Chương 14: Ông ấy muốn giết tôi (2)
Karen trở lời lộn xộn, nhưng Karen nghĩ đây không phải là lỗi do mình.
“Ông đi xem ông ấy, cháu ở đây chờ một lát.”
“Được, thưa ông nội.”
Dis đi vào.
Khoảng một tiếng sau, Dis và Paul trở lại. Karen đứng dậy, theo hai người vào bãi đỗ xe.
“Cậu học lái xe lúc nào?” Dis hỏi Paul.
“Không lâu trước đây, nhìn nhiều nên học được.” Paul ngại ngùng đáp.
“Thi bằng lái chưa?”
“Đã thi.” Paul lập tức trả lời.
“Từ tháng sau, lương của cậu tăng thêm một nghìn rúp mỗi tháng.”
“Cảm ơn ông Dis, cảm ơn ông Dis.”
Tính cách Paul và Ron hoàn toàn trái ngược nhau. Ron thích uống rượu và đánh bài, hôm nay hắn xuống tầng hầm làm việc xong rồi liền rời đi, có lẽ bây giờ đang ở quán rượu nào đó. Paul thì ở lại lau xe.
“Trở về.” Dis liếc nhìn Karen, lặp lại một lần nữa, “Trở về nhà.”
Người lái xe vẫn là Paul, Karen và Dis ngồi ở hàng sau, bởi vì không có ghế nên cả hai ngồi trên tấm thảm đối mặt nhau.
“Ông nội, chúng ta cần thông báo cho gia đình ông Hoven biết không?”
“Không cần, con cái ông ấy đã đoạn tuyệt với ông ấy từ lâu, bây giờ cũng không ở thành phố Luo Jia. Vài hôm nữa cháu nhớ đến xem tình hình của ông ấy.”
“Vâng, ông nội.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc.
Karen thấy Dis giơ tay xắn tay áo lên.
Khiến Karen kiếp sợ là, một phần ba tay trái của ông đã bị “Cháy xém”, giống như được lăn trên đống lửa.
“Kìm,” Dis nói.
“Hả?” Karen hơi sửng sốt rồi lập tức tỉnh ra, nhanh chóng bước đến mở chiếc hộp đen bên cạnh ông nội. Bên trong có một bộ giải phẫu nhỏ và một số thứ hiển nhiên không được sử dụng vào lúc bình thường.
Chẳng hạn như một vài bình chất lỏng có màu sắc kì dị, một viên pha lê, một miếng sắt hình kỳ lạ, một chiếc roi da làm bằng chất liệu kỳ lạ... Bắt mắt nhất là chuôi kiếm có phần rỗng ở giữa.
Hai bên trái và phải của chuôi kiếm được chạm khắc tinh xảo, bên trái là hình đầu lâu vặn vẹo, bên phải là vị thánh nhân hậu.
Tuy chuôi kiếm không có thân kiếm, nhưng Karen vẫn cẩn thận tránh nó khi lấy đồ, như thể sẽ có một lưỡi kiếm vô hình cắt vào tay anh.
Karen đưa kìm cho ông nội.
Tay phải ông cầm kìm kẹp lấy một góc da cháy xém, chầm chậm tách ra.
Mặc dù xe vẫn đang di chuyển, nhưng Karen vẫn nghe thấy tiếng giòn tan như mở vỏ bánh quế.
Chú chó lông vàng cùng theo trở về trừng mắt chó, lạnh run cuộn người ở một góc.
Ông nội không xem ai ra gì dùng kìm kéo hai miếng da xuống, mở miệng nói:
“Lấy nhíp.”
“Hả, vâng.” Karen đưa nhíp qua.
Nhưng ông nội không lấy mà đưa tay ra trước mặt Karen, đồng thời tay phải đưa kìm.
Trong trí nhớ của Karen, chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh như lúc này.
Nhưng mà, sau khi mím môi, Karen tay trái nhận kìm tay phải cầm nhíp, trước dùng nhíp lấy miếng da bị cháy ra khỏi kẽ hở, sau đó dùng kìm kéo miếng da ra khỏi tay.
Dưới lớp da màu đen là lớp thịt đỏ mềm, còn có máu tươi.
Từ đầu đến cuối,
Dis chưa từng kêu đau.
Cũng chưa từng thay đổi sắc mặt.
Đợi đến khi đã lấy ra hết lớp da đen, cánh tay trái của Dis giống như vừa được bỏ vào trong nước sôi.
“Được rồi.” Karen nói.
“Ừ”
Tay Dis cầm một bình chứa chất lỏng màu tím, dùng đầu ngón tay mở nắp chai, sau đó đổ toàn bộ chất lỏng xuống tay trái của mình.
“A…”
Karen hít một hơi khí lạnh.
Bởi vì anh thấy tay trái của Dis bốc lên một làn khói trắng, kèm theo tiếng giòn tan.
Thật lâu sau,
Dis thở phào một hơi, thả ống tay áo xuống.
Karen ân cần hỏi: “Ông cần băng bó không?”
Dis lắc đầu
Karen không nói gì nữa, tiếp tục ngồi ngay ngắn.
Lúc này xe cũng vừa dừng lại, đã đến nhà rồi.
Karen dắt con chó lông vàng của ông Hoven xuống, Paul tấp xe vào lề đường bên cạnh cổng vào sân nhà.
“Ông Dis, cậu Karen, tôi về trước đây. Ngày mai tôi sẽ đến sớm để sắp xếp tang lễ.”
“Ừ.” Dis gật đầu.
Paul vừa được tăng lương vui vẻ chạy về nhà mình.
Karen đứng trước cửa không vội vào, vì Dis vẫn chưa vào.
Hai người, một chó, cứ như thế đứng trước cổng sân.
Pall đứng trên bệ cửa sổ tầng 3 của biệt thự, mắt mèo nhìn chằm chằm về nơi này.
Không giải thích được,
Giống như nhạc nền của một vở nhạc kịch đột ngột thay đổi phong cách.
Rất đột ngột,
Nhưng lại rất rõ ràng;
Karen cảm thấy môi mình bắt đầu run lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Chó lông vàng được Karen dắt đi ngước đầu nhìn Karen, bởi vì nó cảm thấy dây xích của mình bị run.... Nguyên nhân là do người giữ nó run tay.
Con người có giác quan thứ sáu.
Có thể là gió nói với bạn, ánh Mặt Trời nói với bạn, thậm chí những bông hoa và cây cối trong hàng rào nói với bạn.
Karen không biết người từng "Chết" một lần rồi sống lại giác quan thứ sáu có mạnh lên không. Thực tế, anh không còn tâm trí để nghĩ về những điều này.
Lúc này anh cảm thấy mình giống như một quả trứng vừa được lấy ra khỏi chuồng gà, đang bị một đứa trẻ nghịch ngợm dùng tay ném qua ném lại.
Chạy?
Karen xoay cổ hết mức có thể để nhìn sang bên cạnh, nơi nào có đường để anh có thể chạy đi...
Ngay sau đó, Karen xoay cổ ra hướng khác, nhưng vừa quay một nửa anh lập tức cúi đầu xuống.
Cúi đầu,
Anh thấy được ống quần của chính mình,
Cũng thấy được tay trái của ông nội,
Càng thấy trên tay trái ông nội cầm cái chuôi kiếm anh đã bỏ lại trong hộp.
Nhất thời,
Karen cảm thấy mắt mình ươn ướt, mũi bắt đầu cay nồng, dường như còn có nước mũi chảy xuống, cơ mặt bắt đầu co rút...
Trước mắt,
Hình như không còn là căn biệt thự nhà Inmerais số 13, đường Mink.
Mà là tầng hầm dưới mặt đất.
Chính mình, đứng chính giữa đài cao, bên cạnh là dụng cụ hành hình dành cho mình.
"Karen."
Giọng của Dis như sấm nổ bên tai.
"Ông... nội."
Răng Karen run cầm cập.
Nhưng trái ngược với đó, nội tâm của anh rất bình tĩnh, đó là cảm giác giằng xé giữa tinh thần và thể xác.
"Karen, nơi này là đâu?"
Karen há miệng thở dốc,
Ánh mắt liếc xuống phía dưới,
Karen chú ý thấy tay trái ông nội đã nâng lên, đặt phía sau anh.
Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc,
Karen đột nhiên thẳng lưng,
Dùng một giọng nói khàn khàn và trầm... Gần như gào lên nói:
"Nhà!"