Hai người họ lập tức quay trở lại phòng và nhanh chóng thay quần áo mà lúc nãy Trương Dịch đã đi tiểu vào.
Tuy nhiên, sau khi thay quần áo xong thì họ vẫn còn ngửi thấy mùi khai. Không biết là chỗ nào còn ám mùi.
Hóa ra không chỉ quần áo mà cả tóc và da của họ đều bị dính rất nhiều nước tiểu. Thậm chí, nó còn chảy cả xuống cổ. Thảo nào, cho dù đã thay quần áo rồi nhưng họ vẫn cảm thấy mùi nước tiểu quanh đây.
Thật sự bây giờ hai người họ rất muốn tắm để loại bỏ hết mấy thứ nước dơ bẩn này ra khỏi người. Nhưng bây giờ thời tiết lạnh như vậy, nếu đi tắm thì cũng chẳng khác nào tự đi tìm cái chết. Cho nên hai người họ không dám động vào nước.
Vì vậy, nếu không dám đi tắm thì hai người họ chỉ có thể chịu đựng cái mùi kinh khủng xộc thẳng lên mũi này. Dù cho cảm thấy buồn nôn như thế nào thì họ vẫn phải cố gắng nhịn.
Không những chuyện mà bọn họ làm đã thất bại mà hai người họ còn bị tạt nước tiểu lên người nữa chứ. Nghĩ đến đây, trong lòng hai người phụ nữ này lại càng cảm thấy căm thù và ghét bỏ Trương Dịch hơn.
"Trời ơi! Phải làm sao bây giờ! Quả thật Trương Dịch là một người quá xảo quyệt, muốn đối phó cũng không hề đơn giản."
"Đáng ghét thật! Dù phải làm bất cứ cách nào thì tớ cũng phải cướp lấy ngôi nhà của cậu ấy cho bằng được."
"Bây giờ chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách. Tớ không tin cậu ta không có điểm yếu nào."
Ngay khi hai người phụ nữ đang bàn luận về cách đối phó với Trương Dịch thì anh đã gửi một tin nhắn cho Phương Vũ Tinh.
[Lần này mới là nước tiểu thôi đấy! Nếu có lần sau, chắc chắn tôi sẽ đổ phân lên người chị!]
Lần chuẩn bị này, Trương Dịch có đôi chút gấp gáp và vội vàng. Nếu lần sau anh có thời gian chuẩn bị trước thì nhất định anh sẽ đổ hết phân lên người bọn họ.
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này của Trương Dịch, hai người phụ nữ Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh cảm thấy có phần sợ hãi, mặt mày tái mét đi. Lần này, bọn họ bị đổ nước tiểu thì đã cảm thấy vô cùng kinh tởm rồi. Nếu lần sau mà là phân thì… chắc chắn bọn họ chỉ còn con đường chết.
Nhắn xong thì Trương Dịch lập tức đóng cuộc trò chuyện và không đọc tin nhắn mà Phương Vũ Tinh gửi tới nữa.
Mặc dù anh đã tắt thông báo của tin nhắn nhưng những con số hiển thị số lượng tin nhắn lại đang tăng lên một cách nhanh chóng. Không cần nhìn cũng biết, tất cả mấy tin nhắn này không có gì hay ho.
Anh liền truy cập vào trong nhóm để xem một chút.
Ngay khi vừa truy cập vào thì đã được nhìn thấy một màn hay.
Kể từ khi bị Trần Chính Hào lấy mất nhà, bác gái Lâm dường như có một chút vấn đề về thần kinh. Có vẻ như bà ta đang cảm thấy vô cùng sốc bà vẫn không tin vào điều đó.
Có lẽ như bà ta không chịu được cú sốc lớn như thế này cho nên liên tục gửi tin nhắn vào trong nhóm với mục đích bảo mọi người tiếp tế vật tư cho bà ta.
[Tất cả hãy mau nghe đây! Tôi là trưởng khu của khu chung cư này. Nếu mấy người mà dám không nghe theo lời tôi nói thì hãy cứ đợi đấy. Đợi đến lúc tuyết tan, tôi sẽ bắt tất cả các người lại!]
[Mấy người nghe rõ chưa? Nếu hiểu rồi thì hãy trả lời tôi một tiếng xem nào. Hôm nay, mấy người phải mang tất cả đồ ăn đến nhà cho tôi!]
Nhưng lần này, không có một ai cảm thấy thương xót cho bà ta. Bác gái Lâm cứ một mình nói chuyện trong nhóm mà không có ai phản hồi lại.
Đã hơn mười ngày đã trôi qua, mọi người cũng đã ý thức được tình hình hiện tại trông như thế nào.
Về phía chính phủ hoàn toàn không quan tâm đến mọi người một chút nào. Thậm chí, cái được gọi là ủy ban khu phố của bác gái Lâm cũng chẳng ra làm sao.
Những lời nói của bà ta không những không khiến mọi người trong khu chung cư cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn bị chế giễu đến thảm hại.
[Cái bà già chết tiệt này! Bà có thể đi chết nhanh lên được không?]
[Tôi vẫn còn nhớ cái năm đó, bà đã lừa gia đình nhà chúng tôi hẳn một thùng mì gói. Tôi vẫn chưa thèm tính sổ với bà đâu đấy!]
Một số người lại nói về sự bắt đầu của thảm họa tuyết.
[Nếu không phải lúc đó bà nói với mọi người là thảm họa này không nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu. Sau đó còn bảo chúng tôi không cần tích trữ lương thực nữa chứ. Bà hãy nhìn xem, nếu không phải tại bà thì làm sao chúng tôi lại như ngày hôm nay?]
Vấn đề này vừa được một người nào đó nhắc đến thì có vẻ như đã khơi dậy lửa giận trong lòng mọi người. Dường như tất cả mọi người ở khu chung cư này đều cảm thấy bất mãn với bà ta và cả chuyện này.
Khi tuyết chỉ vừa mới bắt đầu rơi, mặc dù thời tiết ngoài trời vô cùng lạnh nhưng một số người vẫn muốn đi ra ngoài mua sắm.
Tuy nhiên, lúc đó bác gái Lâm lại thông báo trong nhóm rằng trận bão tuyết này sẽ mau chóng qua đi thôi, nó sẽ không kéo dài được lâu đâu. Không chỉ vậy, bà ta còn nói rằng nếu ai tích trữ đồ ăn thì sẽ bị xử lý cho nên mọi người trong khu chung cư không dám ra bên ngoài mua đồ.