Trong phường Trường Thọ, một đại nương ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, vừa chọn đồ ăn vừa nhìn Vũ Lâm quân đang chia nhau ra hành động. Minh Hoa Thường phát hiện ra, chủ động đi về phía bà ấy, cười hỏi: “Chào đại nương. Đại nương đang chuẩn bị cơm tối sao, buổi tối ăn gì vậy?”
Đại nương ở trong phường Trường Thọ nổi tiếng là nhiệt tình, bình thường thích đi khắp “hang cùng ngõ hẻm” để nói chuyện phiếm, có lẽ là vì, những người giỏi xã giao có cùng chí hướng, nên đại nương không hề luống cuống, bắt chuyện với Minh Hoa Thường một cách rất tự nhiên: “Buổi tối định ăn bánh canh rau tề đây. Các ngươi đang làm gì vậy? Chẳng phải trước đó đã hỏi một lần rồi à? Sao bây giờ lại đến nữa thế?”
Minh Hoa Thường cũng ngồi xuống bậc thềm mà không hề khách sáo chút nào, nàng vừa giúp đại nương chọn đồ ăn vừa nói: “Vùng này nhiều người, trưởng quan sợ trong phường có giấu thuốc nổ nên bảo bọn ta đi tìm thử xem sao. Đại nương, bà hiểu rõ nơi đây, bà có biết nam nhân nào quanh năm chỉ thích ở trong nhà, tính tình cổ quái, không con không cái, khoảng từ ba mươi đến năm mươi tuổi ở trong vùng này hay không?”
Đại nương suy nghĩ một lúc rồi đáp lời một cách vô cùng thân thiện: “Người kiểu này thì nhiều lắm.”
Đại nương nói đến chuyện của từng nhà trong phường, thuộc như lòng bàn tay, chỉ là, rõ ràng “quái nhân” mà đại nương nói không phải là kiểu mà Minh Hoa Thường muốn tìm. Minh Hoa Thường nghe chuyện nhà chuyện cửa của người ta được một hồi, rồi sau đó nàng khéo léo cắt ngang: “Đại nương, về chuyện vụng trộm hay không vụng trộm này, ta không biết rõ từ đầu đến đuôi, hoàn cảnh từng người, nên ta không dám bàn luận bừa. “Quái nhân” mà ta nói là kiểu người thích chơi với thuốc thang kim châm cứu, tính tình không tốt, nói chuyện nghiêm túc, không được trẻ con yêu thích cho lắm ấy.”
Đại nương nghe thấy thế thì nhíu mày: “Trong phường của bọn ta chỉ toàn là dân chúng thấp cổ bé họng, đâu có thích nghiên cứu thuốc thang gì… Có điều, mọi người mà đau đầu nhức óc hay bị gì, thì đều thích đến hỏi Liêu đại nhân.”
Minh Hoa Thường thử hỏi: “Liêu đại nhân là…”
“Ông ấy cũng ở trong phủ Kinh Triệu các ngươi, hình như là tòng quân gì gì ấy đấy.”
Minh Hoa Thường thầm nghĩ, từ khi nào mà trong phủ Kinh Triệu lại có một tòng quân họ Liêu thế nhỉ? Nàng lẩm nhẩm cái họ này rồi chợt ngộ ra: “Bà đang nói đến Kinh Triệu Doãn, Liêu Ngọc Sơn đại nhân à?”
Đại nhân liên tục gật đầu: “Đúng! Ông ấy đã lên tới chức Kinh Triệu Doãn rồi à?”
“Đúng vậy.” Minh Hoa Thường nói: “Kinh Triệu Doãn cũng ở đây à?”
“Đúng vậy, chính là ở bên kia, cái nhà có cái cây ở cửa ấy.” Đại nương lải nhải: “Liêu đại nhân là người có văn hóa, không có chuyện gì để nói với bọn ta đâu, bọn ta cũng không dám quấy rầy người ta, không ngờ là ông ấy đã lên tới chức Kinh Triệu Doãn rồi đấy. Kinh Triệu Doãn là quan mấy phẩm? Bổng lộc được bao nhiêu?”
Minh Hoa Thường xấu hổ, khéo léo nói: “Đây là việc riêng của trưởng quan, bọn ta cũng không tiện tìm hiểu.”
Đại nương thất vọng “Ồ” một tiếng, rồi bà ấy gật đầu đáp: “Cũng đúng. Nhưng mà, chắc chắn là kiếm được nhiều hơn đám dân chúng bọn ta, chắc là mấy ngày nữa Kinh Triệu Doãn sẽ không ở đây nữa, sẽ chuyển đến Đông Thành nhỉ.”
