Chương 75: Quý ngài vĩ đại (3)
"Người phụ nữ này đang cầm súng? Hahaha, đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, dám ảo tưởng dùng súng để uy hiếp một sứ thần du hành trên trái đất."
"Cô Molly, nhìn xem, người phụ nữ nói gì thì sứ thần cũng sẽ làm, bởi vì trong mắt sứ thần, tất cả chỉ là một trò đùa, là niềm vui đêm nay của ngài ấy."
"Giống như cô lần trước đấy, cũng là một trong những thú vui của ngài ấy."
"Giáo hội kỷ luật? Ankara? Ánh sáng trật tự?"
"Người phụ nữ này thật sự là quá mức ngu ngốc. Cô ta cho rằng sứ thần thực sự đang dạy dỗ cô ta sao? Không, sứ thần đang giáng lời trách phạt xuống cô ta."
"Cô Molly, xin đừng cử động. Đây là sân chơi do chính sứ thần chọn. Đó là một trong những thú vui của ngài ấy tối nay. Chúng ta chỉ cần yên lặng quan sát và đừng làm phiền, trừ khi sứ thần gọi."
Có lẽ, đêm nay, chúng ta chỉ là ‘khán giả’ được sứ thần lựa chọn, chúng ta cần phải cố gắng làm tốt nhiệm vụ của khán giả, im lặng trong khi biểu diễn và vỗ tay thật mạnh khi cần thiết. "
"Hả? Người phụ nữ này đã bị ám rồi. Chắc cô ta đã tiếp xúc với thứ bị nhiễm ma khí và linh hồn của cô ta đã bị ô uế."
"Ôi, đúng là một người phụ nữ tội nghiệp, cô ta không biết mình đang phải đối mặt với những gì, kể cả con dị ma đã làm ô uế và thao túng cô ta, cô ta cũng không biết."
"Luôn luôn có những kẻ nhỏ bé thích chết, bởi vì tầm nhìn của chúng không thể nhìn thấy sự thật và sự cách biệt."
"Cô Molly, cô nói cô muốn lập công chuộc tội ư?"
"Đừng lo lắng, sứ thần sẽ không quan tâm đến tội lỗi của cô. Mắt của thần thậm chí sẽ không nhìn đến cô."
"Xin đừng bốc đồng, cô Molly."
"Hả? Cô nói cô muốn cầu xin vị này sứ thần giúp cô khôi phục thân thể sao?"
Không không không, lẽ nào cô không biết, điều này có nghĩa là gì à? Giúp bất kỳ dị ma nào đắp nặn lại thân thể để nó có dáng vẻ giống với con người là điều cấm kỵ của một nhóm các vị thần được đại diện bởi giáo hội kỷ luật!"
"Cô Molly, tôi biết chấp niệm của cô sâu sắc như thế nào, nhưng cô hãy kiểm soát bản thân. Vì sự đường đột của cô rất có thể cũng sẽ dẫn tôi vào một vòng xoáy khôn lường."
"Chờ chút, cơ thể vật lý của tôi đã đến phố Mink. Tôi sắp đến rồi."
"Tôi đã đến con đường trước cửa, nhưng... tôi không dám đi vào."
"Trời ơi, khi tôi biết ngài ấy ở bên trong, tôi đã đứng bên ngoài, thậm chí hơi thở của tôi cũng vô thức chậm lại, như thể thở mạnh hơn một chút thì sẽ làm phiền sự tồn tại của người vĩ đại này."
"Có lẽ ngài ấy đã phát hiện ra tôi rồi, cho dù tôi đã tìm mọi cách che giấu hơi thở của mình để lẩn trốn, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh chắc đều nằm dưới con mắt sáng suốt của ngài ấy, không còn chỗ nào để che thân."
...
"À, sứ thần bảo tên dị ma ám con người này bật đài lên rồi."
"Cô Molly, thấy chưa, tôi vừa nói gì, ngài ấy thực sự đã phát hiện ra tôi từ đầu rồi, khả năng che giấu đáng tự hào của tôi chỉ là một trò đùa trước mặt ngài ấy."
"Tôi chỉ là một con kiến thấp kém."
"Con kiến này sẽ theo tiếng gọi của ngài!"
...
Trước sân căn nhà số 128 phố Mink.
Một người đàn ông mặc vest đỏ lặng lẽ vén vành mũ lên, để lộ đôi mắt như trăng máu.
Đồng thời,
Môi anh bắt đầu mấp máy,
Mà giọng nói lại phát ra từ radio trong phòng ngủ chính trên tầng hai:
"Các bạn thính giả thân mến, chào buổi tối mọi người. Chào mừng đến với chương trình" Chuyện của La Giai ". Tôi là người dẫn chương trình, Alfred nhỏ bé."
Sau khi nói xong câu này,
Người đàn ông áo đỏ bên ngoài mím môi, thanh âm trên đài cũng dừng lại.
Nhưng giọng nói này ở trong tai Karen lại như là một âm thanh tự nhiên.
Đúng vậy, trong cơn ác mộng đó, giọng nói này đã từng xuất hiện, và chính là giọng nói này.
Trước đây, Karen có chút lo lắng, nếu “con ma” trong ngôi nhà này đã chuyển đi cùng người chủ trước thì sao?
Bây giờ thì hoàn toàn không cần phải lo lắng gì cả, người sống đã dọn đi, nhưng “chúng” vẫn ở đó.
Karen không biết chính xác "thứ bẩn thỉu" trong căn phòng này nên được gọi là gì, nó là ma hay... dị ma?
Tuy nhiên, chúng là những tồn tại mà Dis cũng không thể lập tức loại bỏ, chúng là những tồn tại có thể là hàng xóm dưới mí mắt của Dis!
Rất rõ ràng,
Phu nhân Hughes không hề biết những khúc mắc trong đó,
Bà ta chỉ cau mày, có chút hối tiếc nói:
“Tôi không muốn nghe kể chuyện, tôi muốn nghe hát, nhưng nếu không có bài hát nào, tôi chỉ có thể cho rằng đây là một loại khuyết điểm, nhưng khuyết điểm tự nó chính là một nét đẹp của nghệ thuật.
Tôi không thể chờ đợi được nữa, Karen thân yêu của tôi. "
Phu nhân Hughes cầm súng trên tay trái, còn tay phải giơ dao lên,
“Cậu đẹp trai đến mức khiến tôi, không, Karen, cậu khiến cả hai chúng ta đều cảm thấy thèm muốn, cậu muốn dính đạn trước hay trúng dao trước?
Tôi khuyên cậu nên chọn dao, vì sau khi tiếng súng vang lên, tôi phải nhanh chóng băm vụn cậu và rời đi càng sớm càng tốt, rất nhiều bộ phận của cậu có thể bị bỏ sót.
Nếu cậu chọn yên lặng bị chặt chết, tôi sẽ tỉ mỉ băm nhuyễn cậu, không bỏ phí chút thịt cuối cùng nào.
Thế nào?
Tại sao cậu vẫn chưa chọn,
Cậu còn chờ gì nữa? "
Phu nhân Hughes đi về phía Karen với vẻ mặt dữ tợn.
Karen - người đang ngồi cạnh giường, vẫn tiếp tục nhìn vào chiếc radio.
Cái quái gì thế?
Sao vẫn chưa phản ứng? Tại sao không có động tĩnh nào sau khi đọc có một dòng?
Mẹ kiếp,
Đừng bảo là dị ma không đánh dị ma đấy nhé?
Nhưng……
Anh cũng là dị ma mà? Tại sao phu nhân Hughes lại muốn giết anh?
...