- Bùi công đến lúc này rồi ông có tính toán gì không?
Bùi Tịch đặt chén trà xuống vê râu cười nói:
- Vương gia thắng bại chưa thấy rõ ràng cần gì phải nóng lòng nhân thua?
- Ông cũng biết cái này không phải bàn cờ.
- Nhưng bây giờ ta nói nó chính là bàn cờ.
Lão nhân này chính là Hà Gian vương Lý Thần Thông.
Hắn kinh ngạc nhìn Bùi Tịch rồi nói:
- Bùi công chuyện lớn như vậy Triệu vương thậm chí đóng cửa hoàng thành
ông tại sao lại không gấp? Thái tử chết rồi, Tần vương cũng đã chết.
Hiện tại trong thành Trường An, nhân tâm di động sau này đến rốt cuộc sẽ như thế nào? Ta và ông cần phải sớm quyết định... nếu như kéo dài chỉ sợ
tình thế sẽ càng trở nên nghiêm trọng, vất vả lắm mới xây dựng được cơ
nghiệp không lẽ lại đẻ cho tan thành mây khói.
- Tính làm sao?
Bùi Tịch ngồi thẳng người lên, thấp giọng nói:
- Ta và ông hiện tại có thể nhúng tay vào sao?
- Cái này cho dù...
Lý Thần Thông liền ngậm miệng lại hồi lâu không nói.
- Hôm nay người đánh cờ không phải là ta và ông, ta và ông cũng không làm chủ được.
Trong tay ông không có binh mã, sốt ruột có ích lợi gì. Hiện tại tình thế đã
vô cùng rõ ràng bệ hạ đến cuối cùng sẽ ủng hộ Triệu vương... ta thấy tối đa là hai ba ngày tất cả đều kết thúc.
Hai gò má của Lý Thần
Thông nhẹ nhàng run lên, lâm vào trầm tư. Có lẽ trong mắt rất nhiều