:
- Như Nguyệt, sau lần đó, anh không thấy kinh ngạc trên mặt của em nha.
Như Nguyệt cười khổ nói:
- Bởi vì, sau lần đó, em đã khắc chế tình cảm của mình. Anh đừng tưởng rằng vì lực lượng cường đại của mình mới hấp dẫn được em. Anh sai rồi, chính thức làm cho em có cảm giác với anh, chính là lần anh phát sinh quan hệ với Minh Minh.
- Anh và Minh Minh? Chuyện đó có quan hệ gì với em?
Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.
- Đương nhiên là không quan hệ với em, nhưng mà, anh còn không rõ sao? Lúc ấy trên đỉnh núi anh vì Minh Minh muốn giết người của ba đại gia tộc. Đây quả thực là không tưởng tượng nổi, nhưng lúc đó, bất luận là người của bốn đại gia tộc, còn là chúng ta, khi đó không ai hoài nghi anh có thực lực này hay không, khi đó anh phát tán khí thế, đó là lực lượng cường đại nhất từ khi chào đời tới giờ em mới gặp được.