Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ

Chương 47: 47: Điều Tra Đông Xưởng


“Bổn quan vừa về vài ngày liền gặp phải loại sự tình này! Nếu Triệu công công xem ta chướng mắt, ngài có thể nói cho ta, ta sẽ tự cải thiện chính mình, như thế nào mà lại phái người ám sát ta! Đúng thật là quá vô tâm, cũng không lưu lại cho ta một con đường sống.”
Thẩm Nhiêu nói xong liền quay về chỗ ghế ngồi của mình, cầm lấy khăn tay che mặt giả vờ thút thít, còn làm ra vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.

Hình Bắc yên lặng xem cuộc vui, còn nghĩ muốn vỗ tay cho nàng.

Nếu không phải hắn biết đây rõ ràng là diễn kịch, không chừng còn cho rằng nàng thật sự thương tâm.

Triệu Tây bị nàng khóc lóc một hồi đột nhiên trở nên luống cuống tay chân, nói: “Thẩm thiếu khanh sao lại nói như vậy, chúng ta chưa từng có thù oán, như thế nào ta lại phái thích khách đến ám sát ngài chứ? Cái này sợ là cố tình muốn vu oan cho ta mà.”
“Bổn quan tìm được lệnh bài của ngài trên người thích khách!” Nói xong Thẩm Nhiêu lấy ra tấm lệnh bài, để lên trên bàn, cho mọi người biết.

Nàng che miệng ho khan vài tiếng, thuận miệng cùng Hình Bắc nói nhỏ mấy câu: “Tin tức được truyền ra ngoài rồi sao?”
“Đã được truyền ra cả buổi, khắp kinh thành đều biết rõ chuyện này.” Loại chuyện Sa Hoa Đường làm ra này chính là tiện tay mà làm a, rất đơn giản.

Đại Lý Tự khanh nhìn rõ ràng trước sau, rồi mới mở miệng lên tiếng tức giận: “Triệu Tây ngươi còn có cái gì để nói sao! Đây là thẻ bài của Đông xưởng không thể sai!”
Triệu Tây lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thôi đại nhân, cái này tuy là thẻ bài của Đông xưởng, nhưng nó thật sự không phải của ta.

Cứ coi như là của ta thì sao, cũng có thể bị người khác trộm mất, ngài phải minh oan cho ta?”
“Lời này của ngươi là có ý gì! Muốn bác bỏ liên quan đến mình đúng không? Có thể coi là không phải ngươi sai khiến đi, nhưng Đông xưởng cũng có rất nhiều người Không thể không nghi ngờ!” Thẩm Nhiêu một bộ tức giận, chỉ muốn ngay lập tức giết ch.ết đối phương.

Hình Bắc sợ nàng diễn quá sâu bèn lẫn vào đám người đi qua.

“Nếu không có gì để chứng minh sự thật nữa, vậy ta phải về cung hầu hạ bệ hạ, cái từ.” Triệu Tây không chút cao ngạo hay nịnh nọt một mực rời đi.

Khuôn mặt Đại Lý Tự Khanh Thôi Kiến trở nên khó xử: “Xác thực, đây không phải là chứng cứ xác thực, bổn quan cũng không cách nào phán hắn có tội.”
“Đa tạ Đại nhân.” Như này cũng có cớ để nàng được vào cung.

Sau khi ra khỏi Đại Lý Tự, Thẩm Nhiêu thu lại bồ dáng đau thương kia, leo lên xe ngựa, như có điều muốn nói: “Chắc hẳn hiện tại bệ hạ đang chờ ta trong nội cung mang đến một cái gối đầu đưa ngài ấy.”
Mượn tay nàng để giải quyết, diệt trừ đối thủ.

“Gối đầu? Ngươi không phải là đang muốn tiến cử cái gì đó chứ?”

Sắc mặt Hình Bắc trở nên khó coi.

