Trong lúc nhất thời không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, Quản Bình so với hắn mạnh hơn một chút, nhưng cũng thoáng ngốc trệ thoáng một
phát mới khôi phục bình thường.
Minh Minh thấp giọng nói:
- Tề Nhạc, chính là bọn họ sao?
Tề Nhạc khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nam tử đưa lưng về phía chúng ta có lẽ chính là Lâm Nhất Phàm rồi.
Lúc này, Lâm Nhất Phàm cũng phát hiện ánh mắt của hai mỹ nữ trước người không đúng, liền quay đầu lại nhìn ra phía bên ngoài. Chứng kiến tướng
mạo của hắn, Tề Nhạc không khỏi nhíu lông mày lại. Lâm Nhất Phàm và Tề
Nhạc hoàn toàn là hai loại hình, da của hắn nhìn qua rất trắng, mang
theo của một cặp mắt kính đen, nhìn qua tựa hồ lớn hơn Tề Nhạc một ít,
khuôn mặt anh tuấn và phong độ nhàn nhạt của người có tri thức, rất
khiến người hảo cảm.
Lâm Nhất Phàm cũng không chú ý tới Tề
Nhạc, hắn liếc mắt liền thấy được Minh Minh, mặc dù đã trôi qua vài năm
rồi, hắn vẫn thoáng cái đã nhận ra được, hắn vội vàng đứng người lên
khỏi vị trí, thấp giọng nói gì đó với Tác Tác và mỹ nữ tóc tím, sau đó
đi ra khỏi quán cà phê.
Quán cà phê của khách sạn cách hành
lang chỉ có một đoạn ngắn thôi. Tề Nhạc thấy đối phương đưa tay ra, cũng lôi kéo tay Minh Minh đón tiếp. Đúng lúc này, thân ảnh cao lớn của Cơ
Đức xuất hiện, nhìn thấy bước chân Lâm Nhất Phàm dần dần đến gần Tề
Nhạc, hắn vội vàng tiến lên vài trước, chen vào giữa hai người.
- Tôi giới thiệu cho các vị một chút.
Tâm tình của Cơ Đức lúc này đã rất khẩn trương, hắn không nghĩ tới bị
đi toilet một lát thôi mà Tề Nhạc đã mang theo Minh Minh đuổi tới, nhất
là lúc hắn trông thấy Tề Nhạc lôi kéo tay Minh Minh thì ánh mắt không
khỏi đọng lại thoáng một phát, trong nội tâm ngầm cười khổ, sư phụ ah sư phụ, ngươi tới thì tới đi, cũng không cần bá đạo như vậy a.
- Minh Minh, các em đã gặp nhau rồi, vị này chính là Lâm tiên sinh của Hy Lạp. Lâm tiên sinh, còn nhận ra muội muội tôi không? Ah, vị này chính
là sư phụ tôi Tề Nhạc. Hắn và muội muội tôi cùng đến. Mặt khác những
người này là bằng hữu của chúng ta.
Lâm Nhất Phàm liếc nhìn
Tề Nhạc, nhẹ gật đầu hữu hảo với hắn một cái, Tề Nhạc một mực đang nhìn
hắn, hắn phát hiện Lâm Nhất Phàm tuy rằng đang mỉm cười với mình, nhưng
lúc khóe mắt hắn quét qua tay mình nắm chặt tay Minh Minh thì đồng tử
vẫn co rút lại một chút.
Lâm Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Minh Minh, đã lâu không gặp. Viêm Hoàng có câu ngạn ngữ, gọi nữ đại
mười tám biến, em đã trở nên hấp dẫn hơn trước nhiều rồi, tựa như trân
châu sáng ngời vậy, rất chói mắt động lòng người.
Minh Minh cười nhạt một tiếng, khách khí nói:
- Cảm ơn.
Lâm Nhất Phàm thấy Minh Minh hờ hửng với mình, lại nhìn bộ dạng Tề Nhạc không chút biểu tình, trong nội tâm cũng đã đoán được vài phần. Mỉm
cười, nói:
- Chúng ta đến quán cà phê ngồi đi.
Nói xong, hắn liền làm ra một thủ thế mời, sau đó chính mình đi đến quán cà phê trước.
Lông mày Tề Nhạc có chút nhíu lại một chút, Lâm Nhất Phàm này ít nhất
từ mặt ngoài mà xem cũng không khiến người ta chán ghét lắm, mặc dù có
khí chất cao quý, nhưng lại không hề ương ngạnh, hung hăng càn quấy.
Rất dễ dàng khiến người sinh ra hảo cảm.
Mọi người đi vào
quán cà phê, Quản Bình, Mạc Địch và Từ Đông đều ngồi xuống ở bàn bên
cạnh, ánh mắt Từ Đông tthủy chung vẫn không rời khỏi nữ tử tóc tím kia,
trong miệng thầm lẩm bẩm cái gì đó.
Tam hồn ngồi ở một bên
khác, Thổ Hồn sắc mặt đỡ một ít rồi, nhưng thân thể Đao Hồn nhìn qua
vẫn có chút cứng ngắt như trước, hiển nhiên còn chưa hồi phục lại. Tề
Nhạc tuy rằng ra tay rất có chừng mực, nhưng không có một tiếng đồng hồ, chỉ sợ hắn chỉ có thể như hiện giờ thôi.
Tác Tác nhìn Tề Nhạc cười quyến rũ nói:
- Vị tiên sinh này nhìn thật quen mắt ah! Có phải hôm qua chúng ta đã gặp mặt không?
Tề Nhạc cố tình kinh ngạc nói:
- Gặp mặt? Có sao? Sao tôi không nhớ nhỉ?
Tác Tác nhìn thoáng qua tay phải Tề Nhạc, nói với Lâm Nhất Phàm:
- Nhất Phàm ah! Xem ra cậu lần này tới xem vị hôn thê chỉ sợ không được thuận lợi như vậy ah, cậu nhìn xem, người ta giống như có lẽ đã không
còn nhớ đến cậu nữa rồi.
- Tác Tác.
Nữ tử tóc tím
nữ tử bình thản gọi nàng một tiếng, nét cười quyến rũ trên mặt Tác Tác
liền thu liễm vài phần, nhưng ánh mắt của nàng lại thủy chung rơi vào
trên người Tề Nhạc, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm của hắn vậy.
Tề Nhạc biết rõ nàng là từ trên thân hình của mình đã sinh ra hoài
nghi, ngày hôm qua khí tức hai ngươi phát ra lúc đối công vẫn rất dễ
dàng bị đối phương phân biệt ra.
Lâm Nhất Phàm nói với Minh Minh nói:
- Minh Minh tiểu thư, vài năm không gặp, em vẫn khỏe chứ? Anh vào sáng
hôm qua đã đến kinh thành nước cộng hòa Viêm Hoàng, sau đó lại đi bái
phỏng bá phụ, bá phụ nói em bây giờ đang học ở đại học.
Minh Minh nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, anh không giới thiệu cho tôi một chút hai vị tỷ tỷ này là ai sao?
Lâm Nhất Phàm vỗ trán mình một cái, cười nói:
- Em xem anh này, vừa thấy được trong lòng đã cao hứng đến quên mất cấp bậc lễ nghĩa rồi. Vị này chính là Vũ Mâu tiểu thư, vị này chính là Tác Tác tiểu thư. Các nàng đều là nhân viên nghiên cứu lịch sử của quốc gia anh, lần này theo anh cùng nhau đi vào nước cộng hòa Viêm Hoàng, chính
là vì có hứng thú rất lớn với văn minh cổ đại của quý quốc. Không biết
Tề tiên sinh và Minh Minh em là quan hệ như thế nào?
Vũ Mâu?
Ánh mắt Tề Nhạc rơi vào trên khuôn mặt hoàn mỹ của nữ tử tóc tím kia cái tên này nghe ra có vài phần bi thương ah! Con mắt nhìn Vũ Mâu, ngoài
miệng bình thản đáp trả vấn đề của Lâm Nhất Phàm:
- Tôi là bạn trai Minh Minh!
Sắc mặt Lâm Nhất Phàm hơi đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình
thường, mà ánh mắt Vũ Mâu vốn buông xuống cũng giương lên, nhìn Tề Nhạc, đôi mắt to như biết nói chuyện của nàng tỏa ra hào quang nhu hòa, Tề
Nhạc phảng phất như từ trong đôi mắt thanh tịnh của nàng thấy được cái
bóng của thân thể mình vậy.
Tề Nhạc, Minh Minh, quay mắt về
phía ba người khách Hy Lạp, năm người đều tĩnh lặng lại, mà ngay cả hai
bàn bên cạnh cũng theo đó lặng im, hào khí đột nhiên trở nên ngưng trọng vài phần, Thiên Hồn ở bàn khác nhíu chặt mày, hắn mặc dù biết Tề Nhạc
hôm nay tới khẳng định không có thiện ý, nhưng lại không nghĩ tới hắn
lại có thể trực tiếp như vậy, một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho
đối phương.
Nụ cười trên mặt Lâm Nhất Phàm biến mất, nhìn Tề Nhạc nói:
- Không biết Tề tiên sinh có biết tôi và Cơ tiểu thư đã sớm có hôn ước không?
Tề Nhạc khẽ cười một tiếng, nói:
- Thì tính sao chứ? Minh Minh dù sao vẫn chưa gã cho anh mà.
Lâm Nhất Phàm lạnh nhạt nói:
- Tề tiên sinh thưởng thức vị hôn thê của ta như thế, là vinh hạnh của Nhất Phàm.
Tề Nhạc ngây ra một lúc, trong nội tâm thầm nghĩ, phương thức tư duy
của người phương Tây này quả nhiên kém phương đông rất nhiều, nếu đổi
mình thành Lâm Nhất Phàm, chỉ sợ hiện giờ đã vỗ án rồi a.