Chương 43: Tâm lý tội phạm (1)
"Hung thủ cố ý?"
Cảnh sát trưởng Duke nghi ngờ nói.
Nhưng thật ra trong lòng của ông, bị kích thích bởi một từ trong lời nói của Karen, đó chính là... Tác phẩm nghệ thuật.
Một người trẻ tuổi,
Vậy mà trực tiếp dùng "Tác phẩm nghệ thuật" để hình dung một bộ thi thể của nạn nhân như vậy;
Mặc dù Cảnh sát trưởng Duke cũng rõ ràng, đây là do người thanh niên này đang dựa theo góc nhìn của kẻ sát nhân mà nói ra, nhưng chỉ bằng một khoảng khắc ngắn ngủi đã có thể đưa mình vào vai của hung thủ cùng với sự sắp xếp ngôn từ hình dung linh hoạt như thế, rất khó để không khiến ông cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng ông vẫn là hi vọng muốn nghe người thanh niên này nói tiếp, lúc này tiếp tục hỏi theo: "Anh làm sao lại nhận định như vậy?"
"Rất rõ ràng, đây không phải là do cảm xúc kích động."
"Ừm." Cảnh sát trưởng Duke gật đầu.
Giết người do bị cảm xúc bị kích động nếu cùng so sánh với lên kế hoạch giết người, thì vốn là không có bất cứ động cơ nào để giết người, nhưng hung thủ dưới sự kích động trêu chọc của người bị hại, đánh mất lý trí, mất khống chế bản thân cho nên ra tay giết người.
Nhưng bộ thi thể này, bị trang trí và bố trí nhiều đặc điểm như vậy, đã sớm không nằm trong phạm vi giết người do kích động, bởi vì hung thủ đã hoàn thành xong một một loạt công việc khác trên thi thể sau khi đã giết chết nạn nhân.
Cảnh sát trưởng Duke xoay xoay cái tẩu, tiếp tục hỏi: "Anh nhờ vào điểm nào mà phán đoán được, nói cho cùng thì chúng ta còn không còn chưa tiến hành điều tra tỉ mỉ hiện trường, không phải sao?"
Karen do dự một chút, trả lời: "Cảm giác."
"Cảm giác?"
"Đúng vậy, cảm giác lúc nhìn thấy thi thể."
"Điều tra án bằng cảm giác sao?" Cảnh sát trưởng Duke giơ tay lên một cái, "Không, ta muốn thử nghe xem cảm giác của anh, có thể nói cụ thể hơn sao?"
"Hung thủ đem thi thể giấu kín ở phía dưới sân khấu..."
Cảnh sát trưởng Duke mở miệng nói: "Cho nên, hung thủ là người rất quen thuộc hoàn cảnh của phòng khiêu vũ này, lại kết hợp với điều mà anh nói trước đó, sự cố này không phải là ngoài ý muốn mà là do hung thủ cố ý sắp đặt nên, như vậy hung thủ sẽ có thể là nhân viên của vũ trường, hoặc là, ít nhất cũng là khách quen của vũ trường này.
A, thật xin lỗi, ta lại gián đoạn lời anh nói, xin tiếp tục."
"Tôi chỉ có thể cảm nhận theo cảm giác thôi, thưa cảnh sát trưởng." Karen lần nữa giải thích mà nói.
"Không có việc gì, anh cứ nói."
"Phòng khiêu vũ là một nơi rất náo nhiệt, rất nhiều người, vô cùng ồn ào và náo động. Thông thường mà nói, hung thủ xử lý thi thể sau khi giết người xong, mục đích chủ yếu là giấu giếm và xóa đi manh mối phạm tội, nhưng ở trường hợp này, thì hoàn toàn không giống.
Hung thủ sở dĩ sẽ đem thi thể đặt ở chỗ này, bố trí tỉ mỉ phức tạp đến như vậy, mục đích của hắn, là trong một ngày nào đó... Chính là vào hôm nay, đem tác phẩm của mình trình bày ra.
Giống như họa sĩ sau khi hoàn thành xong một tác phẩm nghệ thuật sẽ dùng một tấm vải đỏ phủ lên phía trên, đợi chờ cho đến khi các khách tham quan đến, sau đó kéo tấm vải đỏ xuống, để cho tác phẩm lộ ra trước mắt người xem.
Mặt khác,
Giấu ở dưới sân khấu, tôi cảm thấy còn có một ý nghĩa khác bên trong."
"Một ý khác sao?"
"Mặc dù không phải giết người vì kích động, nhưng hung thủ rõ ràng cũng mang theo thù hận rất lớn khi giết người."
"Cái này thì anh yên tâm, sau khi điều tra ra thân phận của nạn nhân, chúng ta sẽ loại trừ dần từ trong các quan hệ xã hội của nạn nhân, chú trọng kiểm tra những người có mâu thuẫn hoặc ý kiến đối lập với nạn nhân."
"Không không không, ngài hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi nói về sự hận thù này, cùng cách giải nghĩa về hận thù của ngài cảnh sát trưởng là không giống nhau."
"Không giống?"
"Nó cũng không thuộc về mâu thuẫn trong mối quan hệ sinh hoạt hàng ngày như đồng nghiệp, thân thích, hàng xóm, bạn bè, mà tạo thành thù hằn chất chứa để cuối cùng chuyển hóa chúng thành động cơ giết người.
Tôi nói tới loại thù hận này, là trên một phương diện khác.
Ngài nhìn xem,
Cách mà huung thủ xử lý thi thể người chết, chú trọng quá mức đến chi tiết, không chỉ tô đậm phương diện tôn giáo, còn có cách biểu đạt cảm xúc giống như nhà điêu khắc đối với tác phẩm nghệ thuật."
"Anh nói những từ này, ta đều có thể nghe hiểu, nhưng mà nối chúng lại thành một câu thì ta có chút..."
"Ngài đi theo tôi."
Lúc này, chú Mason đã cùng với đám người đã khiêng người bị thương nặng kia ra bên ngoài, bên trong vũ trường, tạm thời liền chỉ còn lại Karen cùng với cảnh sát trưởng Duke.
Bởi vì lúc phát hiện thi thể bên trong lỗ thủng giữa sân khấu, Cảnh sát trưởng Duke cùng với Karen đều không hô hoán lên, cho nên trong tình huống rối loạn vừa nãy, những người khác thậm chí cũng không phát hiện một bộ thi thể không phải từ sự việc “ngoài ý muốn” lần này.