Minh Hoa Thường nghe thấy lời đại nương nói, thì có một sự nghi ngờ chợt nổi lên trong nàng. Tháng Chín năm ngoái, Kinh Triệu Doãn lên chức, tòng quân nhận bổng lộc ít ỏi, chỉ thuê được nhà cũ ở Tây Thành, nhưng bổng lộc của quan tam phẩm không hề thấp, thế thì tại sao Kinh Triệu Doãn vẫn còn ở lại nơi này?
Minh Hoa Thường lại hỏi: “Đại nương, Liêu đại nhân ở đây lâu lắm rồi à?”
“Khoảng mười năm đó.” Đại nương nói: “Cũng khó, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thăng chức. Mấy năm qua, ngày nào cũng thấy ông ấy đi sớm về trễ, thường chong đèn đến tận đêm khuya, ông ấy lẻ loi trơ trọi một mình, đến cả một người bầu bạn mà ông ấy cũng chẳng có. Ôi, thăng chức là được rồi, chung quy lại thì, người chịu vất vả rồi sẽ nhận lại được “trái ngọt”.”
Minh Hoa Thường hỏi tiếp: “Mấy năm qua ông ấy vẫn luôn sống một mình à?”
Đại nương thở dài: “Đúng vậy, sau khi thê tử của ông ấy sinh, vì không có tiền chữa bệnh nên chưa được mấy năm thì đã bệnh chết. Hàng xóm láng giềng thấy ông ấy chăm nữ nhi một mình vất vả, từng đề cập đến chuyện giới thiệu người cho ông ấy tái giá, nhưng ông ấy cũng từ chối. Cũng là do trời xanh không có mắt, không dễ gì ông ấy mới nuôi nữ nhi trưởng thành được, kết quả là, vào mùa Xuân của mười một năm trước, Trường An xuất hiện một đợt bệnh dịch, nữ nhi của ông ấy bị lây dịch. Trong thời gian đó, giá thuốc trong Trường An tăng nhanh đến nỗi chóng mặt, ông ấy thì lại không có tiền mua thuốc, đành trơ mắt ra mà nhìn nữ nhi mình chết đi như thế. Đáng thương quá, khi chết, tiểu nương tử đó chỉ mới bảy tuổi thôi, nếu nàng ấy có thể trưởng thành thì cũng bằng tuổi ngươi bây giờ rồi.”
Minh Hoa Thường từng loáng thoáng nghe nha dịch lâu năm nhắc đến, Kinh Triệu Doãn có một nữ nhi, chỉ là, nàng ấy đã qua đời từ lâu. Không ngờ là nguyên nhân tử vong lại bi thương, lại bất lực đến vậy.
Minh Hoa Thường thở dài, tiếp tục nghe ngóng chuyện trong phường Trường Thọ từ đại nương. Nàng đang nghe, rồi vô tình liếc thấy Tô Hành Chỉ đến, y đứng ở cách đó không xa, cứ nhìn nàng, muốn nói rồi lại thôi. Minh Hoa Thường xin lỗi đại nương rồi đứng dậy và chạy qua đó.
Minh Hoa Thường và Tô Hành Chỉ đi đến chỗ không người, thấy xung quanh không có ai nghe được, nàng mới nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Bây giờ đang là giờ làm việc, Tô Hành Chỉ lại ra đây tìm nàng, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi. Quả nhiên, Tô Hành Chỉ đè nén sự lo lắng lại mà nói: “Việc lớn, không hay rồi, hình như là Vũ Tễ đã biết được gì đó, hôm qua ầm ĩ với ta một trận, sau đó thì mất tích.”
Tô Hành Chỉ đã đi tìm Tô Vũ Tễ suốt cả đêm qua, nhưng rồi vẫn chẳng thu hoạch được gì. Tô Hành Chỉ đâu còn tâm tư đến nha môn nữa, y xin Ngự sử đài cho mình nghỉ, hôm nay tiếp tục đi tìm nàng ấy khắp thành Trường An. Y đã tìm hết những nơi mà Tô Vũ Tễ có thể đi đến, nhưng vẫn không thấy nàng ấy đâu, Tô Hành Chỉ chỉ có thể đến tìm Minh Hoa Thường, gửi gắm hy vọng bên chỗ nàng, mong rằng sẽ có manh mối gì đó.
Minh Hoa Thường và người của Vũ Lâm quân đi lục soát toàn thành, Tô Hành Chỉ phải dành ra rất nhiều thời gian thì mới có thể tìm được nàng. Minh Hoa Thường nghe y nói là không thấy Tô Vũ Tễ đâu, thì nàng nhíu chặt mày lại, vội hỏi: “Đêm qua tỷ ấy đã nói gì với huynh? Huynh kể từ đầu cho ta nghe đi.”
Minh Hoa Thường nghe xong lời kể của Tô Hành Chỉ thì nàng nhíu mày, rơi vào trầm tư. Với sự hiểu biết của nàng về Tô Vũ Tễ, Tô Vũ Tễ không phải là người nhạy cảm và dễ nổi giận như vậy, chỉ vì huynh trưởng trò chuyện vài ba câu với nữ tử khác mà tức giận bỏ nhà đi ư? Nàng ấy đã nghe được gì rồi à?
Ngược lại là điều này đã khiến Minh Hoa Thường phải chú ý đến một chi tiết, trong mơ, khi Tô Vũ Tễ đến Minh gia công bố mình mới là thiên kim thật, hình như là nàng ấy có mang theo một bức tranh, cho nên lời tự chứng nhận của nàng ấy mới có sức thuyết phục lớn đến như vậy.
Nhưng, Minh Hoa Thường đã sống trong phủ Trấn Quốc Công mười bảy năm trời, ấy thế mà nàng vẫn không thể tra ra được bất kỳ một manh mối nào, thế thì tại sao Tô Vũ Tễ lại biết được chuyện mình bị đánh tráo, thậm chí là còn có thể lấy ra được bằng chứng?
Bức chân dung đó từ đâu mà ra?
Nếu không có Minh Hoa Chương, chắc chắn là Minh Hoa Thường sẽ nghi ngờ rằng trong phủ Trấn Quốc Công có kẻ phản bội, không chừng là nhị phòng hay tam phòng có ý định gây sự, cố ý trộm chân dung để châm ngòi ly gián. Nhưng, khi kết hợp với việc nàng chợt bỏ mình và manh mối mà nàng có được trong khoảng thời gian gần đây lại với nhau, Minh Hoa Thường cảm thấy, có lẽ, sự việc không chỉ đơn giản là như vậy.
Trước đó nàng luôn chú ý chuyện thiên kim thật giả, đầu tiên là nghi ngờ mình là ai, nàng chưa bao giờ nghĩ xem vì sao Tô Vũ Tễ lại tìm tới tận nhà. Dưới góc nhìn của nàng, Tô Vũ Tễ tìm tới nhà sau khi biết mình mới là thiên kim thật, đây quả thực là một chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng, rõ ràng là Tô Hành Chỉ đã nói rằng, Tô ma ma không tiết lộ cho Tô Vũ Tễ biết về thân phận thật sự của nàng ấy, y cũng chưa từng đề cập tới, vậy thì, sao Tô Vũ Tễ lại biết được?
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Minh Hoa Thường suy nghĩ kỹ xem tại sao Tô Vũ Tễ lại đến tận nhà như thế, sở dĩ nàng nhận định Tô ma ma đã đánh tráo cháu gái Tô gia và thiên kim Công phủ với nhau, là vì Tô Vũ Tễ ở trong mộng nói thế. Mà, “nhận thức” này của Tô Vũ Tễ, từ đâu mà có?
Lòng Minh Hoa Thường chợt hẫng đi, về chuyện đánh tráo hai đứa trẻ vào mười bảy năm trước, người biết rõ hơn cả người trong phủ Trấn Quốc Công, ngoại trừ người bên cạnh Vương Du Lan ra, thì có lẽ chính là người Lý gia. Thái tử Chương Hoài có người trung thành thì cũng sẽ có kẻ địch, người muốn tìm được Minh Hoa Chương, nào đâu chỉ đến từ một phía.
Minh Hoa Thường không nhịn được mà lại suy nghĩ đến việc, nếu như nàng không mơ thấy giấc mơ đó, chỉ e là bây giờ nàng vẫn đang an phận làm Nhị tiểu thư “cá mặn”, sẽ không gia nhập Huyền Kiêu Vệ, và tất nhiên là cũng sẽ không quen biết Tô Vũ Tễ, Tô Hành Chỉ. Mà, cùng với đó, Tô Vũ Tễ lại được người ta thông báo rằng, nàng ấy bị người ta đánh tráo, nàng ấy mới là thiên kim chân chính của phủ Trấn Quốc Công.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Kẻ giật dây muốn tạo ra cái bẫy để đứa con thật sự của Thái tử Chương Hoài lộ diện, nên kẻ đó đã “thêm mắm dặm muối” khi nói cho Tô Vũ Tễ biết về thân thế của nàng ấy, đồng thời, kẻ đó còn cổ vũ nàng ấy là hãy tìm tới tận nhà của người thân, lấy việc này ra để thăm dò phản ứng của phủ Trấn Quốc Công. Tô Vũ Tễ không quen không biết Minh Hoa Thường, thậm chí là, nàng ấy còn hiểu lầm huynh trưởng nuôi có ý định “thay đổi cuộc đời nàng ấy” chỉ vì muốn để cho “nữ nhi” nhà mình được hưởng thụ vinh hoa phú quý, thế thì, nào có ai có thể chịu đựng được đâu? Nàng ấy bị “phản bội” nhiều lần, lòng kích động vô cùng, cuối cùng, nàng ấy đã đến phủ Trấn Quốc Công và vạch trần sự thật, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Ở trong mơ, Trấn Quốc Công đã biết đây là cái bẫy của kẻ địch, nhưng vì để bảo vệ đứa trẻ chân chính là Minh Hoa Chương, ông chỉ có thể nghe theo lời của Tô Vũ Tễ, một mực khẳng định chắc nịch rằng Minh Hoa Thường là con của Tô gia, đồng thời, ông muốn đưa Minh Hoa Thường đi. Là do Minh Hoa Chương áy náy nên ra tay ngăn cản, cũng nhờ đó mà Minh Hoa Thường mới thoát được kết cục bị vứt bỏ.
