Chương 138: Đơn hàng đến từ phố hầm mỏ (3)
Theo hình thức phóng viên đặt câu hỏi và người biểu tình trả lời,
Mà trong đó một bộ phận công nhân, bày tỏ thái độ tiêu cực và bi quan, có thêm câu trả lời của một người cung nhân mắc bệnh bụi phổi do ảnh hương từ nhà máy:
"Sickson đã phản bội chúng ta, phản bội Khu Đông!"
Hả? nếu nói về mặt cảm tình, cùng với những lời mà Roth nói cho mình vào tối hôm qua, hoàn toàn không giống nhau.
Trong mắt của Roth, lão thị trưởng Sickson là niềm kiêu ngạo của cư dân Khu Đông.
Nhưng mà, Karen không cảm thấy lạ gì với khuynh hướng trên báo, từ lúc cuộc tranh cử bắt đầu, «nhật báo La Giai» đã niềm nở giơ cờ đứng đối lập với lão thị trưởng, dường như đã chắc chắn rằng lão thị trưởng không cách nào tái đắc cử nhiệm kỳ tiếp theo, cũng không có bất kỳ lo lắng nào về vấn đề đứng sai phía dẫn đến việc bị chèn ép và thanh toán sau này.
Cắn một miếng bánh mì đã bị ngâm mềm nhũn trong sữa,
Karen chợt phát hiện ra ở trong bài phỏng vấn này, có một người được phỏng vấn mang tên Roth.
Phóng viên: Ngài cảm thấy rằng cách xử lý đám đông công nhân tụ tập biểu tình lần này của tòa thị chính thành phố có hợp lý hay không?
Roth: Không, chính phủ thành phố chỉ đang lừa gạt chúng tôi, lúc cần những người công nhân như chúng thì họ dùng những lời nói đường mật để dụ chúng tôi bán mạng cho họ, mà một khi chúng tôi đã mất đi giá trị lợi dụng, ví dụ giống như tôi, đã mất đi một cái chân, trở nên tàn tật, bọn họ sẽ xem như rác thải mà quét ra ngoài, để cho tôi nằm ngoài cống nước bị ruồi nhọ bu xung quanh mà mặc kệ sống chết.
Phóng viên: Vậy ngài đối với tương lai, có cách nhìn và chờ mong gì?
Roth: Không có gì để mong chờ, thật, tôi cảm thấy toàn bộ bầu trời của thành phố La Giai đều đã biến thành màu đen, tôi và người nhà của mình, đối tương lai đều đã trở nên chết lặng và tuyệt vọng, tôi chỉ cầu mong một con đường sống, nhưng ngay cả thứ này tôi đều không thể đạt được.
Sickson đã phản bội Khu Đông chúng tôi, ông ta giống như là những tên chủ nhà máy máu lạnh kia vậy, sau khi lợi dụng chúng tôi, thì đá văng ra ngoài!
Thưa ngài phóng viên,
Tôi cảm thấy không thể tiếp tục sống nữa, thật, tôi cùng với gia đình mình, cũng đã sắp không sống nổi, mùa đông năm nay, qua rét lạnh rồi.
...
Phía dưới cuối bản tin, là một tấm hình, ở trong ảnh chụp là một người đàn ông đang chống gậy, chỉ là một bóng người, nhưng có thể trông một bên ống quần rỗng;
Mà bối cảnh thì là nhà của Roth, một căn nhà thấp bé mà trước cửa đầy vũng nước
Nhìn đến đây,
Karen nhíu nhíu mày,
Vô ý thức mà cầm một miếng dưa chuột muối, cắn một cái, mượn cảm giác của mùi vị chua này, Karen mắng:
"Tờ báo này quả thật là... Không cần mặt mũi."
Anh không cho rằng đây là lời nguyên bản của Roth trong lúc phỏng vấn, bởi vì tối hôm qua Roth hoàn toàn không lý do gì để lừa gạt mình, nhà mình là mở nhà tang lễ cũng không phải là văn phòng của Thị trưởng.
"Tờ báo này cũng không cần phải xem nữa." Chú Mason vừa đi tới vừa nói, "Nhất là sau khi chiến dịch tranh cử thị trưởng bắt đầu, chú cũng bỏ luôn thói quen đọc báo sáng"
Nói xong, chú Mason khua tay thành một cái vòng tròn to:
"Đến cùng thì chả ai muốn lúc ăn cơm mà ở trước mặt có một cái mông to tướng che đi tầm mắt đâu?"
"Vậy thì sau này chúng ta đặt một tờ báo khác." Karen nói.
"A, nhưng vậy cũng chỉ là thay đổi từ một cái mông màu đỏ sang thành một cái mông khác màu đen thôi, đặt thêm nhiều tờ báo khác, cháu sẽ nhận thêm được nhiều loại mông khác nhau đấy.
Hết lần này tới lần khác bọn nó đều ghi mình tôn trọng sự tự do thông tin ở dưới cùng, nhưng cách giải nghĩa từ tự do của chúng nó là đưa cái mông của sếp bọn chúng dán vào mặt của người đọc báo chúng ta."
"Chú nói cũng đúng." Karen bỏ tờ báo xuống, "Khắc ghi trong lòng."
"Ha ha, a, cái dưa chuột này ăn ngon à?" Chú Mason đưa tay cầm lấy một cây, cắn một cái: “Ùm... Chú..."
Nói xong, sau đó chú Mason nốc luôn một ly sữa bò.
"Trời ạ, đây là thứ đồ ăn ma quỷ gì thế." Mason nhai thêm hai miếng bánh mì, nhưng rất nhanh lại nói, "Ăn kèm với thịt cũng không tệ, có thể bớt ngán, ăn chung với mỳ cũng được."
Karen có chút vui mừng, trải qua khoảng thời gian được mình "Cho ăn", chú Mason cuối cùng cũng đã hiểu được hàm ý của từ "Bớt ngán".
Trước đó cơm nước của nhà Inmerais thường tuân theo tiêu chuẩn quen thuộc của tầng lớp trung sản ở Ruilian, mà tiêu chuẩn này phân thành hai điểm cơ bản:
Ngọt chết người!
Cùng với,
Ngán chết người!
"Đúng rồi, hôm nay ngày mấy rồi?"Chú Mason hỏi.
"Ngày 16." Karen trả lời.
"Rất tốt, hôm nay nếu không đưa đến, thì chúng ta có thể giữ không số tiền cọc kia."
Đúng lúc này,
Dưới lầu 1 vang lên tiếng chuông điện thoại, cô Winnie đang ở dưới nhận điện thoại.
Chú Mason lúc này đang gặm bánh mì không để ý mà để vụn bánh mì rơi ra,
Nói lầm bầm:
"Tuyệt đối đừng là người chết."