-Tướng quốc, về việc rồng lớn, ngươi thấy thế nào?
-Đại vương, rồng, có thể lớn có thể nhỏ, có thể hiện có thể ẩn nơi nước sâu, có thể dài có thể ngắn, hoặc lặn vào trong hô mưa gọi gió, hoặc thăng lên trời phát mây phóng sấm sét, thiên biến vạn hóa, không gì không làm được, quả thật trong đất rời có loại thần thú này, nay rồng lớn đã xuất hiện trên bầu trời Lâm Truy, thần nghĩ là điềm lành to lớn, tỏ rõ đại Tề ta hưng thịnh khắp thiên hạ!
Lâu Kính nói liền một lèo.
Trên đường tới đây, Lâu Kính đã sớm nghĩ lời để nói, y đã loáng thoáng đoán được điềm lành này nhất định là liên quan đến Huyền Y vệ nước Sở, nhưng y nghĩ mãi mà không hiểu Huyền Y vệ làm thế nào mà làm con rồng lớn này xuất hiện được? Vừa nghĩ đến thủ đoạn khó lường thần bí của Sở vương Hạng Trang, y không kìm nổi có chút sợ hãi.
Hàn Hạp nghe vậy mừng rỡ, hai mắt sáng lên, nói:
-Tướng quốc, quả nhiên là điềm lành?
-Đúng là điềm lành.
Lâu Kính trịnh trọng gật đầu, nói:
-Thần nghĩ, đại Tề ta chắc hưng thịnh rồi!
-Tốt tốt tốt!
Hàn Hạp kích động, sau đó đi về hậu cung.
Đi vào tẩm cung, Hàn Hạp nhanh chóng tới giá sách ở góc phòng sáng sủa, sau đó từ trên tường mở ra một hốc tối, bên trong trang trọng lấy ra một hộp gấm, mở hộp gấm ra, bên trong là một túi vải Hồng Lăng quấn quanh, lại mở tấm vải Hồng Lăng ra, bên trong lại là một dải Hoàng Lăng, lại mở dải Hoàng Lăng ra, cuối cùng mới hiện ra một đồ vật.
Đồ vật này không phải là gì khác mà chính là Ngọc tỷ Tần vương mà năm xưa Hạng Trang hiến cho Hàn Tín.
Ngọc tỷ Tần Vương trắng muốt, dưới ánh đèn chiếu lấp lánh khiến người ta không dám nhìn thẳng, tay cầm ở trên năm con rồng quấn nhau, chạm trổ tinh xảo tuyệt luận, vô cùng mỹ lệ, lật ngọc tỷ lên, chính diện cho khắc tám chữ triện điểu trùng "thụ mệnh vu thiên, tức thọ vĩnh xương", vô cùng tôn quý, trong khoảnh khắp đập vào mắt.
(Thụ mệnh vu thiên, tức thọ vĩnh xương: Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.)
***
Lạc Dương. Hoàng Cực điện. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
Khuất Bất Tài khẽ khàng đi vào Đông noãn các, chắp tay chào Hạng Trang:
-Tham kiến Đại vương.
Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, hỏi:
- Các quận Lâm Truy, Tế Bắc, Giao Đông, Lang Tà đã an bài ổn thỏa chứ?
-Hồi bẩm Đại vương. Tất cả đều sắp xếp xong xuôi.
Khuất Bất Tài cung kính nói:
- Có loại điềm lành hiện ra, cùng với việc các bô lão, thế gia hào tộc và các văn võ trọng thần dâng thư ủng hộ. Tất cả đều an bài thỏa đáng.
Hạng Trang lại vuốt cằm, nói tiếp:
-Tốt, ngươi lui xuống đi.
Khuất Bất Tài chắp tay hành lễ, khom người lui ra khỏi Đông noãn các.
Bách Lý Hiền do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
-Đại vương, người có ý muốn làm như vậy?
Tất Thư cũng nói:
- An bài các loại điềm lành thay Hàn Hạp tạo thế, đây chính là một con dao hai lưỡi, một khi nước Hán, Hàn, Tiệu thà rằng ngồi xem nước Tề hùng mạnh cũng không muốn dấy binh hợp công, thậm chí nếu chúng ta xuất binh, bọn họ còn ở sau lưng đánh lén, vậy chúng ta lại đem đá đập vào chân của mình rồi.