Nhưng, hắn làm vậy cũng đã khiến cho chính bản thân hắn rơi vào nguy hiểm, người bảo vệ sau lưng hắn lập tức ra tay ám sát Minh Hoa Thường. Cứ vậy, dường như thân phận của Minh Hoa Thường đã “được chứng thực”, trong cung sẽ cảm thấy nàng mới là nữ nhi của Thái tử Chương Hoài, nếu không thì vì sao lại “sợ tội mà tự sát”?
Bởi vậy nên họ mới có thể che giấu thân phận cho đứa trẻ chân chính, mới có thể “thay mận đổi đào”.
Cuối cùng Minh Hoa Thường cũng đã xâu chuỗi lại được tất cả. Thì ra, dù là nàng hay là Tô Vũ Tễ, thì đều được hết, đều chỉ là những quân cờ trên bàn cờ của những người bề trên. Lúc cổ vũ Tô Vũ Tễ làm những điều ấy, kẻ giật dây chưa từng quan tâm đến sống chết của Tô Vũ Tễ, lúc một thế lực khác ra tay giết chết Minh Hoa Thường, thế lực ấy cũng không hề do dự, cũng chẳng có bất kỳ một sự không nỡ nào.
Minh Hoa Thường thở dài, thời khắc này, thân làm quân cờ, mấy tâm tình như là phẫn nộ hay than khóc quá đỗi phiền toái, việc cấp bách trước mắt là phải cứu người. Minh Hoa Thường nói: “Bây giờ Tô Vũ Tễ đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng tìm ra được tỷ ấy. Bình thường tỷ ấy thường đi đến những chỗ nào?”
“Ta đã đi tìm hết rồi, người ở đó nói không hề thấy muội ấy.” Tô Hành Chỉ vô cùng lo lắng: “Thật sự là ta không còn cách nào khác nên mới đến tìm ngươi. Ta còn tưởng là muội ấy đến gặp ngươi.”
Minh Hoa Thường chưa thấy Tô Hành Chỉ có phản ứng thái quá như vậy bao giờ, nàng như bị lây nhiễm, cũng cảm thấy lo lắng. Bấy giờ, ngoài con hẻm nhỏ có người gọi nàng: “Minh nhị nương tử ơi?”
Minh Hoa Thường đáp một tiếng rồi hỏi: “Ta đây. Sao vậy?”
“Trong nhà có người tới tìm nương tử ạ.”
Minh Hoa Thường và Tô Hành Chỉ đều ngẩn người ra, nhanh chóng đi ra ngoài, họ nhìn thấy Chiêu Tài đang ở bên ngoài. Lúc thì trái tim của Minh Hoa Thường thắt lại, khi thì thả lỏng, chính bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, tất nhiên là người của phủ Trấn Quốc Công rồi, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy người tới tìm sẽ là Tô Vũ Tễ cơ chứ?
Vẻ mặt của Chiêu Tài trông có vẻ khá nghiêm trọng, nhìn thấy nàng thì vội chạy qua và nói: “Nương tử ơi, Quốc Công có lệnh, bảo ngài phải nhanh chóng về phủ.”
Minh Hoa Thường kinh ngạc, Trấn Quốc Công chưa bao giờ can thiệp vào việc nàng đi ra ngoài, sao hôm nay lại đột ngột muốn gọi nàng về thế nhỉ? Minh Hoa Thường hỏi: “Vì sao?”
Vẻ mặt của Chiêu Tài trông vô cùng kỳ lạ, nàng ấy nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, rồi sau đó, nàng ấy nhón chân lên, miệng kề sát bên tai Minh Hoa Thường rồi mới nói: “Nương tử, trong cung đã xảy ra chuyện rồi, Đan Phượng Môn hỗn loạn lắm, hình như là Nữ hoàng nổi giận, trách phạt Thiệu Vương và thế tử Ngụy Vương. Quốc Công sợ xảy ra chuyện gì đó, nên ngài ấy lệnh cho nô tỳ đón ngài về nhà.”
Minh Hoa Thường kinh hãi, vô thức hỏi lại: “Vậy còn Nhị huynh đâu?”
“Quốc Công đã phái người đi tìm ngài ấy rồi ạ, nhưng người đi điều tra cùng nhị lang quân nói là nhị lang quân ra khỏi kinh thành rồi, hiện không liên lạc được, bởi thế nên Quốc Công mới sai người tới đón nương tử.” Chiêu Tài nói: “Bọn nô tỳ còn tưởng là ngài và nhị lang quân ở cùng nhau cơ, đâu có ngờ là hai ngài lại cách xa nhau như vậy, bọn nô tỳ tìm lâu lắm mới hỏi ra được là Vũ Lâm quân đang ở phường Trường Thọ.”
Ngày mai là hết hạn tra án, Tô Vũ Tễ đang mất tích, Minh Hoa Chương đã ra khỏi thành, còn Trấn Quốc Công thì lại bảo nàng về phủ, thoáng cái, tất cả mọi việc đều dồn lên người nàng, trong nháy mắt, đầu óc Minh Hoa Thường trắng xóa, không biết nên làm thế nào cho phải.
Làm thế nào đây? Nàng còn chẳng “có ba đầu sáu tay”, rốt cuộc là nên nghe theo ai đây? Giờ đây, nàng vô cùng hy vọng, hy vọng là sẽ có một đấng cứu thế giáng trần, giúp nàng tìm ra hung thủ, tìm được Tô Vũ Tễ, giải quyết tất cả các đề toán nan giải này.
Nhưng mà, nàng vẫn luôn biết rằng, trên đời này không hề có đấng cứu thế, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Minh Hoa Thường siết chặt nắm tay, ép buộc mình phải tỉnh táo lại. Nàng không nhịn được mà nghĩ, nếu bây giờ Minh Hoa Chương ở đây, hắn sẽ làm thế nào?
Nghĩ đến hắn, trái tim hoảng loạn và rối rắm của Minh Hoa Thường như bắt được khúc gỗ nổi, thử suy nghĩ theo phong cách, theo hướng mà hắn sẽ nghĩ. Nếu như là hắn, nhất định là hắn sẽ ổn định tâm tình của mọi người trước, sau đó mới sắp xếp thứ tự ưu tiên, xử lý chuyện quan trọng nhất.
Minh Hoa Thường cũng suy nghĩ theo cách như vậy, với nàng mà nói, việc gì là việc quan trọng nhất đây?
Câu hỏi này vừa xuất hiện là trong đầu Minh Hoa Thường đã có đáp án. Chắc chắn là người nhà, chắc chắn là Minh Hoa Chương cũng có những dự tính riêng khi chọn ra khỏi thành vào lúc này, nên không cần Minh Hoa Thường phải quan tâm, ngược lại là, Tô Vũ Tễ mới là người mà nàng nên lo lắng cho nhiều nhất.
Khả năng rất cao Tô Vũ Tễ là tỷ tỷ của nàng, Minh Hoa Thường không thể để mặc cho nàng ấy xảy ra chuyện được, nhất định phải nói cho Tô Vũ Tễ biết tất cả sự thật, nói ra hết tất cả trước khi bị kẻ giật dây kia điều khiển. Nếu Tô Vũ Tễ rơi vào bẫy của người đứng sau màn kịch này, rồi sau đó đi đến phủ Trấn Quốc Công để nhận thân, vậy thì tất mọi người đều sẽ xong đời.
Nàng phải nhanh chóng tìm ra được Tô Vũ Tễ.
Sau đó là phá án. Ngày mai là hết thời hạn, nếu không phá được án, tất cả mọi người đều sẽ bị Nữ hoàng “giận cá chém thớt”. Nàng không phải là người của phủ Kinh Triệu, có thể là bà ấy sẽ không thèm “đếm xỉa” gì đến, nhưng những người khác thì không thể an ổn như thế được. Thời gian “kề vai chiến đấu” dài như vậy, nàng không thể vô trách nhiệm đến nỗi đi bỏ mặc đồng đội của mình được.
So ra thì, việc Trấn Quốc Công bảo nàng về phủ để tránh “đầu sóng ngọn gió” mới là việc không quan trọng nhất. Tất nhiên đây cũng là một cách tự vệ, nhưng, làm “rùa đen rụt cổ” thì cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nữ hoàng trách cứ Thiệu Vương và thế tử Ngụy Vương, nàng không phải là người trong hoàng tộc, lo lắng nhiều cũng vô dụng thôi, chi bằng cứ đi làm việc mà mình làm tốt.
Ít nhất thì cũng sẽ đảm bảo được rằng, người nhà của nàng sẽ không “dâng” điểm yếu lên cho kẻ địch ngay trong thời điểm này.
Sau khi Minh Hoa Thường đưa ra quyết định, dường như nàng cũng tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy đầu óc của mình minh mẫn đến độ trước nay chưa từng được như thế. Minh Hoa Thường hỏi Chiêu Tài rằng: “Ngươi có dẫn theo thị vệ đến không?”
Chiêu Tài gật đầu: “Có ạ.”
“Được rồi.” Minh Hoa Thường nói: “Bây giờ phái người đắc lực nhất đi đến phủ Kinh Triệu, chuyển lời của phụ thân cho Tạ Xá nhân, sau đó, nên hành động thế nào thì đều phải nghe theo sự sắp xếp của Tạ Xá nhân. Ngươi dẫn theo một thị vệ, ở lại đây giúp đỡ Vũ Lâm quân, những người còn lại thì đi theo ta.”
Chiêu Tài vô thức đáp lại, kinh ngạc thốt lên rằng: “Nương tử, ngài muốn đi đâu vậy ạ?”
“Trong nhà Tô Ngự sử có chút việc, ta đi tìm người giúp ngài ấy.” Minh Hoa Thường giao cho Chiêu Tài kế hoạch ban đầu của mình: “Vốn dĩ ta định hỏi thăm cẩn thận mấy hộ gia đình này, nhưng không còn kịp nữa rồi, ngươi hỏi hết giúp ta đi, sau đó thì về phủ chờ ta nhé. Quan trọng là phải hỏi những chuyện này, nghe được bất kỳ điều gì thì ngươi cũng phải ghi hết lại, sau khi về phủ thì nói cho ta biết.”
Chiêu Tài và Minh Hoa Thường lớn lên cùng nhau, hai người vô cùng ăn ý, Minh Hoa Thường rất yên tâm khi giao nhiệm vụ này lại cho Chiêu Tài. Chuyện khác thì không dám nói, nhưng bàn về việc tìm hiểu thông tin, chưa chắc là Vũ Lâm quân có thể hơn được nha hoàn trong nhà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Chiêu Tài do dự: “Nhưng mà Quốc Công nói…”
“Bên cạnh ta đã có nhiều thị vệ như vậy rồi, không có việc gì đâu.” Minh Hoa Thường nói: “Yên tâm đi, bên phía phụ thân, ta sẽ đi nói chuyện với ông ấy giúp cho, sẽ không liên lụy đến ngươi đâu. Chiêu Tài ngoan nào, ngươi giúp ta lần này đi, khi về ta sẽ mua hạt thông cho ngươi ăn.”
Chiêu Tài là nha hoàn của Minh Hoa Thường, mấy năm qua đã quen nghe theo lời nhị nương tử, nghe thấy thế thì nàng ấy lặng lẽ nói: “Được rồi. Nương tử, ngài nhớ là phải cẩn thận đó.”
“Ta biết rồi.” Minh Hoa Thường không kịp chào tạm biệt mà đã chạy nhanh về phía Tô Hành Chỉ, đầu còn chẳng thèm quay lại, chỉ vội vàng nói: “Ngươi nhanh đi hỏi đi, ta đi trước đây.”
…
Cung Đại Minh.
Trời rực đỏ lặn xuống, mây chiều như ngọc. Đám mây phiêu đãng trên bầu trời, nhờ có sự chiếu rọi của ánh nắng ban chiều, mà nó rực rỡ chói lọi như ảo mộng chốn tiên cảnh. Quận chúa Vĩnh Thái quỳ gối dưới bậc thềm bạch ngọc, nàng ấy không ngừng dập đầu xuống cầu khẩn: “Tổ mẫu, cầu xin người, cầu xin người hãy tha cho a huynh và lang quân lần này đi ạ. Là do con sai, con không nên đưa lang quân về Đông Cung, không nên để bọn họ bàn luận về Nghiệp Quốc Công mà không khuyên can gì. Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi do con, xin tổ mẫu, xin người hãy xem như bọn họ phạm lỗi lần đầu, xin người hãy tha cho họ đi ạ.”
Điện Tử Thần sừng sững, vàng son lộng lẫy, uy nghiêm trang trọng, ngói lưu ly khúc xạ dưới ánh nắng, chói sáng đến mức khiến người ta không thể nào mở mắt ra nổi. Sắc mặt Quận chúa Vĩnh Thái tái nhợt, bụng dưới của nàng ấy đau đớn, hai bên thái dương thì đổ mồ hôi lạnh, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn bậc thềm cung cấm dài dằng dặc, như thể là sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy điểm cuối, nàng ấy lại cắn răng, vẫn tiếp tục quỳ gối trên nền gạch đá cứng ngắc, lạnh như băng mà cầu xin được tha thứ.
Đêm qua Quận chúa Vĩnh Thái ở Đông Cung, Võ Diên Cơ thấy nàng ấy nôn nghén nhiều nên đã ở bên chỗ cha mẹ nàng ấy thêm mấy ngày. Hôm nay, khi nàng ấy đang ở trong Đông Cung dưỡng thai, thì đột nhiên có một đội thái giám bước vào, họ vào đưa Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ đi.
Người của Đông Cung kinh hoảng, vội vàng phái người đi nghe ngóng, bấy giờ họ mới biết, chẳng biết sao mà những gì bọn họ đã nói về hai huynh đệ Trương gia vào ngày hôm qua lại truyền đến tai Nữ hoàng, Nữ hoàng giận dữ, bà ấy hạ lệnh phạt đánh Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ, mỗi người một trăm gậy.
Một trăm gậy này là do người thân tín của Nữ hoàng thực hiện, không hề nương tay một chút nào. Một trăm gậy, dù có là binh sĩ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, thì cũng sẽ không thể chống đỡ được, huống chi là hai công tử như Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ.
Đây có khác nào là đang muốn đòi mạng bọn họ đâu.
Lúc Thái tử nghe thấy tin tức này, thì ông ấy đã sợ đến nỗi ngất đi, sau khi tỉnh lại thì luôn ôm lấy Vi Phi mà khóc, Quận chúa An Lạc cũng khóc sướt mướt. Đông Cung trở nên hỗn loạn, không có một ai đi cứu người, Quận chúa Vĩnh Thái không còn cách nào khác, chỉ có thể chống đỡ cơ thể suy yếu, vừa phái người đi đến phủ Ngụy Vương để mời Ngụy Vương vào cung, vừa chạy tới cầu xin Nữ hoàng tha thứ.
Nàng ấy không thấy rõ cửa tẩm cung của tổ mẫu đã mở hay chưa, nhưng mà, nàng ấy không thể từ bỏ được. Người thực hiện hình phạt đã đi ra lâu như vậy rồi, ấy thế mà, Thái Bình Công chúa, Tương Vương đều chưa hề xuất hiện, thậm chí là, đến cả cha chồng của nàng ấy, phụ thân của Võ Diên Cơ, là Ngụy Vương, cũng không hề đến.
Bấy giờ Quận chúa Vĩnh Thái đã biết, bọn họ sẽ không tới. Dù có yêu thương con em mình đến mức nào đi chăng nữa, thì nào có thể hơn được việc giữ được sự an toàn cho chính mình, “bo bo giữ mình” kia chứ?
Nàng ấy chỉ có một mình như thế mà thôi. Nếu nàng ấy cũng từ bỏ, vậy thì còn Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ, họ biết phải làm thế nào đây? Lẽ nào lại bảo nàng ấy trơ mắt ra nhìn huynh trưởng và phu quân mình bị đánh chết hay sao?
Quận chúa Vĩnh Thái cầu khẩn từng tiếng một, cứ lần lượt dập đầu, hết lần này đến lần khác, những âm thanh đó xuyên qua cửa gỗ trinh nam quý giá, thảm thêu ba Tư tươi đẹp, chỉ còn lại những tiếng động đầy bí bách.
Thượng Quan Uyển Nhi quỳ trước giường, cẩn thận nhìn Nữ hoàng ở phía trên. Nữ hoàng dựa vào thành giường, từ từ nhắm hai mắt lại, lắng nghe Nữ quan bẩm báo chính vụ, như thể là không hề nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe tiếng cầu xin xen lẫn cả tiếng khóc nức nở, đẫm máu và nước mắt kia, tuy lòng nàng ấy không đành, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt thản nhiên của Nữ hoàng, cảm giác thương cảm kia chợt giống như là gợn sóng, nhanh chóng biến mất, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Sau khi Nữ hoàng đăng cơ, tâm tư càng ngày càng sâu, rất hiếm khi nào Thượng Quan Uyển Nhi thấy Nữ hoàng tức giận đến mức. Nàng ấy không biết hai huynh đệ Trương gia đã nói gì, nhưng Nữ hoàng còn chẳng thèm để ý đến việc thần tử vẫn còn ở đây, mà đã hạ lệnh, sai người đưa Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ đến Đan Phượng Môn phạt trượng. Từ đó có thể thấy, bọn họ không chỉ nói lên sự bất mãn của mình về hai huynh đệ Trương gia, mà nhiều hơn cả, là họ đã phạm vào điều cấm kỵ của Nữ hoàng.
Người nào tới cầu xin được tha thứ, thì chính là đang đối đầu với Nữ hoàng. Thái Bình Công chúa và Ngụy Vương, đều là những người mà Nữ hoàng sủng ái nhất, cũng chính là những người hiểu rõ Nữ hoàng nhất, đến bọn họ còn không dám dám mạo hiểm, vậy thì Thượng Quan Uyển Nhi nàng ấy đây, cần gì phải “dẫn lửa lên người” chỉ vì mấy Quận vương Quận chúa không liên quan đến mình cơ chứ?
Tổ phụ của nàng ấy cũng vì đứng sai phe mà bị Nữ hoàng xét nhà. Từ nhỏ nàng ấy đã lớn lên từ dịch đình, cuộc sống nơi cung đình của hai mươi năm qua đã dạy cho nàng ấy biết hai đạo lý quan trọng nhất, đó chính là, phải dựa vào kẻ mạnh và không quan tâm đến mấy chuyện vô bổ.
Sau cùng, Thượng Quan Uyển Nhi rũ mắt, không quan tâm đến tiếng khóc ngày càng đau khổ bên ngoài nữa. Có vài âm thanh, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ không nghe thấy nữa.
Nữ hoàng nhắm mắt lại, hờ hững nghe người bên dưới bẩm báo. Chính sự hôm nay không khác gì so với thường ngày, thật ra, cũng không cần phải hao tổn nhiều tâm tư, bà ấy nghe lâu như vậy là vì nghĩ đến những gì mà Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ đã nói.
Triều chính nhìn hai huynh đệ Trương gia với con mắt như thế nào, lòng Nữ hoàng tự biết rõ. Vốn dĩ bà ấy cũng chẳng hề quan tâm đến những lời ấy, nam nhân làm đế vương thì có thể có “tam cung lục viện”, nam nhân giết người sau khi cầm quyền thì chính là “anh hùng khí phách”, vậy thì, tại vì sao là nữ nhân thì lại không được?
Bà ấy muốn như thế đấy, muốn người trong thiên hạ biết rằng, thuận theo bà ấy thì hưng thịnh, trái ý bà ấy thì chết. Những thứ mà nam nhân có thể làm, Võ Chiếu bà ấy cũng không thể kém hơn một chút nào.
Nhưng mà, Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần không nên, không nên nói bà ấy nuôi nam sủng là nỗi nhục của liệt tổ liệt tông Lý gia.
Chỉ có Hoàng hậu, Thái hậu nuôi nam sủng mới đem đến tai tiếng, vậy thì tại sao Hoàng đế lại không thể mở rộng hậu cung kia chứ? Lý Trọng Nhuận mở miệng ra là gọi bà ấy bằng hai tiếng “bệ hạ”, nhưng thật ra, hắn ta lại không hề xem bà ấy là Hoàng đế. Cách mà bọn họ nhìn bà ấy, vẫn giống như là cách mà họ nhìn một bà già.
Cả đời này của Nữ hoàng, việc khiến bà ấy kiêu ngạo nhất chính là đã thành lập nên vương triều Đại Chu. Mà, thứ khiến bà ấy tiếc nuối nhất, cũng là vương triều Đại Chu. Đại Chu của bà ấy chỉ tồn tại trong một đời vua, rồi cứ thế mà chấm dứt. Mỗi khi người đời sau nhắc về bà ấy, chỉ e là vẫn sẽ nói “Võ Chiếu là Hoàng đế Đại Đường”, thậm chí là còn nói rằng bà ấy chỉ là một vị Hoàng hậu.
Bà ấy bị thần tử và lòng dân bức bách, không thể không trả thiên hạ lại cho Lý gia, điều này cũng đã trở thành tâm bệnh của bà ấy. Bách tính nói thì cũng thôi đi, còn Lý Trọng Nhuận, hắn ta dựa vào đâu mà dám nói như thế cơ chứ?
Năm đó, bà ấy đã có thể giết nhị nhi tử của mình mà không hề chớp mắt lấy một cái, thì bây giờ, bà ấy cũng có thể đánh gậy cháu trai mình đến chết.
Đây là tiếng gầm đầy giận dữ của một vị Hoàng đế đã bước đến đường cùng trước lúc diệt vong.
Quận chúa Vĩnh Thái đã dập đầu đến mức trán rách, đến nỗi chảy cả máu, máu chảy xuống theo hàng mi của nàng ấy, nàng ấy đã không thể nhìn thấy bất kỳ một thứ gì ở trước mặt mình nữa. Nàng ấy chỉ biết dập đầu trong vô thức, chỉ muốn cầu xin được tha thứ, cố gắng cầu xin tổ mẫu rủ chút lòng thương hại.
Chẳng biết là đã qua bao lâu, có cung nhân đứng trước mặt nàng ấy, đỡ lấy nàng ấy, sự xót thương như trào dâng từ đáy mắt người nọ.
“Quận chúa, ngài đã quỳ suốt một canh giờ rồi, về nghỉ ngơi đi. Thiệu Vương và thế tử Ngụy Vương đã bị phạt xong, đã được đưa về Đông Cung rồi. Nếu như ngài về nhanh một chút, e là vẫn còn kịp gặp mặt lần cuối.”