- Người Tần đã nhường thành Cửu Nguyên rồi?!
Hạng Trang nghi ngờ chưa chắc nhìn Bách Lý Hiền.
Bách Lý Hiền gật gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy, người Tần đã di chuyển về thành gần sông phía Tây.
Mới nửa canh giờ trước, Mông Cức bỗng nhiên phái người gọi Bách Lý Hiền vào trong thành Cửu Nguyên, sau đó liền đem tin tức động trời này nói cho Bách Lý Hiền biết, khi Bách Lý Hiền nghe được tin tức này cũng khá kinh ngạc, tự Mông Điềm bắt đầu, người Tần ở Cửu Nguyên đã gồm mười năm, thành trì hùng vĩ như thế, thực sự chịu vứt bỏ đi sao?
Úy Liêu trầm ngâm một lát, hỏi:
- Tử Lương, ngươi biết nội tình trong đó không?
Bách Lý Hiền do dự, nói:
- Nghe nói đây là do Công chúa Doanh Trinh đề xuất ra.
- Doanh Trinh Công chúa?
Úy Liêu vuốt bộ râu dài, như thoáng chút suy nghĩ nói,
- Hóa ra là nàng.
Bách Lý Hiền lại hướng về Hạng Trang nói:
- Thượng tướng quân, người Tần đã đi, chúng ta vẫn phải vào thành chứ.
- Ừ, hiệu lệnh toàn quân, lập tức tiến vào thành đóng quân!
Đối với người Tần dâng lên đại lệ, Hạng Trang tự nhiên không khách khí, quân Sở sau khi tiến vào thành, thì sẽ không cần lo lắng người Hồ bất ngờ tập kích, chỉ cần giữ được lượng ít đội quân giữ thành, các quân các doanh trại còn lại thậm chí có thể chia ra thâm nhập vào đại mạc để đi săn thay thế việc huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung.
Phải nghĩ huấn luyện tốt kỵ binh, không chỉ phi ngựa trên thao trường, mà ngay đến những chỗ ngoặt cũng không thể đi được.
Chẳng qua, đối với Doanh Trinh tại sao phải thuyết phục người Tần nhường thành Cửu Nguyên, Hạng Trang lại nghĩ hoài vẫn không có được lời giải đáp.
Chẳng lẽ nói Doanh Trinh đã bị sức hấp dẫn của Hạng Trang hắn làm khuất phục, muốn qua hành động này để lấy lòng hắn? Hạng Trang nghĩ đến đây cũng không kìm nổi bật cười khanh khách, hắn không cho rằng chính mình cũng có sức hấp dẫn, càng không cho rằng tự hắn có thể khiến Doanh Trinh con hồ ly tinh hại nước hại dân này ái mộ như vậy, trong đó chỉ sợ còn có chủ ý khác?
Tuy nhiên, Hạng Trang đối với việc này không mấy lo lắng, nên biết là Hạng Trang này không phải là một tên ngốc, dưới trướng lại có Úy Liêu, Bách Lý Hiền nhìn xa trông rộng như vậy, cho dù là Trương Lương, Trần Bình, muốn nghĩ kế hại quân Sở cũng không phải là dễ dàng, còn như tiểu nương Doanh Trinh này, lại có dã tâm mưu tính, còn có thể lợi hại hơn so với Trương Lương, Trần Bình?
Nửa tháng sau, ven sông, hành dinh Công chúa.
Ven sông vốn dĩ là một tòa Đại Thành, nhưng mà bị diệt vong theo Đế quốc Đại Tần, quân dân Quan Đông của Hà Sáo lần lượt bỏ đi, còn lại người Tần cũng ào ào tập trung đến Cửu Nguyên, thành ven sông liền dần dần suy bại, đến bay giờ, thành ven sông chỉ có không đến trăm hộ cư dân sinh sống cùng với không tới trăm người quân Tần đóng quân.
Nhưng mà, sau khi người Tần dời đến, ven sông lại lần nữa náo nhiệt hẳn lên.
Trong hành dinh của Công chúa, một ngọn đèn dầu đang trên bàn cháy yếu ớt, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng từng góc trong đại sảnh, cũng tỏa sáng hai bóng đường dài trên tường.
Đó là hai dáng người đàn ông trung niên cao gầy.
Đây là hai tên không phải người nào khác, chính là hai tên thị vệ trong mười tám thị vệ bảo vệ Doanh Trinh chạy ra khỏi Hàm Dương.
Trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, Doanh Trinh mặc bộ hắc y giống như âm hồn tiến vào đại sảnh, hai tên trung niên vội xoay người, ôm kiếm thở chắp tay thi lễ hướng về phía Doanh Trinh:
- Tham kiến Công chúa.
Doanh Trinh nhẹ nhàng túc thủ, ra hiệu hai người miễn lễ.
- Tạ Công chúa.
Hai tên trung niên lần lượt thu kiếm đứng dậy.
Doanh Trinh lại từ trong ống tay áo lấy ra một phong sách lụa đưa cho một tên trong đó, lời nói chứa bi ai:
- Phong Bá, ngươi chọn ra ba con ngựa nhanh, ngày đêm thần tốc đến Hà Tây, tự tay đưa phong sách này giao cho mẫu cựu của bổn cung Hưu Đồ Vương, nói cho Hưu Đồ Vương biết, vinh nhục của bổn cung, còn tùy thuộc vào Đế quốc Đại Tần có thể phục hưng hay không, đều ở trong ý niệm của ông ấy.
- Vâng!
Tên Diệp Phong Bá nhận lấy sách lụa, lĩnh mệnh đi.
Doanh Trinh lại lấy ra một phong sách lụa khác, đưa cho tên còn lại kia nói:
- Mạnh Bá, ngươi xem kỹ càng.
Tên Mạnh Bá nhận sách lụa, đọc kỹ càng tỉ mĩ sau đó, lại đưa sách lụa trả lại cho Doanh Trinh.
Doanh Trinh hỏi:
- Mạnh Bá, đều đã nhớ kỹ chứ?
Sau khi nhận được sự khẳng định của Mạnh Bá, Doanh Trinh đem sách lụa đó bỏ lên trên ngọn đèn dầu, nhìn sách lụa trong ánh lửa dần dần hóa thành tro bụi, Doanh Trinh bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, vừa u sầu vừa nói,
- Mạnh Bá, việc này quan hệ trong đại, tuyệt đối không thể để lộ một chút tin tức nào.
Mạnh Bá ôm kiếm thở dài, kiên quyết nói:
- Công chúa yên tâm, thuộc hạ biết nên làm như thế nào.
Doanh Trinh nhẹ nhàng gật đầu, Mạnh Bá liền khom người lui về phía sau, nhanh chóng ẩn vào trong bóng tối.
Mười ngày sau, một tin tức từ ven sông truyền đến, Hưu Đồ Vương mang theo đại quân đang tiếp cận hướng Cao Khuyết!
Bộ lạc Hưu Chư là một đại bộ lạc du mục ở Hà Tây, vừa không phải là người Nguyệt Thị, cũng không lệ thưộc Hung Nô, mà là giống bộ lạc Bạch Dương, bộ lạc Lâm Hồ, bộ lạc Lâu Phiền, nhưng mà, bộ lạc Hưu Chư so với bộ lạc Lâu Phiền, Lâm Hồ lại lớn mạnh hơn rất nhiều, đạt tới hơn hai mươi mấy vạn người, sáu bảy vạn cung thủ!
Nghe nói đại quân Hưu chư gần đến Cao Khuyết, Mông Cức bắt đầu cảnh giác.
Vị trí địa lý của đồng bằng Hà Sáo cực kỳ ưu việt, phía tây, phía đông đều có nước sông chảy xiết lao nhanh tạo thành bình phong che chở tự nhiên, phía bắc lại có núi ngầm, núi ngầm tạo thành bình phong che chở, Triệu Quốc, Tần Quốc lần lượt xây dựng Trường Thành, lại ở giữa khuyết khẩu của hai núi xây thành, đó là cửa ải hiểm yếu nổi danh nhất của phía bắc Hà Sáo đó là Cao Khuyết!
Kỵ binh Hưu chư nếu như công phá Cao Khuyết, đứng chịu mũi sào đó là người Tần ven sông.
Tuy nói Hưu Đồ Vương có quan hệ thông gia với Doanh Thị, nhưng Mông Cức cũng không cho rằng người Hưu chư sẽ do đó mà tùy tiện với người Tần.
Sau khi nhận được tin khuái mã truyền đến từ Cao Khuyết, Mông Cức không dám chậm trễ, lập tức khởi bốn ngàn tinh binh tiến đến cố phòng Cao Khuyết, trong thành ven sông chỉ còn lại hơn ngàn thủ binh.
Phàm là đồng thời, Lâu Phiền Vương cũng mang theo hơn vạn bại binh tháo chạy trở về vương đình Bắc giả.
Sự tình còn phải từ nửa tháng trước nói lên, người Lâu Phiền từ sau khi đạt được hai vạn binh thiết khí tự chế, chiến lực mạnh thêm, dã tâm cũng bắt đầu bành trướng, sau đó không lâu, người Lâu Phiền liền bắt đầu cướp đoạt trắng trợn trâu bò súc vật của người Lâm Hồ, thảo nguyên đại mạc, vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, cho nên tình hình này là rất bình thường.
Công Thúc Thuyết tuy rằng cảm thấy có chút không ổn, lại cũng không ngăn cản Lâu Phiền Vương.
Lâu Phiền Vương vốn cho rằng Lâm Hồ Vương sẽ bấm bụng chịu, kết quả lại hoàn toàn không phải như vậy.
Bộ lạc Lâm Hồ rất nhanh đã triển khai phục thù tàn khốc, liên tiếp cướp sạch toàn bộ mười khu dân cư của bộ lạc Lâu Phiền, đoạt đi toàn bộ bò dê súc vật không nói, còn cướp tất cả phụ nữ trẻ em đi, bị bắt làm tù binh hơn mười tráng đinh cũng bị trảm thủ chết thảm, điều này đã làm cho Lâu Phiền Vương hoàn toàn nổi giận, lập tức tận khởi đại quân Lâu Phiền sát chạy Vân Trung mà đến.
Cuộc chiến Vân Trung, đại quân Lâu Phiền đầu tiên là thắng liên tiếp lại ỷ lại, trảm thủ mấy ngàn người!
Nhưng trong cuộc quyết chiến cuối cùng tiến công vào cung đình của Lâm Hồ Vương, Lâm Hồ sau trận lại đột nhiên tỏa ra hàng trăm cung nỏ, đoản mâu giống như tiễn lớn như mưa bụi dày đặc, đột nhiên nghiêng trút tới trên người người Lâu Phiền không hề có chút phòng bị, kỵ binh Lâu Phiền đang xung kích lập tức có một phiến ngã xuống dưới, mấy ngàn người cả người lẫn ngựa bị bắn xuyên thủng!
Lập tức Lâm Hồ sau trận lại dựng thẳng một khối binh khí hình tháp cao lớn, tiếp theo, tổng quát trọng lượng tảng đá cực lớn bị binh khí hình tháp cao lớn ném cao lên, ở trong không trung lại bay lượn ào ào hơn trăm dặm, sau cùng mang theo tiếng vang đang sợ trong trận chiến hung tợn của Lâu Phiên ập xuống dưới.
Đối mặt thình lình xảy ra đả kích, người Lâu Phiền lập tức rối loạn lên.
Người Lâm Hồ thừa cơ hội phản công, người Lâu Phiền lập tức bị giết tơi bời tan tác.
Chờ khi trốn về vương đình Bắc giả, bên cạnh Lâu Phiền Vương đã chỉ còn lại hơn vạn kỵ binh.
Càng gay go hơn là, bò dê súc vật theo quân xuất chinh còn có già trẻ phụ nữ và trẻ em tất cả đều thất lạc, như vậy sẽ, hơn phân nửa đã trở thành chiến lợi phẩm của bộ lạc Lâm Hồ.
Đối với người Hồ mà nói, bị thua trận là rất bình thường, sau này thắng trở về mới đúng, lượng lớn tráng đinh tử chiến cũng có thể chịu được, chỉ cần phụ nữ và trẻ em vẫn còn, bộ lạc vẫn sẽ có cơ hội nổi dậy, nhưng mà bây giờ, người Lâu Phiền không chỉ có tổn thất lượng lớn tráng đinhm mà ngay cả đến phụ nữ trẻ em cùng với súc vật bò dê đều bị mất, đây là tổn thương căn bản.
Đã không có súc vật bò dê, lấp đầy bụng đều thành vấn đề rồi.
- Người Trung Nguyên đáng ghét!
Lâu Phiền Vương một nện xuống, oán hận nói,
- Người Lâm Hồ không thể tạo ra được nỏ sàn, lượng nỏ sàn này khẳng định là người Trung Nguyên đổi chác cho bọn chúng! Đám người Trung Nguyên giảo huyệt này, người Trung Nguyên chết tiệt, bổn vương tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn chúng, bổn vương phải giết sạch bọn chúng…
Công Thúc Thuyết thở dài, khuyên nhủ: Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
- Đại vương, vẫn phải nghĩ tới sau này nên làm như thế nào?
Giết sạch người Trung Nguyên? Lúc trước khi binh hùng tướng mạnh đều không dám động thủ, bay giờ lại muốn giết, giết được sao?
- Quân sư?
Lâu Phiền Vương như mới tỉnh mộng, lộ vẻ bi thảm nói,
- Bò dê súc vật đều không có, bộ lạc Lâu Phiền đã xong rồi.
Nói ra thì, Công Thúc Thuyết vốn dĩ đã khuyên Lâu Phiền Vương, khiến hắn không dễ tin người Trung Nguyên, nhưng Lâu Phiền Vương lại không nghe, muốn đổi chác với người Trung Nguyên, kết quả tuy nhiên đổi chác hai vạn binh khí thiết chế, lại mang đến tai ương ngập đầu cho bộ lạc Lâu Phiền, bây giờ quay đầu nghĩ lại, lúc đầu vẫn thật là không nên làm vụ đổi chác này với người Trung Nguyên.
Nhưng mà bây giờ, Lâu Phiền Vương có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Công Thúc Thuyết nói:
- Đại vương, bộ lạc Lâu Phiền gặp thiệt hại nghiêm trọng này, sợ là rất khó dừng chân ở Hà Sáo này, nếu như tại hạ không dự đoán sai, cái này phải quỷ kế đuổi hổ nuốt lang của người Trung Nguyên, chờ khi chúng ta cùng với người Lâm Hồ tự giết lẫn nhau xấp xỉ rồi, bọn chúng sẽ nhảy ra thu dọn tàn cục, mưu kế hay, quả nhiên là mưu kế hay.
Phiền Vương oán hận nói,
- Quân sư, lúc trước nếu như nghe lời khuyên của ngươi thì tốt rồi.
Công Thúc Thuyết khoát tay áo, nói;
- Đại vương, Hà Sáo chúng ta chỉ sợ là ngốc không nổi, tại hạ cho rằng, hay là chúng ta sớm đi Mạc Bắc đến cậy nhờ Hung Nô đi, nhưng mà trước khi khởi hành đi Mạc Bắc, phải nghĩ cách cướp một số bò dê trước mới được, đường đi Mạc Bắc xa xôi, dù sao cũng không thể để người trong tộc chúng ta bụng đói mà lên đường được?
Phiền Vương nói,
- Quân sư, đều nghe lời của ngươi.
Tiếng nói vừa dứt, chợt có tiếng lính tiến vào bẩm báo:
- Đại vương, có một người Tần cầu kiến.
- Người Tần? Người Tần cũng là người Trung Nguyên!
Lâu Phiền Vương nói một hồi, vô cùng dữ tợn nói,
- Đi, đem chặt đầu của cái tên người Trung Nguyên xuống, treo trên cột cờ trước lều của bổn vương, hứ!
Tên lính ầm ầm đồng ý, đang muốn xoay người rời đi thì lại bị Công Thúc Thuyết ngăn cản.
- Đại vương, bớt giận.
Công Thúc Thuyết khuyên nhủ,
- Vẫn là phải gặp sứ giả của người Tần thôi.
Lâu Phiền Vương hừ một tiếng, lại không hé răng, Công Thúc Thuyết lại quay đầu vung tay lên, tên lính khom người rời khỏi lều, rất nhanh, tên lính đã dẫn cái tên người đàn ông trung niên và lều lớn của Lâu Phiền Vương.!