Chương 119: Tắt đèn (3)
Karen im lặng.
Thím Mary đi tới bên cạnh Karen, vươn tay vỗ bả vai anh: "Xem đi, cháu phải học cách điều chỉnh chính mình biết không? Giống như khi giúp người khác tư vấn tâm lý vậy, cháu nên hiểu rõ mặt này hơn ta chứ..."
"Cháu hiểu rồi."
"Có muốn ăn đêm không?"
"Được ạ, thím."
"Thôi, ta đi chuẩn bị, tí cháu lên nhớ tắt đèn nhé."
Nói xong, thím Mary bước ra khỏi phòng làm việc.
Karen vẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn, nhìn cô bé tinh xảo được thím mặc quần áo trước mặt.
Một lát sau, Karen đứng dậy đi tới trước máy quay đĩa, ấn xuống. Giai điệu vui vẻ của bài hát "Tình linh La Giai" vang lên, quanh quẩn trong phòng làm việc.
Lời nói của thím Mary trước khi rời đi vang lên bên tai Karen: "Một cô bé xinh đẹp, chiếc váy cũng rất đẹp, cô bé lại nằm ở đây, nếu có thể ngồi dậy nhảy múa một lần nữa thì thật tốt biết bao."
Nếu như em muốn nhảy, tôi có thể giúp em.
Karen bước đến trước cô bé, đưa tay trái ra.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động sử dụng năng lực của mình, thật ra anh vẫn chưa thành thục năng lực này, mỗi lần sử dụng đều là vô tình hoặc đột ngột, anh chưa từng sử dụng khi còn trong trạng thái bình tĩnh.
Nhưng khoảnh khắc đưa tay ra, Karen có một loại cảm giác khó tả.
Anh dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của cô bé này, tựa hồ có thể nghe được âm thanh cô bé dù cho cô bé không thể nói chuyện, lại giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ dù thân thể cô bé đã sớm lạnh tanh.
Nó không giống như ảo giác, mà là một loại hư ảo cực kỳ chân thực.
Tôi gặp may mắn, tôi rõ ràng đã chết nhưng nhờ Dis mà có thể tỉnh lại. Em không được may mắn như tôi.
Xin hãy nói cho tôi biết, có phải là em đang kêu gọi tôi đúng không? Hay là do tôi đơn phương mong muốn? Em còn nhớ rõ không, lúc ở hành lang em đã cười với tôi 2 lần.
Karen đặt ngón tay lên cổ cô bé.
Nếu em muốn được nhảy một điệu cuối cùng, tôi sẽ đáp ứng mong muốn của em.
Karen nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở mắt ra.
Anh nhìn thấy một cô gái nhỏ đứng trước mặt mình. Cô bé vẫn nở nụ cười bẽn lẽn như cũ mà nhìn anh.
Karen không để ý rằng ở dưới chân anh đang có những đường vân tựa như dây leo đang chậm rãi lan ra, dần dần thấm xuyên qua những viên gạch hoa văn của phòng làm việc.
Mà ở tầng ba, trên bệ cửa sổ, Pall vốn đã chìm vào giấc ngủ đột nhiên ngẩng đầu dậy, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc:
"Dis?"
Ngay sau đó, trên mặt mèo đen càng lộ rõ vẻ chấn kinh:
"Không phải Dis! !!"
Trong thư phòng, Dis đang ngồi trước cây nến bỗng ngừng bút. Ông cụ nhìn ánh nến chập chờn, lẩm bẩm nói:
"Trật tự?"
Lập tức, ông đưa tay khống chế ngọn lửa của nến, nói:
"Không, là trật tự…"
…
Lần này Karen không lùi bước, cũng không sử dụng góc nhìn của riêng mình để hoán đổi tập trung xa gần.
Thay vào đó, anh rất tự nhiên duỗi tay.
Cô bé khẽ cười, hàm răng cắn chặt môi dưới, có chút xấu hổ nhưng cuối cùng không kìm được, đưa tay đặt lên lòng bàn tay Karen.
Bàn tay của cô bé không có trọng lượng cũng không có nhiệt độ, nhưng chúng lại… rất chân thật.
Karen ra hiệu cô bé có thể trở lại thân thể của mình… di thể của mình.
Tiểu cô nương lơ lửng trước mặt Karen, nằm thẳng, sau đó chậm rãi rơi xuống hòa làm một với di thể.
Tinh linh nhỏ nằm trên tấm thép mở mắt dậy.
Không có vẻ tiếc nuối, không có huyết sắc, không có vẻ ngang ngược, chỉ có thanh tịnh và bình thản.
Cô bé từ từ ngồi dậy.
Cô bé nhớ Karen.
Bởi vì đây là người xa lạ có thể làm cô bé khắc sâu ấn tượng nhất trên đường bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cô bé mở miệng nói:
"Anh trai nhỏ, anh thật đẹp trai."
"Haha."
Nghe thấy vậy, Karen mỉm cười, vô thức muốn đưa tay xoa đầu cô bé giống như cách hay làm với Minna.
Nhưng nghĩ tới việc thím Mary mới giúp cô bé làm tóc thì chần chừ.
Tuy nhiên, cô bé lại chủ động đưa đầu mình tới bên dưới tay Karen cọ cọ:
"Bố cũng thích xoa đầu em như thế."
"Thế à?"
Đáng tiếc bố mẹ em không có ở đây để nhìn em tỉnh dậy một lần nữa.
Không phải Karen tận lực giữ bí mật điều gì, ít nhất nguyên nhân không phải là vì muốn giữ bí mật.
Mà là, việc để bố mẹ cô bé thấy con gái mình tỉnh dậy rồi lại nằm xuống một lần nữa khác nào khiến họ phải chịu đựng nỗi đau mất con lần hai?
"Tinh linh La Giai, khi học múa em rất thích dùng nó để luyện tập. Anh trai, em múa cho anh xem nhé?"
"Được." Karen ngồi lại ghế tròn.
Cô bé dễ thương được trang điểm tinh tế, đi đôi giày trắng mới tinh, mặc váy hồng bắt đầu nhún nhảy theo giai điệu.
Dáng múa của cô bé không được hoàn mỹ, dù Karen là kẻ ngoài nghề cũng có thể nhận ra sự non nớt cùng chút tì vết, nhưng cô bé nhảy rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Đây không thật sự là cô bé, cô bé đã mất rồi. Nhưng đây cũng thật sự là cô bé, bọn họ giống nhau như đúc.
Karen thưởng thức điệu múa một cách chân thành.
Cô bé đang múa với cả tấm lòng.
Thời gian lúc này tựa như tiến vào trạng thái vĩnh cửu, nhưng đáng tiếc vĩnh cửu thường được lấy ra để làm nền cho sự ngắn ngủi.
Cuối cùng, bài hát kết thúc, buổi khiêu vũ kết thúc.
Cô bé bắt đầu chào cảm ơn.
Karen cảm thấy mình đang trải qua một giấc mơ vô cùng chân thật. Khi giật mình nhìn lên, anh nhận ra rằng cô gái nhỏ đã rất ngoan ngoãn nằm trên tấm giường thép.
Mái tóc hơi rối, đôi giày trắng hơi bẩn và chiếc váy khiêu vũ với những nếp gấp nhỏ như đang kể lại chuyện vừa xảy ra.
Karen bắt đầu vỗ tay.
Sau đó anh đứng dậy đi đến cửa phòng làm việc, khi đưa tay chạm tới chốt mở lại chần chừ.
Nhưng cuối cùng,
"Cạch."
Đèn tắt.