Thật sự là đàn gảy tai trâu! Thẩm Nhiêu trừng mắt liếc hắn một cái: “Đừng nói nhảm, đi mau.”
Hắn cả một đường đi miệng cứ luôn niệm: “Một khi tiến cung sẽ không có ngày ra.”
“Im đi.”
“Thà làm quan còn tốt hơn làm phi tử.”
Đã đến bên ngoài hoàng cung, Thẩm Nhiêu bị làm phiền không chịu được, lên tiếng giải thích: “Ta chính là đợi Hoàng đế ngủ say rồi đến giao gối đầu, ngài ấy muốn gì ta cho đó, ngươi hiểu không?”
“Cho nên ngươi là tự đi hiến kế sách? Chứ không phải đi nộp mạng?”
Vừa nói xong hắn chỉ thấy Thẩm Nhiêu trở mặt, hung hăng giẫm nát chân người trước mặt.

“Đầu cây du sao?”
Sau khi hạ triều, Hoàng đế không có về Cần Chính Điện, mà là đi dạo Ngự hoa viên.

Trực tiếp truyền nàng vào trong, nhìn xem quần áo dính đầy máu của nàng, nhưng vẫn xem như không có gì xảy ra, chỉ chỉ bàn cờ trước mặt: “Trẫm nhớ rõ ngươi có thể chơi cờ.”
Thẩm Nhiêu khiêm tốn nói: “Không có, chỉ là một vài thủ đoạn nhỏ sợ là bệ hạ sẽ chê cười.”
“Đến, thử một chút.”
Hoằng Tuyên đế vuốt vuốt quân cờ, hỏi: “Nếu như quân cờ của trẫm bị vây khốn, thì làm thế nào?”
Thẩm Nhiêu thành thật trả lời: “Vậy thì đem chướng ngại vật diệt trừ sạch sẽ.”
“Nhưng hiện tại trẫm lại không thể di chuyển quân cờ này.”
“Vậy thì di chuyển bên cạnh.”
“Ví dụ như.”
Thẩm Nhiêu nhặt lên một con cờ thuộc về Hoằng Tuyên đế nói: “Triệu Tây làm người rất cẩn thận, sơ hở quá ít, muốn diệt trừ hắn, e là không có cớ để xuất binh.”
Hoằng Tuyên đế trong mắt lộ ra chút vui vẻ, nhưng miệng lại quát lớn: “Trẫm đang hàn huyên với ngươi về quân cờ, ngươi như thế nào lại nói thành Triệu Tây? Dám ở trước mặt trẫm nói muốn diệt trừ đại thái giám, ngươi thật to gan!”
“Thần biết tội, tất cả đều là Hình Thống lĩnh nói cho thần biết, thần chỉ là vô tội.”
Thẩm Nhiêu cũng không có nửa phần xin lỗi hay cầu xin sự tha thứ, ngồi yên đó uống hai hớp trà.

Hình Bắc thấy nàng không hề áy náy, mà còn đem mình kéo chung xuống ngựa, khóe miệng co lại.

Nữ nhân này, đúng là vô liêm sỉ.

Hoằng Tuyên đế thế mà lại rất thích tiếp tục lời nói: “Nói tiếp.”

Thẩm Nhiêu nói tiếp: “Tuy nhiên việc Đông xưởng phái ra thích khách đến ám sát thần lần này, không có chứng cứ xác thực.

Nhưng thần tốt xấu gì cũng là Tứ phẩm mệnh quan của triều đình, nếu cứ để nguyên như vậy, sợ là sau này đám quan chức đều mỗi ngày sống trong lo lắng.

Cho nên thần cả gan hướng bệ hạ cầu xin một ân điển, cho điều tra Đông Xưởng! Cho thần một cái công đạo!”
Nàng nói một cách dõng dạc, lại làm cho Hoằng Tuyên đế cảm thấy buồn cười, hắn xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Có kế hoạch cụ thể chưa?”
Thẩm Nhiêu trả lời: “Cần ném thì ném cần thay thì thay, Đông xưởng đúng là phần lớn nằm trong tay Trưởng công chúa, nàng có thể dùng nó để có được một số tin tức cần thiết.

Nếu như bây giờ nơi đó gặp chuyện thì sợ là sẽ không thể dùng đến được nữa.”
Đông xưởng phải có một ngày đổ máu, bằng không sau này Tống Dụ kế vị thì phiền phức của hắn sẽ ngày càng lớn.

“Làm sao ngươi biết nào nên ném, nào nên đổi?”
Thẩm Nhiêu chắp tay: “Vậy phải xin bệ hạ chỉ giáo.”
Hoằng Tuyên đế ném quân cờ trong tay lên bàn cờ, đứng dậy: “Long Ảnh vệ sẽ ở bên cạnh hỗ trợ ngươi, về phần danh sách, e là ngươi phải đi một chuyến đến Bắc trấn phủ ty, bọn họ sẽ cho ngươi biết rõ hơn.”
Thẩm Nhiêu lộ ra vẻ mặt khó xử: “Thần người nhỏ, lời nhẹ, nếu như trên đường đi có người cản trở thì phải thế nào?”
“Trẫm sẽ ban cho ngươi Thượng Phương bảo kiếm.” Hoằng Tuyên đế nói xong cũng chắp tay rời đi.

Hình Bắc đưa mắt nhìn Hoằng Tuyên đế đã đi xa, chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, hỏi: “Lúc nào đi?”
Thẩm Nhiêu bất động nói: “Nói là hỗ trợ, nhưng thật ra là cho ngươi theo giám sát ta.”
Hình Bắc hừ nhẹ một tiếng, đối với câu này này từ chối cho ý kiến
Bắc trấn phủ ty
Sau khi đến nàng liền muốn tìm Tứ phẩm trấn phủ sử Mạnh Triệt, cùng với Thiên hộ Lục Viễn.

Hình Bắc nghe xong liền yên lặng, dựng thẳng hai ngón tay, sắc mặt kỳ quá, ngữ khí có chút trào phúng: “Ngươi thật sự sẽ chọn hai tên tâm phúc này của Tạ Cẩn? Ngươi chắc chứ.”
“Ta cũng không thể tìm một ngươi suốt ngày cứ đi theo giám sát ta, ngươi thấy đúng không?”
Hình Bắc suy nghĩ một chút mới lên tiếng, giám sát không phải là mình sao?
Hắn không… Liền đem mũ vành rộng che thấp xuống, nói: “Đại nhân cứ yên tâm làm việc, chỉ cần không vi phạm, ti chức sẽ không quấy rầy ngài.”
“Đa tạ.”
“Thẩm đại nhân, đây là danh sách, ngài xem xem.” Mạnh Triệt đem một xấp hồ sơ cơ mật lấy ra, phóng tới bên bàn.


Thẩm Nhiêu vừa lật xem hồ sơ, vừa thấy một số tên bị khoanh lại, hơi nghi hoặc hỏi: “Đây là ý gì?”
Trấn phủ Mạnh Triệt trả lời: “Đây là do tạ đại nhân khoanh, ngài ấy nói hai người này mặc dù là tâm phúc được Triệu Tây trọng dụng, nhưng lại có lòng đố kị, trong thâm tâm có không ít chuyện mờ ám, có thể lợi dụng.”
Lục Viễn nói: “Lão đại nói rất chắc chắn, nếu Thẩm đại nhân không ngại lợi dụng hai người bọn họ, khẳng định có thể bớt lại chút sức lực của bản thân.”
Hình Bắc đứng ở một bên lạnh lùng cười, mỉa mai: “Hãy cứ khốn nạn với Thượng Quan một chút, ngươi có thể làm được, nhưng hãy chừa một chút mồ mả tổ tiên hương khói cho hắn.”
Người theo đến đội một chiếc mũ vành to, che hết cả khuôn mặt, nếu không phải hắn đi theo Thẩm Nhiêu, thì Lục Viễn đã sớm cho người đánh hắn lộ nguyên hình rồi: “Ngươi là ai…? Dám đến trước mặt bổn quan kêu gào!”
Hình Bắc Mang theo sự cương quyết cùng bước bình của mình, càn rỡ nói: “Ta? Là cha ngươi.”
“Làm càn, xem ta có đánh chết ngươi không!” Hắn nóng nảy không chịu được khi nghe câu trả lời, liền muốn rút thanh đao từ trong túi ra, hướng hắn mà chém.

Hình Bắc cũng không chịu yếu thế, đứng lên đánh nhau với Lục Viễn.

Thẩm Nhiêu mặt không biểu tình nhìn, rồi tiện tay lôi cái ghế kế bên qua ngồi, bất động thanh sắc.

“Đại nhân không ngăn cản sao?”
Mạnh Triệt nhìn hai người đánh nhau không chịu thua kém đối phương, tay không tự chủ mà nắm lấy chuôi đao, khớp xương trở nên căng thẳng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Thẩm Nhiêu nhìn thoáng qua hỏi: “Ngươi nghĩ ai sẽ thắng?”
“….

Chắc là thị vệ.” Mạnh Triệt nhìn ra được sức mạnh tiềm ẩn bên trong của Hình Bắc, hắn luôn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng nội công rất thâm hậu, lại ra tay tàn nhẫn.

Lục Viễn kia tính tình nóng nảy, khó mà thắng được.

Thẩm Nhiêu thản nhiên nói: “Hắn sẽ không đả thương Lục Viễn, Lục Viễn cũng không đánh lại hắn, thích thì cứ đánh đi, nếu bọn họ đánh tới đây, vậy làm phiền Trấn phủ sử ngăn cản họ lại.”
Mạnh Triệt gật đầu: “Hạ quan tuân mệnh.”
Hoằng Tuyên đế lệnh cho nàng đi quét sạch Đông xưởng, cũng làm cho Trưởng công chúa mất đi một chỗ vựa lớn, nhưng lại sợ trong quá trình làm việc nàng sẽ bị người ta ám sát.

Bất quá như thế cũng tạo động lực cho nàng cố gắng làm nếu không chỉ có vào, chứ không có lui.

Thẩm Nhiêu nói: “Hai người này bối cảnh cùng với tính cách chắc hẳn các người cũng đã điều tra qua, nói một chút ta nghe thử.”
“Cái này Lương Cửu đam mê thu thập vàng bạc châu máu, tính tình thì nhát gan sợ phiền phức.

Triệu Tây thì không phải người một lòng, làm việc khá cần cù cẩn thận, cũng không phải người vô dụng.”
Lục Viễn bị đánh đến cả người đầy bụi, cả người đầy lo lắng, tiếp tục nói: “Về phần tên Lý Trường Sinh này, hoàn toàn đáng khinh, cái gì cũng không biết, ngay cả sách, chắc chắn do vuốt mông ngựa mà bò lên mà.”
Hình Bắc thảnh thơi đi trở về, ngồi xuống, hai khuỷu tay chống lên bàn, xoay người, nhìn thoáng qua: “Ái chà? Đừng lo lắng, cái gì Thẩm đại nhân không có, chứ tiền thì không thiếu.”
Rất nhiều tiền của Thẩm đại nhân đều vào túi hắn.


Thẩm Nhiêu cau mày, giễu cợt nói: “Đừng nói nhảm, bổn quan là người thanh liêm, rất nghèo ngay cả nhà ở cũng không có, thì tiền đâu ra?”
Lục Viễn vuốt mông ngựa: “Có thể chắc chắn, Thẩm đại nhân thanh liêm đoan chính, không có thu lợi từ chỗ tiền tài bất chính a.”
Đợi Tạ Cẩn trở về, nàng nhất định phải hỏi một số chuyện, xem thử Lục Viễn lên được tới chức này là nhờ thực lực hay nhờ sự tâng bốc này đây.

Quả thật rất thành thạo, cũng rất trơn tru.

Thẩm Nhiêu cầm lấy xấp tài liệu nói: “Trước tiên hãy đi đối phó với vị Lương công công này trước, rồi hãy tới Đông xưởng.”
“Đúng.”
Thái giám Lương Cửu lớn lên có chút thanh tú, thân hình không tính là cao lớn, ngày thường lại luôn dùng ít phấn trang điểm, càng tăng thêm sự tinh xảo thanh tú trên người.

Buổi tối hắn không có việc gì làm, tất nhiên sẽ đến trà lâu nghe chút kịch.

Hôm nay cũng giống mọi khi, dùng bữa ở trong phủ xong, sẽ kêu người đánh xe đến trà lâu bản thân hay đến.

Gần đây xảy ra rất nhiều việc, nên đi trên đường có chút buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy xe ngựa lắc lư, không khỏi tức giận: “Có chuyện gì!”
“Không có gì ạ.” Gã đánh xe lên tiếng trả lời.

Sau một lúc, Lương Cửu vén rèm xe lên, liền thấy bản thân đã rời xa nơi kinh thành phồn hoa náo nhiệt kia, đến một nơi đen kịt, đầy âm u quỷ dị.

Lương Cửu phát hiện có chỗ không đúng bèn hét lớn: “Đây là đâu, mau dừng xe!”
Xe ngựa dừng lại, khung cảnh trước mặt là những nam nhân trên tay cầm đao kiếm từ từ tiến lại gần, trực tiếp giơ lên đưa gần đến hông Lương Cửu, liền có giọng của một nam nhân u ám trầm thấp phát ra: “Chớ lộn xộn, coi chừng đầu ngươi bị cắt bỏ.”
Lương Cửu sợ tới mức hồn phi phách tán, run như cầy sấy, không dám lộn xộn.

“Lương công công.” Thẩm Nhiêu cũng không che dấu thân phận của mình, ngồi vào chắp tay chào hỏi: “Rất vui.”
“Thẩm thiếu khanh, ngài… Ngài làm cái gì vậy…?” Sắc mặt Lương Cửu trắng bệch, nhìn thẳng vào thanh loan đao đang được kề sát người.

Thẩm Nhiêu bình tĩnh nói: “Bổn quan nhận mệnh đi điều tra Đông xưởng, diệt trừ những kẻ có dị tâm, hôm nay chưa kịp hành động, bất quá đã phát hiện một người lương tâm chưa dứt.

Cho nên đặc biệt đến hỏi thăm, không biết Lương công công có ý tưởng gì không?”
Tim Lương Cửu không tự chủ đập mạnh, không ngờ bệ hạ lại muốn hạ thủ với Đông xưởng? Còn muốn Thẩm Nhiêu ra tay
Xem ra nàng đến đây tìm đồng minh, Lương Cửu tính toán thiệt hại và lợi ích một chút, nuốt nước bọt nói: “Cái kia, Thẩm thiếu khanh có thể cho nô tài xem ý chỉ không.”
Thẩm Nhiêu biết không thể dựa vào lời nói chính mình, làm người ta tin tưởng, bèn lấy trong tay áo ra một đạo thánh chỉ, đưa cho hắn.

Lương Cửu nhìn kĩ, xác định là dấu của ngọc tỷ do bệ hạ ấn định, mới cung kính trả lại: “Thẩm thiếu khanh là do Hoàng thượng hạ lệnh phái đến đây, nếu muốn nô tài hợp tác, nô tài cũng không thể nói gì khác, nhưng mong người hãy đưa ra một sự đảm bảo an toàn cho nô tài.”.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất