Trong Diên Thọ đường, chậu than cháy giúp mang đến không khí ấm áp như mùa xuân, hương trầm chậm rãi bay lên cao từ lò Bác Sơn, đám nha hoàn chạy tới chạy lui, bày biện đồ đạc cho bữa cơm tối tất niên. Minh lão phu nhân được đám cháu gái, con dâu vây quanh, ánh mắt bà ta đảo qua chính đường rồi nhíu mày lại, hỏi: “Nhị lang đâu?”
Trong phòng tĩnh lặng, Trấn Quốc Công trả lời: “Mấy ngày nay phủ Kinh Triệu bọn nó phải kết án, còn phải đối chiếu với bên Ngự sử đài nữa, chắc là nó đang bận chuyện vụ án.”
Minh lão phu nhân sầm mặt lại và nói: “Nó cũng đã bận rộn cả năm qua rồi, ngày bình thường không nhìn thấy nó thì cũng đành thôi, còn bây giờ, không dễ gì triều đình mới cho nghỉ, đến cả ăn bữa cơm tất niên mà nó cũng không dành ra được chút thời gian hay sao?”
Trấn Quốc Công cũng cảm thấy Minh Hoa Chương đã quá để tâm đến công vụ, nhưng ông cũng không cảm thấy hắn đang vì công vụ mà sao nhãng gia đình, trái lại, ông chỉ lo là hắn sẽ rước họa vào thân. Nhưng khi đối mặt với Minh lão phu nhân và nhị phòng, tam phòng, Trấn Quốc Công vẫn bảo vệ con của mình: “Nó vừa đến phủ Kinh Triệu, có rất nhiều việc mà nó cần phải học tập, quan trên của nó có thể nghỉ ngơi nhưng nó thì không dám lơ là.”
Nói những lời này ra để dọa người khác thì cũng đành thế đi, nhưng nhị phòng và tam phòng không tin đâu. Minh nhị thúc nói: “Sao đệ nghe nói là nhị lang đã bác bỏ bản án mà Kinh Triệu Doãn quyết định, bây giờ đang qua lại mật thiết với Sát viện?”
Tất nhiên là Trấn Quốc Công cũng biết những việc này, ông cũng không đồng ý với việc Minh Hoa Chương liều lĩnh như thế, nhưng “nghé con mới đẻ không sợ cọp” mà, đứa trẻ này lại cứ như thanh kiếm sắc bén vừa được lấy ra khỏi vỏ vậy, mới bước vào chốn quan trường mà đã bộc lộ tài năng, vô cùng quyết đoán.
Dù Trấn Quốc Công có không tán thành với hành động ấy tới đâu đi chăng nữa, thì khi ở trước mặt người ngoài, ông vẫn lên tiếng bảo vệ con của ông: “Đó là do nó có trách nhiệm với vụ án. Từ nhỏ thằng bé này đã ngay thẳng như thế rồi, nó không thể dung thứ cho bất kỳ hành vi qua loa lấy lệ nào cả, dù đã vào quan trường rồi nhưng nó vẫn như thế.”
Minh nhị phu nhân nhìn dáng vẻ đứng về phía con cái mình của Trấn Quốc Công, bấy giờ bà ta cũng đã hiểu tại sao ông có thể cưng chiều Minh Hoa Thường đến nỗi khiến nàng thành ra như thế này. Xuất thân tốt như vậy mà vẫn giống như là đứa trẻ không hiểu biết gì, cả ngày cứ chạy nhảy bên ngoài. Minh lão phu nhân mặc kệ việc nhà nên không quan tâm đến, Trấn Quốc Công thì lúc nào cũng tùy theo ý nàng, còn Minh nhị phu nhân, ngược lại thì bà ta đang muốn xem thử xem, liệu sau này Minh Hoa Thường có thể tìm được nhà chồng như thế nào.
Minh lão phu nhân lạnh nhạt “hừ” một tiếng, nói: “Ban đầu ta đã không đồng ý để nó đến phủ Kinh Triệu rồi, nếu như nó chịu đến Hoằng Văn quán thì bây giờ chỉ việc an ổn hưởng thanh nhàn, đâu có cần phải quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này làm gì? Nhưng người làm cha như ngươi lại mặc kệ nó, còn để ta phải làm kẻ ác nữa.”
Trấn Quốc Công cười xòa, không dám chống đối mẹ. Minh lão phu nhân nhìn lướt qua, lại sầm mặt, hỏi: “Nhị nương đâu? Sao nhị nương cũng không ở đây?”
Mọi người nhìn khắp xung quanh, đúng thật là không thấy Minh Hoa Thường đâu. Minh tam phu nhân thản nhiên nói: “Chắc là nhị nương ở chỗ của nhị lang đó. Tình cảm của huynh muội bọn nó tốt, cả ngày cứ ở cùng với nhau, năm cũ đã hết, tết cũng đến rồi mà bọn nó vẫn giống như lúc nhỏ vậy, vẫn cứ tự trốn đi chơi trò chơi gia đình với nhau như thế.”
Vẻ khó xử dần hiện rõ trên gương mặt Trấn Quốc Công, ông quay đầu lại và nói với người hầu rằng: “Người lớn đã đợi lâu rồi, đi gọi nhị lang quân, nhị nương tử đến đây đi.”
Giờ đây, Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương đang cùng nhau đi về phía Diên Thọ đường. Minh Hoa Chương đưa tay cản cành mai đỏ để Minh Hoa Thường đi qua, nàng hỏi: “Nhị huynh, vụ án này sẽ được xử thế nào vậy?”
“Tội của Lư Độ thì dễ xử, quyết định xử trảm sau mùa thu, nhưng còn chùa Phổ Độ, về việc nên bị tội gì thì Hình bộ và Đại lý tự vẫn đang thảo luận và còn phải tranh cãi nhiều.” Minh Hoa Chương nói: “Trụ trì không tham gia vào việc giết người, nhưng ông ta lại biết chuyện mà không báo, về phần có được xem là bao che hay không, các Thị lang và Hình bộ đều có cách nhìn của riêng họ. Có người nói chùa chiền là cõi tiên, trụ trì không nên chủ động tiết lộ việc riêng của khách hành hương, nhưng lúc quan phủ đến hỏi thì bọn họ nên khai nhận thẳng thắn; còn có người nói rằng, chùa được xây dựng trên lãnh thổ Đại Chu thì nên giữ quy tắc và chuẩn mực của Đại Chu, trụ trì chùa Phổ Độ nên bị trừng trị nghiêm minh để răn đe.”
Minh Hoa Thường nhíu mày lại, nàng hỏi: “Nhị huynh, huynh nghĩ thế nào?”
Ánh mắt Minh Hoa Chương lạnh lùng và sâu thẳm: “Còn ta thì nghĩ, chuyện nên trị tội trụ trì chùa Phổ Độ thế nào chỉ là thứ yếu, vấn đề mà triều đình thật sự gặp phải còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều. Chùa chiền bành trướng một cách trắng trợn, chiếm cứ và giữ rất nhiều ruộng đất, nhất là bây giờ, họ đã chiếm phần lớn tài nguyên nhưng lại không cần phải đóng thuế gì cho triều đình cả. Dẫn đến việc, có rất nhiều dân ruộng chỉ cần quy y, bước chân vào cửa Phật là có thể thoát khỏi sự quản lý của triều đình, từ đó không cần phải tăng gia sản xuất, chỉ cần một lòng niệm Phật. Cứ thế mãi thì sẽ thành họa.”
Minh Hoa Thường vô cùng tán thành với ý kiến này. Vì, từ chùa miếu cho đến am ni cô, họ không chỉ chiếm cứ đất đai mà chẳng cần phải tiến cống gì cho triều đình, mà còn có vô số vương tôn Công chúa tranh nhau chen lấn quyên góp tiền cho Phật Tổ. Chùa chiền có nguồn kinh tế riêng, vậy thì dựa đâu mà họ phải nghe lời triều đình cơ chứ?
Bây giờ chỉ là quyền độc lập về kinh tế, chờ đến khi bọn họ đạt đến một quy mô nhất định, thì đương nhiên là họ sẽ mở rộng sang cả lĩnh vực chính trị. Đến lúc đó, rốt cuộc đây sẽ là triều đình của Đại Chu hay là triều đình của Phật giáo đây?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Chủ đề này liên quan đến rất nhiều thứ, Minh Hoa Thường không nói đến nữa, nàng hỏi: “Bên phía Ngự sử đài thì nói thế nào?”
Minh Hoa Chương khẽ “hừ” một tiếng, tựa như hắn đang có lời oán thán: “Bọn họ tinh ranh lắm, chỉ cần chờ Hình bộ và phủ Kinh Triệu làm việc, sau đó bọn họ sẽ nhảy ra để bới móc lỗi sai. Trước khi sự việc rõ ràng, bọn họ sẽ không tỏ thái độ gì đâu.”
“Tô Trạng nguyên ở Ngự sử đài, hắn không tiết lộ gì với huynh à?”
Minh Hoa Chương quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Minh Hoa Thường, đôi mắt hắn lạnh lùng như băng, sâu không thấy đáy: “Sao muội lại tin tưởng hắn ta đến thế?”
Thậm chí còn gọi y là “Tô Trạng nguyên” nữa. Chuyện khoa cử đã trôi qua không biết bao nhiêu lâu rồi, chuyện cũ có gì hay đâu mà cứ phải lật lại.
Minh Hoa Thường cười ngượng ngùng một tiếng, thầm nghĩ mình sơ ý rồi. Nàng tự biết Tô Hành Chỉ là huynh trưởng của mình, cho nên nàng mới tin tưởng y, nhưng mà, với Minh Hoa Chương mà nói, đây chỉ là một vị đồng liêu từng gặp vài lần, mà giữa họ còn có xung đột về chức quyền nữa.
Không được hoảng, để nàng nghĩ xem nên ngụy biện như thế nào đã. Minh Hoa Thường nói: “Muội thấy Tô Trạng nguyên có phẩm hạnh cao thượng, không sợ quyền uy nên mới bất giác cảm thấy, có lẽ là chúng ta có thể tranh thủ một chút từ phía bên hắn, và có lẽ là hắn sẽ không khuất phục trước các phe phái tranh quyền đoạt vị trong triều đình đâu. Nhưng tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của muội thôi, Nhị huynh vẫn nên cẩn thận hơn một chút.”
Phẩm hạnh cao thượng? Không sợ quyền uy? Trông Minh Hoa Chương vẫn bình tĩnh, hắn không nói chuyện, sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh.
Minh Hoa Thường cẩn thận quan sát biểu cảm của Minh Hoa Chương, đang nghĩ xem có cần tìm chuyện gì khác để bù vào hay không, thì chợt thấy một gã sai vặt đi từ đối diện tới chỗ họ. Gã sai vặt nhìn thấy bọn họ thì vội nói: “Nhị lang quân, nhị nương tử, sao bây giờ hai ngài mới đến? Những người khác đều đã đến hết rồi, lão phu nhân đợi lâu nên không vui lắm. Quốc Công bảo tiểu nhân nhắc nhở các ngài rằng, sau khi đi vào bên trong thì hãy nói vài câu mềm mỏng với lão phu nhân, nếu lão phu nhân vẫn không nguôi giận thì tạm thời các ngài hãy nhịn một chút, gần sang năm mới rồi, dĩ hòa vi quý, xong việc Quốc Công sẽ đền bù cho các ngài.”
Đây cũng không phải là ngày một ngày hai Trấn Quốc Công làm ra việc này, Minh lão phu nhân càng già thì lại càng độc đoán và ngang ngược, Trấn Quốc Công không có cách nào khác với mẹ ông, thế nên ông chỉ đành nói chuyện với cả hai bên, lặng lẽ bù đắp cho con cái của ông nhiều hơn. Có thể nói, dẫu rằng không có mẹ bảo vệ ngay từ tấm bé, nhưng nhờ vào công lao của Trấn Quốc Công, Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường mới có thể trưởng thành với những nét tính cách như hiện giờ.
Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường không trò chuyện nữa, họ bước nhanh đến Diên Thọ đường. Quả nhiên, vừa đi vào bên trong, họ đã nhìn thấy vàng ngọc đầy cả sảnh đường, mùi hương ấm áp xộc vào mũi, Minh Hoa Thường đi theo sau Minh Hoa Chương, ngoan ngoãn hành lễ vấn an, cúi đầu xuống nghe tổ mẫu dạy dỗ.
Từ rất lâu rồi, Minh Hoa Thường đã biết rằng, khi người lớn phát biểu thì đừng giải thích gì, càng đừng phản bác chi, bọn họ thích nói gì thì cứ để họ nói, dù sao thì nàng cũng có nghe vào tai, có để vào đâu đâu. Minh lão phu nhân mắng hai huynh muội bọn họ cả một hồi lâu, cuối cùng, cơn giận của bà ta cũng tan đi chút ít, Trấn Quốc Công thấy thế thì nói: “Mẫu thân, ngày tốt thì không nên tức giận, cơm tất niên được bày ra xong rồi, đi ăn cơm trước đã.”
Minh lão phu nhân nương theo đó mà “Ừm” một tiếng, Trấn Quốc Công tiến lên phía trước, đỡ Minh lão phu nhân đi về phía phòng ăn. Nha hoàn nữ quyến theo sát đằng sau Minh lão phu nhân, còn Minh Hoa Thường, Minh Hoa Chương thì lùi lại nhường đường cho tổ mẫu.
Lúc đi ngang qua huynh muội bọn họ, Trấn Quốc Công lặng lẽ nháy mắt với Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường nhếch miệng, ra hiệu mình đã biết.
Mọi người nhanh chóng đi qua, trong phòng chỉ còn lại huynh muội bọn họ. Minh Hoa Thường ngẩng đầu lên nhìn Minh Hoa Chương, hai người giống như hai đứa trẻ phạm lỗi đang bị phạt đứng, họ nhìn nhau mà mỉm cười, vừa thảm thương vừa tức cười.
Hai người bọn họ đều có sự tự giác của người phạm lỗi, chọn đi ở cuối đoàn người, lặng lẽ ngồi trong một góc của phòng ăn, yên tĩnh nghe tổ mẫu và các thúc thẩm nói chuyện, chẳng nói gì trong suốt bữa ăn. Sau bữa ăn, Minh lão phu nhân lại được mọi người vây quanh dẫn đi đón giao thừa, cuối cùng Minh Hoa Thường cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng, ngồi chờ năm mới đến.
Bên trong là tiếng cười nói, vô cùng náo nhiệt, so sánh ra thì nhà chính có vẻ yên tĩnh quá. Minh Hoa Thường hơi thất thần khi nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trên vai trĩu xuống, có một chiếc áo choàng đen được khoác lên vai nàng.
Minh Hoa Thường quay đầu lại, nhìn thấy Minh Hoa Chương đang đứng sau lưng nàng, cẩn thận giúp nàng buộc dây áo khoác lại: “Ở bên cửa sổ lạnh, coi chừng bị cảm lạnh.”
Minh Hoa Thường không nhịn được mà giải thích: “Muội không mảnh mai đến mức đó đâu, Nhị huynh, không cần phải phức tạp như thế đâu.”
Minh Hoa Chương vẫn buộc dây lại, buộc xong rồi hắn mới ngồi lên trên giường, nói: “Cẩn thận một chút cũng không thừa đâu. Muội đang nhìn gì vậy?”
“Ngắm sao.” Minh Hoa Thường nói xong thì đưa tay, chỉ về phía bầu trời: “Huynh nhìn xem, ngôi sao đó sáng quá.”
“Đó là sao Bắc Đẩu.” Minh Hoa Chương cũng ngước mắt lên mà nhìn về phía bầu trời, rồi hắn nói: “Sao Tử Vi cũng sáng như vậy, xem ra thiên hạ sắp gặp chủ quân tài hoa rồi.”
Không ai tiếp tục chủ đề này nữa, Nữ hoàng như mặt trời dần lặn về phía Tây, ngôi sao Tử Vi này của bà ấy còn có thể chiếu rọi cửu châu được bao lâu? Và vì sao Tử Vi tiếp theo sẽ được mọc ở nơi nào đây? Minh Hoa Thường im lặng, chỉ về phía khác và hỏi tiếp: “Vậy ngôi sao này là gì?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Minh Hoa Chương nhìn lên trời, chỉ ra và nói về từng ngôi sao cho Minh Hoa Thường nghe. Hai huynh muội dựa vào bệ cửa sổ mà ngắm sao, vừa chớp mắt một cái mà đã sắp đến giờ Tý rồi. Trên bầu trời, pháo hoa bay cao lên, oanh tạc giữa không trung, ánh sáng lấp lánh rơi xuống như mưa.
Cái này giống như là một tín hiệu vậy, tiếng pháo trúc khắp trong thành Trường An bắt đầu thi nhau vang lên, đèn đuốc rực rỡ, đèn hoa bay lên, cũng không có ai có thể phân biệt được những ngôi sao trên trời nữa.
Gã sai vặt của phủ Trấn Quốc Công cũng đang chuyển pháo trúc, Minh Hoa Thường đứng dậy, vẫn tràn trề năng lượng mà nói với hắn rằng: “Sắp bắn pháo rồi, chúng ta ra ngoài xem đi!”
Minh Hoa Chương hơi bất đắc dĩ, đã lớn thế nào rồi mà vẫn còn giống như là con nít vậy. Hắn chỉ chậm chân một chút thôi mà Minh Hoa Thường đã chạy ra ngoài luôn rồi. Nàng lấy gậy pháo hoa từ gã sai vặt, đứng dưới hành lang nhóm lửa.
Ánh lửa lóe lên, tia lửa màu bạc bắn ra như sao chổi, chiếu sáng đôi mắt nàng. Minh Hoa Thường giật mình, theo bản năng muốn cầm ra xa. Có lẽ “vừa sợ vừa muốn chơi” rất hợp để chỉ về nàng, Minh Hoa Chương buông tiếng thở dài, tiến lên cầm lấy cây pháo hoa trong tay nàng.
Bàn tay Minh Hoa Chương vô cùng vững chãi, giữ cây pháo hoa ở một khoảng cách vừa phải – khoảng cách mà vừa có thể để nàng thấy rõ ánh sáng, lại vừa khiến nàng thấy an tâm. Minh Hoa Thường bình tĩnh lại, trong mắt nàng như chứa đựng ánh sáng, lẳng lặng nhìn pháo hoa cháy.
Đốm lửa bạc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, nó trở thành tro tàn rồi lại quay về với bóng tối. Nàng chớp mắt, qua hoa bạc đẹp đẽ đã héo tàn, nàng nhìn thấy Minh Hoa Chương.
Thân thể hắn như ngọc, khuôn mặt điềm tĩnh. Dường như, khi đứng trong hành lang, hắn còn chói mắt hơn cả cảnh tượng khói lửa đầy trời phía sau lưng hắn. Minh Hoa Chương lấy gậy pháo hoa đã cháy hết đi, rồi hắn quay đầu lại và hỏi nàng rằng: “Còn muốn xem gì nữa?”
Minh Hoa Thường nhìn sang hắn, bấy giờ, nàng như đã nhìn đến nỗi mất hồn. Đến khi hoàn hồn lại, nàng rũ mắt xuống, như đang muốn che đậy gì đó, chợt nói: “Nhị huynh, năm mới vui vẻ.”
Xung quanh đều là tiếng pháo, to đến “đinh tai nhức óc”, vô số pháo hoa nổ, vang dội khắp bầu trời; sai vặt của phủ Trấn Quốc Công đang vừa la hét vừa vác đồ, giọng nói của nàng như đã biến mất trong dòng âm thanh, nhẹ như lông vũ. Nhưng chẳng hiểu tại sao Minh Hoa Chương lại nghe thấy rất rõ, hắn xoa đầu Minh Hoa Thường, lấy một cây kẹo mạch nha từ phía sau lưng rồi đưa đến trước mặt nàng, như thể là hắn vừa làm một trò ảo thuật vậy, cuối cùng, hắn nói: “Chúc mừng Thường Thường lại thêm một tuổi.”
Giao thừa năm nào hắn cũng sẽ mang một miếng kẹo mạch nha đến cho Minh Hoa Thường, năm nay bọn họ luôn ở cùng với nhau, Minh Hoa Thường còn ngỡ rằng hắn đã quên rồi, không ngờ là hắn lại lén lút chuẩn bị. Minh Hoa Thường chu môi, kiêu căng “hừ” một tiếng rồi nói: “Muội cũng đâu phải trẻ con nữa, không cần kẹo đâu nhé.”
Ý cười đong đầy trong ánh mắt Minh Hoa Chương, hắn nói: “Sao muội lại không phải là trẻ con nữa cơ chứ? Lúc sáu tuổi thay răng, chỉ được ăn một miếng kẹo mạch nha nên muội không chịu, cứ ầm ĩ đòi được ăn thêm, kết quả là lại há miệng nhả ra một cái răng, khi ấy muội đã sợ tới mức khóc hu hu. Bây giờ muội không nhớ nữa à?”
“Chuyện xa xưa như vậy rồi, ai mà còn nhớ nữa cơ chứ?” Minh Hoa Thường vừa tức giận phản bác, vừa không nhịn được mà nhận lấy cây kẹo mạch nha ấy: “Không chừng là do kẹo huynh mang về có vấn đề đó.”
Nói xong, Minh Hoa Thường vô thức cắn trúng đầu lưỡi, bị đau nên hít hà một tiếng. Minh Hoa Chương giật mình, cúi người xuống hỏi han nàng: “Sao vậy?”
Minh Hoa Thường che miệng lại và lắc lắc đầu, giọng nói nghe mơ hồ không rõ: “Không sao, cắn trúng lưỡi thôi.”
Minh Hoa Chương yên tâm, hắn cũng không biết phải làm sao với nàng nữa, hắn trêu nàng: “Ta còn tưởng rằng muội lại bị dính răng nữa đấy.”
Minh Hoa Thường tức giận đánh hắn, Minh Hoa Chương không tránh né, hắn quay lưng về phía khói lửa đầy trời, mặt mày dịu dàng, trong mắt như chứa đựng cả một đầm nước trong vắt, hắn nhìn nàng mà mỉm cười.
Bình thường, mặc dù hắn cũng có cười nhưng sẽ luôn biết cách kiềm chế nụ cười ấy lại, giữ lấy dáng vẻ quân tử đoan chính, đây là lần đầu tiên hắn cười tươi rói như thế mà không kiềm chế gì, nụ cười ấy có sự ngang bướng tinh nghịch của một thiếu niên, cũng có vẻ mạnh mẽ, không chịu lùi bước.
Như có thứ gì đó gõ nhẹ vào lòng Minh Hoa Thường, kẹo ngọt nương theo đầu lưỡi mà rót vào lục phủ ngũ tạng, khiến cả người nàng như lâng lâng.
Thật ra nàng vẫn nhớ chuyện của năm sáu tuổi. Nàng vẫn nhớ lúc nàng khóc lớn, Minh Hoa Chương đã luống cuống đứng bên cạnh nàng thế nào, hơn nữa, hắn còn tưởng rằng hắn đã làm muội muội bị rụng răng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt này của vị huynh trưởng hoàn mỹ không khuyết điểm gì trong lời trưởng bối nói. Hoá ra là hắn cũng sẽ bộc lộ cảm xúc như người bình thường.
Năm đó, khi hai đứa trẻ còn để tóc trái đào, một đứa khóc lớn, một đứa bó tay không biết phải làm sao, sợ răng sẽ không mọc ra được nữa. Bây giờ bọn họ đã mười bảy tuổi rồi, sẽ không phạm phải sai lầm buồn cười như vậy nữa, nhưng hắn vẫn sẽ mang một miếng kẹo mạch nha đến cho nàng.
Thời gian trôi đi nhanh biết bao, có rất nhiều thứ đều đã khác trước, nhưng dường như, cũng có vài thứ chưa bao giờ thay đổi.