Hạng Trang im lặng. Hắn đương nhiên biết. Ở thời đại này danh nghĩa lớn lao của Chân Long Thiên Tử có lực sát thương đến thế nào, một khi bầu không khí dư luận có thành tựu, rất có thể nước Tề nhanh chóng lớn mạnh lên, trở thành cái họa lớn trong lòng nước Sở, mà vốn các thế lực khắp nơi tụ tập dưới trướng Hạng Trang lại rất có thể sụp đổi, tan thành mây khói.
Trong lịch sử, sau khi Viên Thuật xưng đế tại sao lại dẫn tới việc Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Sách, Lã Bố bao vây tấn công? Nguyên nhân chỉ có một, chính là sau khi xưng đế Viên Thuận đã cấu thành một sự uy hiếp thật lớn, nếu như thờ ơ ngồi xem Viên Thuật xưng đế, sớm muộn gì Viên Thuật cũng sẽ tụ hợp tạo ra đủ thực lực, tiêu diệt từng người bọn họ.
Chính bởi vì điều này, bốn người Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Sách, Lã Bố đều có mục đích riêng là phải đạt được kiêu hùng mới có thể liên hợp phá trời đạp đất, khởi binh với tốc độ nhanh nhất đánh diệt Viên Thuật.
Nói cách khác, chế tạo đủ loại điềm lành tạo thế cho Hàn Hạp, cũng tương đương mở ra một hộp ma thuật, một khi Hàn Hạp thừa cơ xưng đế, chính là đem ma quỷ trong hộp ma thuật đó tung ra ngoài nếu không thể thừa dịp nó còn yếu mà lập tức giết chết, thì chắc chắn sẽ cắn trả nước Sở, như vậy thì lúc này, thái độ của ba nước Hàn, Hán, Triều lại có vẻ rất quan trọng.
Nước Sở một năm trước vừa mới đánh hai trận có một không hai, con người vật tư tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, ngân khố quốc gia trống rỗng, hiện giờ vừa mới dời đến Lạc Dương, nhiều việc bị gác lại chưa làm, nếu đồng minh liên hoành sau lưng ngáng chân, nước Sở tuyệt đối không thể xuất ra binh lực để chinh phạt nước Tề. Cho nên nói, thái độ của ba nước Hán, Hàn Triệu vô cùng quan trọng.
-Đã đâm lao phải theo lao, hiện tại muốn rút tay cũng đã muộn.
Hạng Trang khoát tay áo, trầm giọng nói:
-Hơn nữa quả nhân cũng tin tưởng, đám người Lưu Hằng, Hàn Tín (ở đây lại phải phổ cập một chút, cuối Tần Mạt có hai Hàn Tín, trùng tên trùng họ, một người là Tề vương, người còn lại chính là Hàn vương), Trương Ngao sẽ không đồng ý.
***
Ngày hôm sau, có Quận Thủ Lang Tà cấp báo Lâm Truy, trên đài Lang Tà có mây tía lượn lờ, mấy ngày không dứt!
Cách hôm sau, lại có Quận Thủ Giao Đông cấp báo, giếng khô tại huyện đột nhiên lại mọc ra một gốc cây đào, đang trong trời đông giá rét mà cây đào này lại nở rực, khiến dân chúng gần đó ai cũng hiếu kỳ.
Lại ngày sau nữa, có mười tám văn sĩ du ngoạn ở Thái Sơn, thấy trên Nam Thiên Môn có tiên nhân hiện thân, cũng tuyên bố là Chân Long Thiên Tử đã xuất thế, ít ngày nữa thiên hạ sẽ có kết cục, rồi đạp mây mà đi.
Năm ngày, các hương thân bô lão, hơn năm mươi thế gia hào tộc tại các quận Lâm Truy, Tế Bắc, Giao Đông, Lang Tà cùng với hơn hai mươi vị đại thần trong triều đều tề tụ trước cửa cung, quỳ xuống xin Tề vương đăng cơ, Hàn Hạp kiên quyết từ chối.
