Thậm chí có thể nói rằng chỉ cần bản thân có thể sống một cuộc sống an nhàn sung túc thì Trương Dịch có thể làm mọi việc tàn ác, thậm chí là thẳng tay giết chết người khác để đổi lấy sự an toàn cho mình.
Trong những ngày tận thế, chắc chắn một điều rằng không thể có tâm lý của một thánh mẫu dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Một khi tâm lý đó vừa xuất hiện trong đầu thì phải thẳng tay loại bỏ nó ngay. Anh cho rằng bản thân mình không thể nhân từ với ai trong những ngày tận thế này.
"Nếu cảm thấy không phục thì qua đây mà đánh tôi!"
Khi Trương Dịch vừa nói dứt câu thì anh lập tức block người hàng xóm kia.
Vẫn là câu nói đó, Vốn là Trương Dịch không muốn cãi nhau với người khác, bởi vì anh cảm thấy điều đó là vô nghĩa và tốn nước bọt.
Ngay sau đó, Trương Dịch phát hiện cái người hàng xóm đó đang chỉ trích và phàn nàn về hành vi của anh trong nhóm.
Nhưng cũng thật đáng tiếc, bây giờ những người khác cũng không có tâm trạng để quan tâm đến chuyện của bọn họ.
Thấy vậy, Trương Dịch lập tức cười một cách vô cùng đắc ý. Làm ra những chuyện không có đạo đức thực sự khiến bản thân cảm thấy vui sướng đến lạ.
Chiều nay, trong khi Trương Dịch đang chìm sâu trong giấc ngủ thì đột nhiên lại bị đánh thức mà không biết là lý do gì.
"Ầm!"
Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên trong hành lang. Sau đó nó nhanh chóng lan ra toàn bộ khu chung cư. Dường như tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy tiếng động này.
Sau khi nghe thấy tiếng động lớn như thế này thì Trương Dịch có hơi khựng lại, mặt mày tái mét. Âm thanh này có vẻ giống như tiếng súng.
Trong khu chung cư này của bọn họ sao lại có tiếng súng? Nhưng quan trọng là ai có súng để bắn cơ chứ?
Thật ra Trương Dịch cũng không biết rõ đây là tiếng súng hay pháo nữa cho nên lập tức chạy ra phòng khách, bật tivi lên để xem màn hình giám sát.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Dịch thực sự đã chết lặng, đồng tử co rút lại, mặt mũi không còn chút máu nào.
Trước cửa ngôi nhà ở trên tầng ba đó, Trần Chính Hào - một người vốn dĩ đang bị gãy chân lại đang cầm một khẩu súng màu đen trên tay.
Thứ tia sáng lạnh lẽo ấy thật sự rất dễ khiến người khác cảm thấy run sợ.
Không chỉ nhìn thấy mỗi Trần Chính Hào mà Trương Dịch còn nhìn thấy cánh cửa nhà đó đang mở toang hoang. Từ màn hình giám sát, anh có thể nhìn thấy hình như có hai cái chân người thò ra từ cánh cửa ấy. Cảnh tượng đó thật là kinh khủng. Nếu tận mắt chứng kiến thì cũng có thể không chịu được cú sốc này mà ngất đi.
Một vài giây sau, Trương Dịch nhìn thấy có vài đàn em của Trần Chính Hào bước ra, trông ai nấy cũng ngầu chẳng khác nào một FBI thực thụ. Trong tay của mấy người đó cầm một ít đồ ăn, nến và còn rất nhiều thứ khác nữa. Có vẻ như mấy người bọn họ đã lấy hết đồ ăn thức uống của gia đình đó rồi. Nhìn mặt mũi của mấy kẻ đó đang vô cùng đắc ý, vui sướng. Người nào người nấy đều cười một cách hả dạ.
Quả nhiên, giống hệt như những gì anh nghĩ, người sống trên tầng ba đó đã chết. Cho dù không chết thì cũng sẽ bị trúng đạn, sau đó bị bọn chúng lấy hết lương thực và cũng chẳng thể sống sót được qua mấy ngày. Trong giai đoạn này, thức ăn là tài sản vô cùng quý giá, con người có thể làm bất cứ giá nào để có được nó. Và hiển nhiên, tiền cũng chẳng có tác dụng gì.
Bây giờ đã là 10 giờ sáng. Theo thường lệ, vào lúc này, mỗi gia đình sẽ cùng nhau ra ngoài đào tuyết để mang về làm nước uống. Bởi vì bây giờ tất cả mọi người đều không thể ra ngoài cho nên chỉ có thể dùng cách này để lấy nước.
Không chỉ vậy, mọi người còn cùng nhau làm tăng nhiệt độ trong hành lang để cảm thấy không còn lạnh như bên ngoài.
Và dĩ nhiên, sẽ không ai có thể sống sót nếu thiếu nước, vậy nên hoạt động này vẫn diễn ra hàng ngày một cách thường xuyên để duy trì sự sống.
Dường như Trần Chính Hào đã nhìn ra đây là một cơ hội tốt và nhân lúc này bắt đầu đi giết người và cướp hết toàn bộ đồ ăn và vật tư. Bởi vì thế mới có cảnh tượng như ngày hôm nay.
"Keng keng!"
Đột nhiên có tiếng điện thoại kêu lên.
Trương Dịch lập tức đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại và có một tin nhắn trong nhóm hiện lên.
Trần Chính Hào đã gửi vào trong nhóm một đoạn ghi âm giọng nói.
[Bây giờ tuyết đã rơi dày đặc và bao phủ hoàn toàn thành phố rồi. Chúng ta sẽ không thể dựa vào ai mà phải dựa vào chính bản thân mình. Lúc này, chỉ có bản thân chúng ta mới có thể cứu sống được mình mà thôi.]
[Tôi - Trần Chính Hào! Từ bây giờ sẽ đảm nhiệm vai trò quản lý tòa nhà 25. Từ giờ trở đi, tất cả mọi chuyện sẽ do tôi quyết định!]
[Các người hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi! Nếu ai nghe lời thì tất nhiên tôi sẽ cho người đó một cuộc sống vô cùng đủ đầy. Nếu còn ai có gan dám làm người dẫn đầu thì… Các người biết kết quả như nào rồi đấy! Ha ha!]