Soán Đường

Quyển 3 - Chương 74: Uống rượu

Hảo ý của Bùi Thục Anh, Trịnh Ngôn Khánh chỉ có thể tâm lĩnh.

Chỉ là nàng không ở bên trong làm sao biết được sự hung hiểm trong đó, Trịnh Ngôn Khánh lần này trở về không chỉ là tranh giành đường hiệu mà còn có mục đích để cho Trịnh Thế An tiến vào lão tộc hội.

Về phần có thể bảo trì An Viễn đường trước sự uy hiếp của sáu phòng còn lại hay không, hắn khó mà có thể nói được.

Bùi Thục Anh nói:

- Chỉ là ta cũng biết, ngươi sợ là thân bất do kỷ.

- Trong mắt người khác ta với ngươi đều là tộc nhân của thế gia đại tộc danh tiếng không cần sinh kế vất vả, phong quang vô hạn.

- Nhưng trên thực tế chúng ta đều là thân bất do kỷ có nhiều chuyện dù không muốn làm cũng không thể không làm, chỉ là tiểu Yêu cô cô có một câu ngươi nên nhớ kỹ, ngày sau nếu như thành thân nhất định phải tìm một nhà môn đăng hộ đối nếu không sẽ gặp rất nhiều phiền não.

Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn Bùi Thục Anh, không hiểu tại sao nàng đột nhiên đổi chủ đề.

Thục Anh nhìn ngọn lử bên trong lò sưởi thở dài một hơi rồi khẽ nói:

- Lúc trước ta không nghe cha mẹ sắp xếp nên mới thành ra thế này, nếu lần đó ta nghe theo cha ta mẹ ta thì hiện nay làm sao có thể thành ra như vậy, trở thành trò cười cho người khác?

Nàng nói xong hai hàng nước mắt rơi xuống.

Bùi Thục Anh oai hùng khí khái không ngờ lại có lúc mềm yếu như vậy khiến cho Trịnh Ngôn Khánh phải đau xót ở trong lòng.

Hắn đã nghe nói qua chuyện của Bùi Thục Anh, Lý Đức Vũ hiện tại đã không có tin tức tám năm, Bùi Thục Anh lại cuồng dại chờ đợi, vì hắn mà khẩn cầu rất nhiều người.

Ngoại trừ Trưởng Tôn Thịnh Trưởng Tôn đại nhân và Cao thị còn có Quảng Bình công chúa, Nam Dương công chúa.

Bùi Thục Anh khẽ dùng tay xóa đi nước mắt trên mặt rồi xoa đầu Trịnh Ngôn Khánh:

- Lại làm tiểu yêu chê cười rồi.

- Cô cô có phải cô cô luôn nhớ tới Lý Đức Vũ kia phải không?

- Không được nhắc tới tên của người này.

Đôi mắt của Bùi Thục Anh hiện lên vài phong diễm tức giận:

- Cái tên người phụ lòng đó ngươi chớ nhắc tới.

- Cô cô bị mù mắt nên mới chờ đợi người vô tình vô nghĩa đó tám năm, Ngôn Khánh sau này con phải nhớ kỹ, sau này nhất định phải chờ Thúy Vân, nàng ta là một hài tử tốt, biểu hiện tuy kiên cường hiếu thắng nhưng bên trong rất nhu nhược không chịu nổi ủy khuất đâu.

- Tại sao lại chuyển mọi chuyện lên đầu của Bùi Thúy Vân?

Trịnh Ngôn Khánh há hốc mồm, hắn định cất tiếng song lại nhịn được, loại chuyện này không thể nói rõ ràng, càng giải thích thì người ta càng không tin mình.

Còn chuyện của Lý Đức Vũ, Trịnh Ngôn Khánh cũng nghe được một chút ẩn tình trong đó, hóa ra Bùi Thục Anh lo lắng cho hắn, cầu xin bốn phía còn hắn thì ở Lĩnh nam tiêu dao khoái hoạt, hiện nay Bùi Thục Anh nghe được tin tức này trong lòng dĩ nhiên vô cùng đau khổ.

Ngẫm lại cũng thế, nàng là người tính tình kiên cường nhưng làm sao có thể chịu nổi đau đớn này. Mà không cần phải nói, nếu như Trịnh Ngôn Khánh đoán không sai, đám quyền quý của Lạc Dương cũng đang bí mật chê cười nàng cho nên Bùi Thục Anh mới bí mật trong đêm mưa rời khỏi Lạc Dương.

- Cô cô cô cô chớ nên khổ sở, vì người này mà khổ sở thì thật không đáng.

Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết thế nào an ủi Bùi Thục Anh chỉ có thể bên cạnh nàng uống rượu cùng. Bùi Thục ANh nhìn thấy vậy nhìn qua Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên cười khúc khích:

- Nàng vươn tay ra, đem Trịnh Ngôn Khánh ôm vào trong lòng:

- Ngươi quả đúng là tiểu yêu, trách không được Nguyên Khánh bội phục ngươi, Thúy Vân cũng thường xuyên nhắc tới ngươi, yên tâm cô cô tuyệt đối không vì tên xú nam nhân đó mà cả ngày thương tâm.

- Ừ, cô cô không cần phải nhớ tới tên xú nam nhân đó nữa... còn có Nguyên Khánh và con yêu thương cô cô.

Trịnh Ngôn Khánh được người ngọc ôm vào, trong lòng không ngừng đập thình thịch.

- Cô cô mỗi ngày vui vẻ khoái hoạt càng ngày càng xin đẹp lại để cho tên xú nam nhân kia phải hối hận, đó mới là lựa chọn chính xác.

Bùi Thục Anh nở nụ cười ngọt ngào, khẽ vỗ vỗ lưng của Trịnh Ngôn Khánh.

Tiểu Yêu nói không sai, ta phải thật vui vẻ cao hứng cho tên kia hối hận.

Hừ ta tại sao phải trốn hắn, hắn trốn tránh ta mới đúng, từ ngày mai ta sẽ quay trở lại Lạc Dương, cho tên phụ lòng kia phải tức tối.

Ngôn Khánh chôn người trong ngực của Bùi Thục Anh, vô thức ôm lấy nàng.

Thục nữ này mang tới cho Trịnh Ngôn Khánh một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng mà Trịnh Ngôn Khánh chưa bao giờ cảm nhận qua.

Từ khi tiến tới thời Khai Hoàng này ngoại trừ Từ Mẫu cho hắn cảm giác như vậy thì tựa hồ đã rất lâu hắn chưa từng được trải qua.

Mà lúc này, Bùi Thục Anh đã lâu không tiếp xúc với nam nhân, ôm Trịnh Ngôn Khánh cũng có cảm giác khác thường.

Rất kỳ diệu mà cũng rất phức tạp.

Tên tiểu tử này có một khí chất rất kỳ quái.

Thành thục giống như một người trưởng thành tuy còn nhỏ nhưng đã có một khí chất chỉ có thiếu niên lang quân mới có.

Bùi Thục Anh lúc này khẽ vuốt vuốt tóc của Trịnh Ngôn Khánh, như một người mẹ với hài nhi của mình vậy.

Không biết từ lúc nào Trịnh Ngôn Khánh đã ngủ say, Bùi Thục Anh khẽ cảm thán đặt Trịnh Ngôn Khánh lên trên nhung thảm, cầm lấy một cái chăn mà đắp cho Trịnh Ngôn Khánh, sau đó dùng bàn tay khẽ vẽ một vòng trên má của hắn hiện lên một cái má lúm đồng tiền. Trên khóe miệng của Bùi Thục Anh liền nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Khi Trịnh Ngôn Khánh tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.

Hắn mở to mắt thì phát hiện ra mình đã nằm trên nhung đệm, thân đắp một tấm chăn tới tận mũi, quanh người thoang thoảng một mùi thơ, hắn vội vàng ngồi dậ nhìn xung quanh.

Ở bên trong nhà, lửa cũng đã tắt, ánh sáng bên ngoài cũng đã chiếu vào, Trịnh Ngôn Khánh liền đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi ra.

Cửa bên ngoài được kéo ra, Bùi Thục Anh đã mang hai gia thần tiến vào, trong tay của một người bưng một chậu nước, một người thì cầm khay trong đó có đặt mấy cái bánh và một bình trà sữa.

Bùi Thục Anh biết rõ, Trịnh Ngôn Khánh không thích uống rượu cho nên đã sai người nghiền trà chế thành trà sữa.

- Dậy rồi sao?

- Ngươi cần phải về Huỳnh Dương, quang minh chính đại về như vậy chẳng khiến người ta đề phòng sao?

- Cô cô tâm tình khá tốt không bằng yểm hộ ngươi một chút.

- Mặc dù không biết ngươi có ý định gì nhưng thần không biết quỷ không hay trở về chẳng phải là hay hơn sao? Tốt rồi chớ trì hoãn nữa, mau rửa mặt đi, chúng ta xuất phát nhanh lên, hôm nay tiết trời tốt, chỉ mong ông trời không ngăn cản nữa.

- Chỉ là phải để ngươi ủy khuất một chút, làm sai vặt của ta.

Nói xong Bùi Thục Anh nở ra một nụ cười cũng không biết nàng nghĩ tới điều thú vị gì nữa.

Ngôn Khánh trong lòng cảm thấy ấm áp cũng không sĩ diện từ chối mà đi qua rửa mặt.

Bùi Thục Anh nói không sai, nếu như mình trở về hỗ trợ thì tại sao không làm một cái kỳ binh? Hắn vốn không thoát khỏi vòng tranh đấu, nhưng cũng nên ẩn ở đằng sau màn mới là an toàn nhất, ngay cả Trịnh Nhân Cơ cũng có thể giấu diếm. Trịnh Ngôn Khánh nghĩ tới đây thầm cảm thấy vận khí của mình tốt.

Bùi Thục Anh làm như vậy sau này mình cũng có thể tìm nàng nhờ hỗ trợ.

- Tiểu Yêu, tửu lượng của ngươi thật sự quá kém.

Lúc ăn cơm, Bùi Thục Anh đột nhiên cất tiếng:

- Mới có hai ba chén rượu đã ngã xuống, vậy mà dám xưng là tiên trong rượu, mà ngay cả tên Nguyên Khánh tiểu tử nhà ta cũng vậy, mới uống ba chén rượu manh đã giống như ngươi, sau này cần phải dạy dỗ cho tốt mới được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất