- A Đà!
Hạng Trang cao giọng nói:
- Nếu ngươi còn quỳ như vậy thì chẳng xem ta là huynh đệ, đứng lên, mau đứng lên!
Dứt lời, Hạng Trang dùng sức khẽ nâng Hạng Đà lên.
Hạng Đà cũng không kiên trì mãi, đứng dậy nói:
- Thượng Tướng Quân, mạt tướng thật hổ thẹn.
- Lời này phải do ta nói mới đúng.
Hạng Trang lắc đầu, bùi ngùi nói tiếp:
- Ta chịu di mệnh của Vương huynh lúc lâm chung, thân là Thượng Tướng Quân Đại Sở, lại không thể lo lắng cho con cháu họ Hạng được chu toàn, càng không thể bảo vệ tốt cho người già ở Giang Đông, nói ra thật sự là hổ thẹn mà.
- Thượng Tướng Quân xin đừng nói như vậy.
Hạng Đà khẩn trương nói:
- Nếu không phải Thượng Tướng Quân ngăn cơn sóng dữ, hàng triệu người già ở hai quận Giang Đông chỉ sợ sớm đã gặp họa, Đại Sở cũng đã sớm mất nước.
Hạng Trang chú ý thấy mười mấy tướng lãnh phía sau Hạng Đà vẻ mặt đều có chút mất tự nhiên, hiển nhiên, bọn họ không đồng ý với lời nói của Hạng Đà, lập tức Hạng Trang khoát tay áo, thản nhiên nói:
- A Đà, Giang Đông có thể giữ đến bây giờ, cũng không phải là do công lao của ta, mà là do A Đà ngươi, còn có công lao của Hạng Quan cùng mấy mươi nghìn tướng sĩ Đại Sở.
Hạng Đà lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Nếu không phải Thượng Tướng Quân làm chệch hướng Lưu Bang, Hàn Tín, Bành Việt cùng với đại quân chủ lực của các lộ chư hầu, chỉ dựa vào hơn một ngàn tàn binh của Hạng Quan cơ bản là không giữ được Tiền Đường! Rồi sau đó, nếu không phải Thượng Tướng Quân liên tục chiến đấu ở các chiến trường xa xôi, đem đại quân chủ lực của các lộ chư hầu rút khỏi Hoài Từ Giang Đông, chỉ dựa vào mấy ngàn tàn quân của mạt tướng, làm sao có khả năng khôi phục Giang Đông?
Hạng Trang nói:
- A Đà, ngươi nói quá lời, Giang Đông có thể giữ vững đến bây giờ chủ yếu vẫn là dựa vào ngươi và Hạng Quan.
Hạng Đà giống như không nghe thấy lời nói của Hạng Trang, lại nói tiếp:
- Thượng Tướng Quân chỉ có mấy ngàn tàn binh, lại không ngờ có thể đem đại quân chủ lực của các lộ chư hầu toàn bộ đều quay trở về, hơn nữa, ở trong hoàn cảnh khốn cùng như thế, Thượng Tướng Quân còn có thể tạo lập nên một đội kỵ binh khổng lồ, công lao như thế, năng lực như thế, mạt tướng làm sao có thể so sánh?
Bách Lý Hiền, Vũ Thiệp đi theo phía sau Hạng Trang không khỏi xem trọng Hạng Đà vài phần. Hạng Đà có thể nói ra những lời này đủ thấy hắn có tầm nhìn xa, là một tướng tài. Text được lấy tại TruyệnFULL.com
Tuy nhiên, mười mấy tướng lãnh phía sau Hạng Đà lộ ra vẻ mặt không đồng tình.
Rõ ràng, Hạng Đà khiêm nhường khiến cho các tướng lãnh của Hạng Đà rất khó chịu, tuy nhiên vì uy danh của Hạng Đà, hơn nữa nơi này là địa bàn của Hạng Trang bọn họ mới cố nén không phát tác mà thôi.
Trong lòng Hạng Trang có chút cảm thán, vừa cảm thán Hạng Đà hết lòng vì đại nghĩa, lại cảm thán dự kiến của Úy Liêu lúc lâm chung. Nếu không phải lúc Úy Liêu sắp chết hết sức can ngăn, khiến cho Hạng Trang tạm hoãn việc qua sông thì theo như tính cách của Hạng Trang chỉ sợ sớm đã mang theo đại quân xông qua Ô Giang chém giết. Nói như vậy, dù cho Hạng Đà có thể lấy đại cục làm trọng nhưng còn thủ hạ của hắn, các tướng lãnh này thì…?
Cho nên, nếu lúc trước Hạng Trang tùy tiện qua sông, chẳng những khó tránh khỏi xung đột với Hạng Quan, chỉ sợ cùng với Hạng Đà, Hạng Tha cũng tương tự không thể tránh khỏi, như vậy lại xảy ra một trận hỗn chiến, hai đông hai quận chỉ sợ sẽ máu chảy thành sông, Hạng Trang cuối cùng có thắng được thì toàn bộ Giang Đông mười chín phòng cũng sớm đã thành trống không.
Lập tức Hạng Trang vỗ vỗ vào vai lưng Hạng Đà, nói:
- A Đà, nói thật, ngươi cũng thật giỏi.
- Mạt tướng có tài đức gì làm sao dám so ngang với Thượng Tướng Quân?
Hạng Đà lắc đầu, bỗng quỳ một gối xuống đất, vô cùng thành khẩn nói với Hạng Trang:
- Thượng Tướng quân, Đại Sở có thể phục hưng hay không tất cả đều dựa vào ngài, cho nên, mời ngài tức khắc qua sông, kế thừa đại vị Sở vương, chủ trì đại cục!
Hạng Đà vừa nói ra những lời này, không chỉ có Bách Lý Hiền, Vũ Thiệp đi theo phía sau Hạng Trang thay đổi sắc mặt, mười mấy thuộc cấp đi theo Hạng Đà sắc mặt cũng đại biến, trong khoảng thời gian ngắn, mười mấy thuộc cấp ngơ ngác nhìn nhau, cũng không cùng quỳ theo Hạng Đà. Hạng Đà giận dữ, lập tức quay đầu lại lớn tiếng khiển trách nói:
- Quỳ xuống, còn không cùng ta quỳ xuống?!
Mười mấy thuộc cấp nhìn nhau, cuối cùng đành phải ủ rũ cùng quỳ rạp xuống đất.
Hạng Trang thản nhiên cười, nhanh chóng tiến lên đem Hạng Đà đỡ dậy, lại hướng về phía mười mấy thuộc cấp nói:
- Các vị tướng quân, cũng đều đứng lên đi.
Hạng Đà còn muốn nói thêm, lại bị Hạng Trang giơ tay ngăn trở, Hạng Trang lại nói:
- A Đà, trước tiên đi gặp phu nhân, sau đó ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, ta sẽ mang ngươi đi chọn mấy con ngựa tốt, ha ha.
Hạng Trang biết, Hạng Đà khuyên chàng kế vị hẳn là xuất phát từ công tâm, nhưng chàng cũng rõ ràng, lúc này cũng không phải thời điểm kế vị. Nếu như lúc này Hạng Trang kế vị, chẳng những bên kia bờ sông Hạng Quan sẽ không đáp ứng mà còn có mười mấy thuộc cấp phía sau Hạng Đà cũng sẽ không đáp ứng, cứ như vậy, di kế của Úy Liêu cũng đành đổ sông đổ biển.
Ngu Cơ cùng Doanh Trinh một trái một phải giúp đỡ Ngụy Duyệt, một mặt thật cẩn thận đi phía trước, một mặt dặn dò:
- Vô Ương, chậm một chút, chậm lại một chút, ngàn vạn lần không để động đến thai nhi.
Khi nói những lời này, đôi mắt đẹp của Ngu Cơ liền nhìn chằm chằm vào phía bụng của Ngụy Duyệt, vẻ mặt vô cùng hiền lành, dường như, đứa bé ở trong bụng chính là con của nàng.
Bảo Ngụy Duyệt đến tìm Ngu Cơ nói chuyện, thật ra Hạng Trang cũng không nghĩ kết quả lại như thế nhưng hiệu quả lại tốt đến mức nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ngụy Duyệt đơn thuần trong sáng, thiện lương rất dễ dàng chiếm được thiện cảm của Ngu Cơ, hơn nữa làm cho người ta không ngờ chính là, Ngu Cơ và đứa bé trong bụng Ngụy Duyệt lại gắn kết tình cảm mật thiết với nhau. Mỗi lần Ngụy Duyệt đau đầu chóng mặt, thân mình không khỏe, Ngu Cơ liền khẩn trương hơn bất cứ người nào, không có việc gì cũng thường xuyên đến tìm Ngụy Duyệt, nói chuyện phiếm giải buồn.
Hiện tại, quan hệ giữa Ngu Cơ và Ngụy Duyệt không khác gì tỷ muội ruột.
Trọng yếu hơn là, Ngu Cơ không còn giống như trước bi quan chán đời, thậm chí trên mặt còn có dáng tươi cười.
Nhìn thấy Ngu Cơ quan tâm Ngụy Duyệt như vậy khiến cho Doanh Trinh bên cạnh rất hâm mộ. Nàng hâm mộ Ngụy Duyệt mệnh tốt đồng thời cũng có chút tự trách, từ khi Ngụy Duyệt mang thai, Hạng Trang mỗi ngày đều ngủ lại trong phòng của nàng, hai người gần như mỗi ngày đều ân ái, thậm chí có đôi khi một ngày làm đến vài lần, nhưng bụng của nàng vẫn không hề có động tĩnh gì.
Bên ngoài hành dinh tướng quân, ngoài cửa lớn sớm đã có xe ngựa chờ sẵn.
Lên xe ngựa, đoàn người liền đi thẳng đến thành nam y quán vương gia. Ngu Cơ quan tâm Ngụy Duyệt, càng quan tâm đứa con chưa ra đời trong bụng của Ngụy Duyệt. Ngày hôm qua nghe người ta nói Cơ thần y ở Giang Đông chữa bệnh lưu động đã tới huyện Lịch Dương, nàng liền khẩn trương mang Ngụy Duyệt đến đấy. Cơ thần y danh tiếng lẫy lừng ở Giang Đông, Ngu Cơ cũng không dám cho người đi gọi đến.
Tới y quán vương gia, Bách Lý Y Thủy đã sớm ở đó xếp hàng chờ liền vội vàng đi ra đón.
Chờ Cơ thần y xem mạch cho Ngụy Duyệt xong, Ngu Cơ liền niềm nở hỏi han:
- Thần y, muội muội của ta thế nào?
Cơ thần y mỉm cười nói:
- Phu nhân yên tâm, thân thể cô ấy rất tốt, hai tiểu tử trong bụng cũng tốt lắm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ nửa tháng nữa sẽ lâm bồn, ha hả, lão già này tại đây chúc mừng trước.
- Hai?
Ngu Cơ không kìm được nói:
- Thần y, ngài nói là muội muội của ta mang thai hai đứa?
- Không sai.
Cơ thần y nhẹ nhàng vuốt cằm nói:
- Lão đây làm nghề y nhiều năm, quả quyết không sai.
- Phu nhân, chúc mừng phu nhân.
Bách Lý Y Thủy ở bên cạnh vội vã hướng về phía Ngụy Duyệt chúc mừng, Doanh Trinh cũng nói tiếng chúc mừng, tuy nhiên trong đôi mắt đẹp có chút phức tạp, như thế nào mà mọi chuyện tốt đều thuộc về Vô Ương cả?
- Muội muội, muội cũng thật là giỏi.
Ngu Cơ nói xong, trong mắt bỗng nhiên nổi lên một tia khát khao cũng mong được như thế.
Đang lúc nói chuyện, Tấn Tương đi nhanh vào y quán, hướng về phía Ngu Cơ nói:
- Phu nhân, Thượng Tướng Quân mời phu nhân nhanh chóng hồi phủ.
- Tốt, ta đã biết.
Ngu Cơ gật đầu, quay lại bảo Bách Lý Y Thủy và Doanh Trinh:
- Bách Lý tiểu muội, Thi Mạn, hai người cùng Vô Ương muội muội từ từ về.
Dứt lời, Ngu Cơ liền nói với Tấn Tương:
- Đi thôi.
Hành dinh Thượng Tướng Quân, Hạng Trang đang trò chuyện cùng Hạng Đà.
Hạng Trang đang lúc nói tới cuộc chiến ở Đại Biệt Sơn, nghe Hạng Trang nói chỉ chút nữa là có thể chém chết Lưu Bang, Hạng Đà không khỏi nắm tay lại thở dài nói:
- Đáng tiếc, rất đáng tiếc, chỉ chút nữa là có thể chém chết lão Lưu Bang rồi, ôi, tuy nhiên, ngoại trừ tiên vương, cũng chỉ có Thượng Tướng Quân người mới có thể đem lão Lưu Bang ép đến nước này!
Hạng Trang khoát tay nói:
- A Đà, ta không dám cùng tiên vương so sánh.
Đề tài một khi đề cập đến Hạng Võ liền có chút mẫn cảm. Dù sao ưu khuyết điểm của Hạng Võ không phải là chuyện để con cháu họ Hạng có thể bình luận, dù cho đó là Hạng Trang, hiện tại cũng không có tư cách đánh giá Hạng Võ. Tức thì Hạng Đà liền nói sang chuyện khác:
- Thượng Tướng Quân, không biết lão Lưu Bang hiện tại như thế nào?
- Lão Lưu Bang?
Hạng Trang cười ác độc nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lão Lưu Bang chỉ sợ đã sứt đầu mẻ trán. Người Hung Nô đã chiếm cứ Hà Sáo, theo Hà Sáo đến Quan Trung. Tuy nhiên phải qua bảy tám trăm dặm, hành quân lại gấp, kỵ binh người Hung Nô trong vòng hai ngày có thể lẻn vào Quan Trung, nói không chừng lão Lưu Bang hiện tại đã cùng Mạo Đốn khai chiến.
Lời Hạng Trang nói đã trở thành sự thật, Lưu Bang quả nhiên đã cùng Mạo Đốn khai chiến.
Ngay sau khi Hạng Trang mang theo đại quân rời khỏi không lâu, Mạo Đốn đã đem toàn bộ bộ lạc của mình từ gia súc cho đến người già và trẻ em chuyển dời đến thảo nguyên Hà Sáo, cùng đi với họ vào thảo nguyên Hà Sáo còn có mười mấy bộ lạc Hung Nô lớn nhỏ khác. So sánh với doanh trại quân đội Hung Nô ở Mạc Bắc, thảo nguyên Hà Sáo khí hậu rõ ràng ấm áp hơn, càng thích hợp qua mùa đông.
Bố trí ổn thỏa gia súc cùng với người già và trẻ em, ánh mắt Mạo Đốn liền hướng về phía Quan Trung!
Bắt đầu theo lệ thường, Nhung Địch ở phương bắc và cả phía nam Trung Nguyên đều có thói quen đánh cướp lương thực, người Hung Nô cũng không ngoại lệ. Tuy năm nay vào mùa đông người Hung Nô không bị băng tuyết gây hại, năm trước cũng như thế nhưng trăm ngàn năm qua đã dưỡng thành tập tục không phải dễ dàng sửa, thừa dịp lễ mùa đông kéo xuống phía nam Trung Nguyên bắt người cướp của, điều đó sớm đã ăn sâu vào trong huyết mạch của người Hung Nô.
Trong khoảng thời gian Hạng Trang tiến vào chiếm giữ huyện Lịch Dương thì cùng lúc đó Mạo Đốn cũng mang theo bốn mươi ngàn kỵ binh đi qua Trường Thành Chiêu tương vương ào ạt tiến nhập quận Thượng. Chu Bột đang ở đồn điền quận Thượng vội vã tập kết đại quân, tuy nhiên Mạo Đốn lại căn bản không cùng Chu Bột chính diện giao phong, hắn tránh gặp quân chủ lực của Chu Bột và thừa dịp công phá thành Phu Thi.
Khi quân chủ lực của Chu Bột chạy về Phu Thi, toàn bộ thành Phu Thi đã là thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông.
Chu Bột không dám chậm trễ, khẩn trương đem tin tức quận Thượng bị Hung Nô cướp sạch vượt qua bảy tám trăm dặm khẩn cấp bẩm báo với Lưu Bang đang ở Lũng Tây huấn luyện kỵ binh. Lưu Bang được tin ngay tức khắc mang theo năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ tiến vào quận Thượng!