Tám ngày, hơn ba trăm các bô lão, hơn trăm gia chủ thế gia hào tộc cùng với hơn năm mươi đại thần trong triều tụ tập trước cửa cung, quỳ xin Tề vương đăng cơ, Hàn Hạp lại từ chối không chịu.
Hàn Hạp hai lần cự tuyệt xưng đế, tin tức này truyền đi nhanh chóng.
***
Hàm Dương, Vị Ương cung.
Sau khi Trần Bình nhận được bồ câu đưa tin của Hắc Băng Đài phân bộ tại Lâm Truy liền tức khắc cả đêm tiến cung, đem chuyện xảy ra bẩm báo với Hán vương Lưu Hằng. Lưu Hằng kinh hãi vội gọi Bạch Mặc tiến cung nghị sự.
-Tướng phụ.
Lưu Hằng nhìn Bạch Mặc, lo lắng hừng hực mà nói:
-Hàn Hạp hắn sẽ đăng cơ sao?
Lưu Hằng không thể không lo lắng, nếu Hàn Hạp thật sự đăng cơ, chỉ sợ vận mệnh thiên hạ ngay lập tức sẽ náo loạn. Một khi Hàn Hạp có danh nghĩa đế vương, là hắn có thể lấy danh nghĩa Hoàng Đế hiệu lệnh thiên hạ. Chẳng phải là Sở Vương, Hán Vương, Hàn vương, Triệu vương cùng với Yến Vương sẽ phục tùng lệnh của hắn sao? Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Bạch Mặc hỏi Trần Bình:
-Thái sư, điềm lành này là do tự Hàn Hạp bố trí, hay là có tin tức khác?
Dù sao Bạch Mặc cũng là Bạch Mặc, so sánh với người khác thì hắn nghĩ sâu xa hơn, hắn không thể không hoài nghi đây có phải là do Huyền Y vệ của Sở vương Hạng Trang an bài không? Dụng ý này không cần nói cũng biết, chính là để xúi giục Hàn Hạp xưng đế, như vậy có thể khiến nước Tề trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, áp lực to lớn của nước Sở sẽ được giảm bớt.
Trần Bình lắc đầu đáp:
-Các quận Giao Đông, Lang Tà, Tế Bắc không biết điềm lành, nhưng đầu thành Lâm Truy đột nhiên hiện ra rồng lớn thì tuyệt đối là sự thật. Người của phân bộ Hắc Băng Đài tại Lâm Truy cũng tận mắt chứng kiến, đó rõ ràng là một con rồng lớn, bay trên bầu trời Lâm Truy ước chừng nửa khắc, sau đó ẩn vào phía Đông Nam rồi biến mất.
Ý tứ Trần Bình rất rõ ràng, Chân Long xuất hiện trên bầu trời Lâm Truy không do người nào an bài, mà là sự thật.
Bạch Mặc nghe vậy lập tức trong lòng trầm xuống, cổ nhân cuối cùng vẫn là cổ nhân, đối với những sự vật ngoài sức tưởng tượng của họ, gần như có bản năng kiêng kị, dù đó là loại trí giả như Bạch Mặc cùng không hề ngoại lệ. Hơn nữa, Bạch Mặc càng hiểu rõ ràng, hiện tượng thiên văn này đối với dân chúng bình dân mà nói có lực sát thương cực lớn.
-Không ngờ thật sự có rồng lớn xuất hiện trên bầu trời Lâm Truy?
Lưu Hằng có chút chán nản:
-Chẳng lẽ tên Hàn Hap kia thật sự là thiên mệnh thuộc Chân Long Thiên Tử hay sao? Nhưng điều này thật không có đạo lý, với thực lực, quốc lực, binh lực của nước Tề hiện giờ, đừng nói là tranh cãi với nước Sở, cho dù là đánh nhau với hai nước Hàn, Triệu chỉ sợ cũng không có phần thắng?
-Đó là hiện tại.
Trần Bình lắc lắc đầu, nghiêm nghị nói:
-Nếu tin tức rồng lớn xuất hiện trên bầu trời Lâm Truy bị truyền ra, một khi Hàn Hạp thừa dịp đăng cơ, hào kiệt thiên hạ sẽ cuồn cuộn tới nước Tề, dân tâm các nơi sẽ hướng về đó, đến lúc đó thực lực, quốc lực, quân lực của nước Tề sẽ tăng mạnh, không cần mười năm đã có thể có khả năng chinh phục thiên hạ rồi.
-Vậy vậy vậy...
Lưu Hằng vội la lên:
-Chẳng lẽ Sở vương sẽ ngồi yên để xem?
-Đương nhiên Hạng Trang sẽ không ngồi xem không để ý. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hắn nhất định sẽ xuất binh chinh phạt nước Tề.
Trần Bình nói:
-Mấu chốt bây giờ là, đồng minh liên hoành chúng ta nên có thái độ gì? Là ngăn cản nước Sở cầm đầu đồng minh hợp tung đi chinh phạt nước Tề, hay là liên hợp với đồng minh hợp tung, xuất binh đi chinh phạt nước Tề?
Ánh mắt Lưu Hằng, Trần Bình đều cùng chuyển sang Bạch Mặc.
Bạch Mặc cũng lâm vào sự giằng xé, mất hồi lâu mới nói:
-Bỏ đi, chẳng phải Hàn Hạp vẫn chưa xưng đế đó sao? Việc này trước tiên cứ từ từ chờ xem một chút rồi bàn sau.
Sự cẩn thận của Bạch Mặc tuyệt đối là không thừa, hắn hiểu rõ một đạo lý, có một số việc nếu chưa chắc chắn thì không cần vội ra quyết định, cứ quan sát, khi thấy rõ ràng thì quyết định cũng chưa muộn.
***
Hàn Hạp cũng đã kiềm chế không được, đêm qua bàn bạc với Lâu Kính cả đêm cuối cùng đã hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ của Hàn Hạp.
Lâu Kính đã mất gần hai canh giờ cẩn trọng trình bày cho Hàn Hạp việc lợi và hại khi xưng đế, cuối cùng kết luận là, xưng đế lợi nhiều hơn hại. Nếu như nước Tề muốn nghịch thế mà đi lên, đánh bại nước Sở thống nhất thiên hạ, vậy thì nhất định phải thừa dịp hai đại đồng minh hợp tung, liên hoành chưa phân thắng bại, quả quyết mà đăng cơ.
Lâu Kính kết luận là: nếu bỏ lỡ cơ hội này, nước Tề sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đứng trên thiên hạ!
Vì thế, ngày hôm sau các bô lão, gia chủ thế gia hào tộc các quận cùng với các đại thần trong triều lần thứ ba quỳ xin đăng cơ, Hàn Hạp liền ỡm ờ đồng y, vi thế do Lâu Kinh đích thân đảm nhiệm xướng lễ quan, Hàn Hạp mặc áo bào gấm Cửu Long ngũ trảo, lại đội lên mũ miện mười hai thiên tử, cử hành đại lễ long trọng đăng cơ.
Ngày hôm sau, Hàn Hạp vừa mới đăng cơ đã nhanh chóng suất lĩnh văn võ bá quan du ngoạn sơn thủy Thái Sơn, phong thiện lên trời.
Phong thiện: thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất.
Hàn Hạp lại sai người hủy đi tấm bia đá phong thiện do Tần Thủy Hoàng khắc, thay thế bằng tấm bia đá phong thiện của mình, lại băn khoăn lệnh cho Lâu Kính sáng tác bi văn. Tần Thủy Hoàng hùng nuốt thiên hạ, võ công hiển hách, còn Hàn Hạp mới chỉ xưng vương mấy năm, ngoại trừ đánh lui được đại quân nước Triệu xâm chiếm ra, những công tích khác chẳng có, vậy thì viết bi văn như thế nào?
Cuối cùng bất đắc dĩ, Lâu Kính chỉ có thể đem các loại điền lành hiện ra xây cùng một chỗ, làm một bài văn hoa cẩm, lệnh cho thợ đá khắc lên khối đá phẳng lớn, lúc này buổi đại lễ đăng cơ náo nhiệt mới hạ màn, tộc Hoa Hạ nối tiếp Tần Thủy Hoàng Đế là Tần nhị thế Hoàng Đế, cuối cùng đã có vị Hoàng đế thứ ba.