Chương 46: Tâm lý tội phạm (4)
Karen không nói chuyện.
"Anh là người của nhà Inmerais? Có quan hệ gì với Mason vậy?"
"Tôi là cháu của chú Mason."
"A, ta nhìn là biết, anh không phải là nhân viên mà Mason tuyển, dung mạo của anh đẹp trai thế này, muốn kiếm tiền cũng không cần đi làm công việc chuyển xác, hoàn toàn có thể đứng ở chỗ này, chờ những vị phu nhân kia dùng tiền đến chủ động mời anh đi khiêu vũ."
Nói xong, tự cho là rất hài hước, cảnh sát trưởng Duke cười ha hả.
Karen cũng chỉ mỉm cười phụ họa theo xem như là lễ phép;
Anh ta đã có chút quen thuộc, thế giới này, đối dáng người có dáng dấp đẹp, thật ra tràn đầy sự ác ý.
"Ta gọi là Duke. Marlo, anh có thể gọi ta là Miệng Khói Duke."
"Karen. Inmerais."
"Karen, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười lăm tuổi."
"Há, Mason có một đứa cháu rất ghê gớm đấy, trải nghiệm vừa rồi, vẫn là lần đầu tiên từ lần tra án đầu tiên của ta đấy."
Lúc này, có nhân viên cảnh sát bắt đầu tiến đến.
"Nếu như bản án có tiến triển... Không, mặc kệ là bản án có tiến triển hay không, ta đều sẽ lại tới tìm anh, đúng rồi số 13 phố Mink...."
"Vâng, cảnh sát trưởng."
Cảnh sát trưởng Duke quay người, hướng về phía nhân viên cảnh sát hô lên:
"Bên dưới lỗ thủng trên sân khấu có một cái thi thể, bảo vệ kĩ khu vực hiện trường, liên lạc cho cục, yêu cầu tăng thêm tiếp viện."
Ông ta vừa tiếp bước hướng bậc thang mà đi xuống, vừa đưa lưng về phía Karen miệng, trong miệng còn thì thầm lẩm bẩm:
Một đứa cháu có thể sinh ra tâm thần đồng điệu với một tên ma quỷ biến thái thích giết người.
Sau khi vừa đi vài bước xuống dưới, cảnh sát trưởng Duke lại bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Karen:
"Còn có một việc."
"Ngài xin nói."
"Lúc nãy khi ta vừa kiểm tra thi thể, phát hiện thi thể đã được xử lý để có thể chống phân hủy trong mức độ nhất định, lại thêm lúc này đang là mùa đông, cho nên thi thể sẽ không phân hủy nhanh như vậy. Hung thủ hoàn toàn có thể lại tiếp tục hưởng thụ cảm giác vui vẻ nhập vai này hoặc gọi là hận ý.
Nhưng hắn ta tại sao muốn lựa chọn loại cách thức này để lộ ra thi thể... Tác phẩm nghệ thuật ở đâu?
Ta có thể hiểu được hắn muốn thể hiện tâm trạng của mình, nhưng ta cảm thấy, hắn ta hoàn toàn có thể tiếp tục chơi lâu thêm một chút, không phải sao?"
Karen nhìn xem cảnh sát trưởng Duke, đáp lời: "Có khả năng, hung thủ có mới nới cũ."
Con ngươi của cảnh sát trưởng Duke có chút co lại: "Ý của anh là, hung thủ đã tìm kiếm đến mục tiêu mới?"
"Không."
"A ~" Duke cảnh thở phào một hơi.
Karen tiếp tục nói:
"Hung thủ hiện tại có khả năng đã đang thưởng thức tác phẩm mới."
...
Karen đi ra phòng khiêu vũ, lúc ra đến phía ngoài, đã trông thấy hai chiếc xe cứu thương đã đứng tại nơi này, không ít người bị thương đang bị nhấc vào xe cứu thương, hiện trường rối loạn lúc trước cũng đã ổn định lại.
Nhưng để Karen cảm thấy lúng túng đôi chút đó là, chiếc xe tang cải tiến kia của nhà Inmerais, không thấy đâu.
Chú Mason là lo chăm sóc đưa đón "Khách hàng", cho nên không lưu ý đến cháu trai của mình không có lên xe sao!
Rơi vào đường cùng, Karen đành phải chuẩn bị đón một chiếc xe taxi để về nhà.
Lúc trước anh ta chủ động giúp Duke đặc tả tâm trang của tội phạm vốn dĩ cũng không phải là nghiện cảm giác làm thám tử, mà là bởi vì anh ta lúc này rất cấp bách cần có thêm quan hệ xã giao, mặc dù bây giờ không dám "Rời nhà trốn đi", nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chuẩn bị cho sau này, ví như, làm quen thêm một vài người.
Giả ngu, ngược lại cũng không cần thiết phải làm vậy, khi trong nhà có một người ông nội lúc nào cũng đang suy xét có nên giết chết đứa cháu trai như mình hay không, còn cần giả vờ làm gì?
Lúc này, một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt Karen.
Một người đàn ông xuống khỏi taxi, đội một cái mũ lưỡi trai, mũi ưng, cái cằm nhọn.
Sau khi hắn ta xuống xe,
Karen một cách tự nhiên liền ngồi xuống, nhưng sau khi ngồi vào chỗ mới chợt phát hiện ra bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc váy màu xám đang đem đầu dựa vào vị trí cửa sổ xe mà ngủ say.
Tài xế xe taxi quay đầu lại hô:
"Phu nhân, phu nhân, các vị đã đến nơi rồi."
Người phụ nữ bị đánh thức, cô ta đẩy ra cửa xe taxi phía bên mình, vừa bước xuống vừa trách móc:
"Thủ lĩnh thật là, cục cảnh sát đều nói là sự việc ngoài ý muốn, làm sao lại có thể có quan hệ dính líu với dị ma, còn nhất định phải tới đây nhìn xem một chút, ai, Thủ lĩnh, ngài chờ ta một chút!"
"Thưa ngài, ngài đi đâu đây?"
"Thưa ngài?
Thưa ngài?"
"A, hả?" Karen có chút thất thần đáp lại.
"Ngài muốn đi đâu vậy, ngài nói cho tôi biết thì tôi mới có thể đưa ngài đi qua."
"Số 13 phố Mink."
"Được rồi."
Xe taxi khởi động máy.
Karen im lặng nắm chặt tay trái của mình, từ từ mở ra, nhìn xem vết sẹo bỏng hình Thánh giá phía trên.
Cô ta vừa nhắc đến, dị ma?
Giờ khắc này,
Karen bỗng nhiên cảm thấy chột dạ một hồi, cùng một loại cảm giác sợ hãi vô định.
Thế giới bên ngoài nhà,
Hình như cũng không quá tốt đẹp...