Sớm Nở, Tối Tàn

Chương 7

Chương 7
Gạt nước điên cuồng quét trên kính xe, còn tôi thì đang run rẩy siết chặt mẩu giấy mà Tần Nặc viết cho Vân Đa:
“Cậu đã cướp mất mẹ tớ, lại còn cướp luôn cả vị trí hạng nhất. Tan học gặp nhau ở bãi cây nhỏ sau trường. Không đến là đồ hèn!”
Vệ sĩ kể lại rằng khi họ đến nơi, dưới gốc cây chỉ còn một bàn cờ rối tung và… một vũng máu không biết của ai.
Tôi siết chặt vạt áo, tim như bị bóp nghẹt. Trong đầu hiện lên cảnh sáng nay đưa Vân Đa đến trường, con bé bước xuống xe, ngoái lại vẫy tay với tôi.
Chúng tôi còn hẹn sau giờ học sẽ đi uống trà sữa cùng nhau cơ mà…
Chiếc đồng hồ điện thoại của Vân Đa được tìm thấy bị ném lại trên đường Vân Tiêu.
Lần theo những dấu vết cũ của khu phố cũ, chúng tôi tìm đến một tòa nhà dang dở, hoang tàn.
Băng qua công trường phủ đầy bụi, tôi định lao lên tầng.
Lục Tấn giơ tay chặn lại:
“Trên đó rất nguy hiểm, để bọn anh lên là được rồi. Em yên tâm, nhất định sẽ đưa các con bình an trở về.”
Tần Hằng cũng vội vã phụ họa:
“Đúng đấy Khinh Dư, em mà lên, bọn anh còn phải phân tâm bảo vệ em.”
“Tránh ra!”
Tôi dốc hết sức đẩy cả hai người đàn ông sang một bên:
“Tôi khuyên các anh, đừng bao giờ đánh giá thấp quyết tâm của một người mẹ khi cứu con. Nếu không, các anh sẽ thảm hại chẳng kém gì bọn bắt cóc đâu.”
Đứa trẻ tôi muốn cứu là Vân Đa.
Dù con bé gọi tôi là "chị", nhưng tình cảm giữa chúng tôi đã sớm như mẹ con ruột thịt.
Tần Hằng sững lại, ánh mắt đen kịt bỗng dâng đầy nước mắt.
Anh ta nghẹn ngào nói:
“Được…”
Tôi lao vào căn phòng mà cả đời này cũng không thể nào quên được.
Xung quanh là những hố sâu không đáy, hai đứa trẻ bị treo ở hai đầu sợi dây nối nhau qua xà nhà.
Trên người chúng… là những quả bom.
Đồng hồ đếm ngược, còn chưa đầy mười phút.
Nếu tôi cắt sợi dây để cứu một trong hai đứa, thì đứa còn lại sẽ bị lực bật ngược làm bom kích nổ.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Tần Nặc nước mắt giàn giụa, giọng khản đặc vì gào khóc:
“Mẹ cứu con với! Con sai rồi! Con không thể sống thiếu mẹ!”
“Im đi, cháu trai lớn à, ồn quá đấy.”
Vân Đa lại bình tĩnh đến lạnh lùng.
Trên mặt con bé không có lấy một chút sợ hãi, y hệt vẻ mặt không kiên nhẫn của Lục Tấn mỗi khi bực bội.
“Chị ơi, Tần Nặc là con ruột của chị, chị chọn cứu cậu ấy, em sẽ không oán trách gì hết. Em sẽ vui cho chị.”
Con bé khẽ khàng nói:
“Chị chỉ cần nhớ, Vân Đa sẽ mãi yêu chị.”
Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân tôi. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng một ngày nào đó mình sẽ phải đối mặt với một lựa chọn như vậy.
Bình thường, Tần Hằng chẳng mấy khi thật sự gần gũi với Tần Nặc.
Cách anh ta “yêu” con, là tặng cho nó vô số thứ nó không cần đến.
Thế nhưng hôm nay, trong tay Tần Hằng—lại đang nắm con dao duy nhất trong hiện trường.
Chẳng có gì phải nghĩ.
Chỉ cần anh ta cắt sợi dây, Tần Nặc chắc chắn sẽ sống.
“Chờ đã, lúc sinh ra nó, anh còn chẳng có mặt. Cơ hội cứu nó, không nên để tôi quyết định sao?”
Ngay giữa lúc tất cả đều căng như dây đàn…
Tôi để ý thấy một chi tiết nhỏ đến không ngờ.
Tôi chợt nhận ra cuộc bắt cóc này… không như tôi tưởng.
Tần Hằng đưa dao cho tôi.
Bởi trong lòng anh ta đương nhiên tin rằng người tôi muốn cứu… chắc chắn là Tần Nặc.
Tôi bước, từng bước chậm rãi tiến lại gần.
Tần Nặc nở nụ cười dễ thương nhất, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn tôi.
Còn Vân Đa, thì lặng lẽ nhắm mắt lại.
Tôi không một chút do dự, cắt sợi dây bên phía Vân Đa.
“Mẹ ơi! Mẹ!”
Tần Nặc thét lên, sự kinh hãi, ấm ức và tuyệt vọng lấp đầy đôi mắt.
Cậu bé không tin nổi—tôi lại chọn cứu người khác.
Còn tôi thì… lặng lẽ nhắm mắt lại.
Đứa trẻ này tôi từng liều mạng sinh ra, từng dồn hết tâm can để dạy dỗ.
Và giờ đây, nó sắp bị… nổ tung thành từng mảnh vụn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất