Búi tóc của Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn lộn xộn, nàng ấy vội vàng đi về phía điện Tử Thần. Đây là nơi mà nàng ấy quen thuộc nhất, nhưng hôm nay, điện Tử Thần lại vô cùng khác lạ.
Binh sĩ cầm vũ khí, chia ra đứng ở hai bên, thiết giáp trên người như ánh lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, sự nghiêm nghị và im ắng tràn ngập khắp cả điện. Dù cho Thượng Quan Uyển Nhi đã cố gắng thả nhẹ bước chân, nhưng khi nàng ấy vừa tới gần, cũng vẫn cảm nhận được rằng, có mấy ánh mắt chứa đầy sát khí vừa liếc qua.
Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước lại, cố gắng lộ ra nụ cười dịu dàng hiền lành, để lộ chiếu thư đã được khởi thảo. Nàng ấy nói với thái độ hết sức thành khẩn: “Tiểu nữ Thượng Quan Uyển Nhi, nguyện vì Thái tử điện hạ mà ra sức trâu ngựa. Tiểu nữ đã soạn thảo mấy chiếu thư, viết rõ văn thư nên viết thế nào, đây là chiếu thư truyền vị mà tiểu nữ đã mô phỏng, đặc biệt tới dâng lên cho Thái tử. Mong quân gia sẽ giúp tiểu nữ thông truyền một hai.”
Các binh sĩ liếc nhìn nàng ấy với ánh mắt dò xét, họ trao đổi động tác tay với nhau, một binh sĩ chạy vào trong, không bao lâu sau, binh sĩ ấy lại đi ra, còn có một người đi theo sau binh sĩ ấy.
Người đó mặc một bộ quân trang màu đen, thân hình cao ráo, khí chất ung dung, khuôn mặt như băng như tuyết, mắt như chấm sơn, ở trong đám binh sĩ đen nghịt này, hắn trông đẹp đến mức vô cùng nổi bật. Nhưng không có ai dám khinh thường hắn vì vẻ ngoài nổi bật ấy cả, nhất là khi, trên bao cổ tay của hắn còn dính một thứ màu đỏ trông hết sức khả nghi.
Thượng Quan Uyển Nhi không dám khinh thường, lập tức cúi đầu hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Ung Vương điện hạ.”
Lý Hoa Chương cũng không bày ra vẻ kiêu ngạo của một vị Vương gia, hắn đưa tay đỡ hờ Thượng Quan Uyển Nhi một cái rồi nói: “Thượng Quan nữ quan không cần đa lễ, mời đứng lên.”
Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu xuống, cung kính giơ chiếu thư lên tới trước mặt Lý Hoa Chương và nói: “Nô tỳ bất tài, đã phác thảo một bản chiếu thư truyền vị, mời Ung Vương xem qua.”
Lý Hoa Chương nhận lấy, ánh mắt nhanh chóng đảo qua. Chắc chắn là không thể để Nữ hoàng viết thư thoái vị được rồi, chỉ có thể để cho bọn họ chuẩn bị, còn Nữ hoàng thì đóng dấu. Nhưng cách thức khởi thảo chiếu thư lại có rất nhiều, nhất là chiếu thư truyền vị, chỉ sai một chữ thôi thì cũng có thể trở thành vũ khí để đối thủ công kích bọn họ, cho nên, đương nhiên là chiếu thư cực kỳ quan trọng.
Trước khi bức vua thoái vị, bọn họ đã chuẩn bị mấy bản chiếu thư, nhưng dù sao thì bọn họ cũng không phải là người trong bộ phận mày, mà lát nữa bọn họ còn phải đối mặt với văn võ bá quan, Thượng thư của sáu bộ, ai ai cũng là người uyên bác, là người đã “thành tinh” trong quan trường. Dùng sở đoản đấu với sở trường, không được qua loa đại khái, bây giờ Tạ Tế Xuyên còn đang ở bên trong thay đổi từng câu, từng chữ.
Nhưng mà, nếu chiếu thư được viết bởi người của Nữ hoàng, thì hiệu quả sẽ hoàn toàn khác biệt. Trong chốc lát, Lý Hoa Chương đã xem xong toàn bộ, Thượng Quan Uyển Nhi không hổ danh được xưng là nữ Tể tướng, trong bản chiếu thư truyền vị này, bất kể là câu từ, tài hoa hay tình cảm, thì đều “vừa đủ”, chữ nào cũng thành khẩn, như thể việc Nữ hoàng truyền vị cho Thái tử chính là việc nghe theo ý trời, thuận theo lòng dân.
Lý Hoa Chương đã có tính toán trong lòng, hắn bình tĩnh thu hồi thánh chỉ, Thượng Quan Uyển Nhi cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng ấy càng cúi đầu thấp hơn.
Lý Hoa Chương không làm khó nàng ấy, hắn chỉ nói: “Nữ quan chờ một lát, ta đi vào bên trong nói với Thái tử.”
Thượng Quan Uyển Nhi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Ung Vương chịu nhận, chứng tỏ bọn họ đã chấp nhận sự quy hàng của nàng ấy. Thượng Quan Uyển Nhi càng thêm ngoan ngoãn, vẫn cúi thấp đầu, hành lễ và nói: “Vâng. Nô tỳ tạ Ung Vương.”
Lý Hoa Chương gật đầu với nàng ấy rồi xoay người đi vào trong điện Tử Thần. Khóe mắt Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn bóng lưng của Lý Hoa Chương, lòng thầm kinh hãi.
Nàng ấy đã sớm biết là Ung Vương đẹp, nhưng hắn của trước kia càng giống như một miếng ngọc lạnh trong trẻo tuấn dật, như thể là bày ra cho người ta thưởng thức; nhưng còn bây giờ, “miếng ngọc” đó đã chìm trong lửa, đã nhiễm máu, đã trở thành một thanh kiếm sắc bén, khiến người ta nhìn mà phát khiếp, không dám đùa bỡn.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng biết rằng, sau hôm nay, sẽ không có ai dám xem Lý Hoa Chương là “linh vật” nữa, hắn sẽ trở nên nổi danh theo đúng nghĩa, giống như là thúc thúc, cô cô của hắn vậy, chính thức trở thành Ung Vương của Đại Đường.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn bậc thềm cẩm thạch một nửa óng ánh trong suốt, một nửa chìm vào bóng tối ở phía trước, khẽ thở dài. Nàng ấy và Thái Bình Công chúa có quan hệ thân thiết, nhưng đêm qua, khi đám người Thái Bình Công chúa khởi sự, Thượng Quan Uyển Nhi không hề biết chuyện. Đợi đến khi nàng ấy biết chuyện, thì cung thành đã rơi vào sự khống chế của Ung Vương rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi giỏi xem xét thời thế nhất, chẳng mấy chốc, nàng ấy đã suy nghĩ rõ ràng, Nữ hoàng không còn đáng tin, nàng ấy cần phải tìm chỗ dựa mới. Cho nên, nàng ấy chủ động quy hàng, dâng chiếu thư nhường ngôi lên cho Thái tử. Vốn dĩ nàng ấy là Nữ quan ngự dụng của Nữ hoàng, phần lớn chế sách, sắc thư trong cung đều do nàng ấy viết, nàng ấy hiểu rõ viết như thế nào thì sẽ phù hợp với giọng điệu của Nữ hoàng nhất, có thể “khơi dậy” lòng dân nhất.
Nàng ấy tin rằng, đây chính là thứ mà Thái tử cần nhất bây giờ. Dù ai là đế vương đi chăng nữa, thì bên cạnh luôn cần có phụ tá soạn thảo văn thư, xử lý việc vặt. Mà, nếu đã là như vậy, thế thì vì sao người đó không thể là nàng ấy kia chứ?
Về phần sau khi Nữ hoàng biết được chuyện này, bà ấy sẽ nhìn nàng ấy như thế nào… Thượng Quan Uyển Nhi bình tĩnh chớp chớp mắt, xua đi tâm trạng vô nghĩa ấy.
Con người giống như là dây leo vậy, chỉ có thể mãi mãi bắt lấy sức gió mới nhất thì mới có thể leo lên nơi cao nhất, sống lâu nhất.
Lý Hoa Chương cầm chiếu thư vào trong điện, sau khi mọi người xem xong thì đều nhất trí, quyết định dùng bản này. Tạ Tế Xuyên sửa lại mấy chỗ xưng hô, sau khi chắc chắn là không còn vấn đề gì thì để nội thị đưa đến ngự tiền, “mời” Nữ hoàng đóng ngọc tỷ, đồng ý thoái vị.
Sau khi nhìn thấy chiếu thư, Nữ hoàng dễ dàng nhận ra đây là bút tích của Thượng Quan Uyển Nhi. Bấy giờ, lòng bà ấy ngổn ngang trăm mối, không có cách nào có thể nói nên lời.
Vào lúc bà ấy như mặt trời ban trưa, nắm quyền sinh sát trong tay, chế sách ca tụng công đức đều do Thượng Quan Uyển Nhi viết; khi bà ấy như mặt trời ngả bóng về phía Tây, gần đất xa trời, bức chiếu thư thoái vị cuối cùng, vẫn là do Thượng Quan Uyển Nhi viết.
Hưng thịnh là nàng ấy, lụi tàn cũng là nàng ấy. Việc đời như gió, than ôi!
Nội thị bưng chiếu thư đi ra khỏi màn che, mọi người không nhịn được mà đều nín thở, không khí tĩnh lặng đến nỗi gần như là có thể nghe thấy tiếng kim rơi trong điện. Lúc Thái tử nghe thấy nội thị đọc “Lệnh Thái tử giám quốc, xá thiên hạ”, ông ta ngơ ngác cả một hồi lâu, cuối cùng mới ý thức được rằng, bọn họ đã thành công thật rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Không ngờ là ông ta đã đánh bại được mẫu thân, trở thành Hoàng đế!
Thái tử hoa mắt chóng mặt, lúc bấy giờ, ông ta khó lòng mà phân biệt được bây giờ là lúc nào, mình đang ở đâu. Cuối cùng thì Lý Hoa Chương cũng đã chứng kiến cái kết thúc sau cuối, hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa, khi hắn đã xác định chắc chắn là đế tỷ trên chiếu thư không có vấn đề gì, thì mới nói với binh sĩ sau lưng rằng: “Mở cửa cung, đi mời các vị Tể tướng vào đi.”
Binh sĩ đồng ý, chạy nhanh ra ngoài. Sau đó, còn có điển lễ đăng cơ, tế cáo thiên hạ, ổn định thế cục kinh thành, điều động sứ giả báo cho Thứ sử các châu,… rất nhiều chuyện phải làm. Thoáng cái, dường như cung Đại Minh đã trở nên náo nhiệt, mọi người vây quanh Thái tử – bây giờ nên gọi là Hoàng đế, ồn ào đi ra ngoài. Lý Hoa Chương đi theo đám người, hắn đi được một đoạn ngắn thì không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn về phía sau, nơi có bức màn che.
Một mình bà ấy dựa vào long sàng tượng trưng cho sự uy nghi của đế vương, không thấy rõ nét mặt. Lý Hoa Chương chợt có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, như thể là có một luồng khí bất ngờ rút ra khỏi cơ thể bà ấy, ngay trong thời khắc này, bà ấy chợt trở nên già yếu hơn trước không biết bao nhiêu lần.
“Ung Vương.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng người khác gọi hắn, Lý Hoa Chương đè nén thứ tình cảm phức tạp ấy trong lòng mình lại, ép mình xoay người, sải bước đi về phía trước.
Mũi tên đã bay đi, không thể thu lại được. Đã đưa ra quyết định, không nên hối hận làm gì.
Ở nơi xa, đường chân trời bị nhuộm thành một màu đỏ nhàn nhạt, một luồng năng lượng to lớn như vẫn đang hiện hữu ở đó, thủ thế chờ đợi. Đan Phượng Môn cao ngất đứng sừng sững ở nơi giao nhau của ánh sáng và bóng tối, một nửa là ánh vàng nhảy nhót, một nửa là sâu không thấy đáy.
Đã trôi qua mười tám năm trời, mặt trời thuộc về Đại Đường, cuối cùng đã ló dạng thêm một lần nữa.
…
Nửa đêm hôm qua, phía Bắc kinh thành đột nhiên huyên náo, rất nhiều người bừng tỉnh bởi tiếng “Giết” kia, ai nấy đều sợ tới mức không có cách nào có thể ngủ được, nhưng lại không có ai dám đi ra ngoài. Các nhà quan lại ở phía Đông không ngừng phái gia đinh ra ngoài tìm hiểu tin tức, nhưng lần nào cũng nhận được tin cửa cung đóng chặt, không biết lý do vì sao.
Mãi cho đến khi trời sáng, mấy nội thị đi ra khỏi cung, đến các phủ Tể tướng mời chư công vào cung. Bấy giờ, tin tức trong cung mới lộ ra, rồi tin tức men theo quan hệ xa gần, nhanh chóng truyền ra khắp các nhà công hầu trong Trường An.
Đêm qua, Ngụy Vương bị các nhi tử đánh thức trong hoảng hốt lo sợ, ông ta thấy cửa cung bị vây kín thì biết ngay là chuyện xấu đã xảy ra. Nhưng bấy giờ, có lòng cứu viện thì cũng đã chậm, các cửa trong cung thành đều đã bị người của Ung Vương, Thái Bình Công chúa khống chế, dù chỉ là chút tin tức nhỏ thôi mà cũng không thể truyền vào trong được.
Cuối cùng, mãi cho đến khi Ngụy Vương có thể liên lạc được với người trong cung, thì ông ta mới biết được tin hai huynh đệ Trương gia đã bị giết, Nữ hoàng nhường ngôi cho Thái tử.
Đại thế đã định, không thể cứu vãn.
Sau khi Ngụy Vương hay tin Trương Xương Tông bị Ung Vương chém bêu đầu thì cơn giận dâng trào không ngừng, đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi. Ngụy Vương phi giật mình kêu lên, hoảng hốt lo sợ thốt lên rằng: “Vương gia, ngài làm sao vậy? Mau gọi ngự y đến đây!”
Giờ đây, này trong phủ Lương Vương, Quận chúa An Lạc vừa tỉnh lại không lâu, nghe tin tức không ngừng truyền đến, nàng ta hoảng hốt đến độ tưởng như mình vẫn còn đang trong cơn mơ. Nàng ta thật sự nghĩ rằng, bây giờ mình chỉ mới đang nằm mơ thôi. Chứ lẽ nào đêm qua hai huynh đệ Trương gia phản loạn, phụ thân mang binh vào cung, tru diệt nghịch tặc tại chỗ thật ư?
Phụ thân lấy binh ở đâu ra? Sao nàng ta không biết gì cả?
Quận chúa An Lạc mờ mịt rất lâu, mãi cho đến khi tỳ nữ bên cạnh cha mẹ chồng nhắc nhở nàng ta, nàng ta mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội đứng dậy và nói: “Chuẩn bị xe, đi đến Đông Cung! Ta phải đi gặp cha mẹ ta!”
Sau khi tin tức Nữ hoàng truyền vị cho Thái tử, bản thân bà ấy thì lui về sau làm Thái thượng hoàng, truyền đến phủ Tương Vương, cuối cùng thì Tương Vương cũng có thể buông con dao găm mà ông ta đã nắm chặt cả đêm ra. Ông ta nhìn lão bộc hầu hạ bên cạnh mình, đột nhiên, nước mắt ông ta rơi lã chã như mưa.
Kết thúc rồi, cuối cùng thì cũng kết thúc rồi! Ngày tháng tối tăm của Lý gia đã qua, sau này, cuối cùng thì giờ đây, mỗi ngày ông ấy cũng đã có thể ngủ một giấc yên ổn cho đến lúc bình minh rồi.
Không giống với Đông Cung, mấy nhi tử của Tương Vương biết tiến triển cụ thể của cuộc chính biến này. Tương Vương, Thái Bình Công chúa, Ung Vương ngầm hiểu ý, đều giấu giếm cả nhà Thái tử. Đông Cung lờ mờ biết được phương hướng, nhưng đến một ngày trước biến cố, bọn họ mới chính thức nói cho Thái tử, Thái tử phi biết nội dung cụ thể của cuộc chính biến này.
Một mặt là vì Thái tử đóng vai trò rất quan trọng, liên quan đến việc, lần hành động này của bọn họ là “dẹp loạn” hay là “tạo phản”, tuyệt đối là không thể xảy ra sai sót gì ở phía Thái từ được. Mặt khác, là vì bọn họ không tin tưởng Thái tử cho lắm.
Tương Vương dám đảm bảo rằng, sau khi biết đến chuyện chính biến này, chắc chắn là nhi tử của ông ấy sẽ không gây phiền phức cho người nhà, nhưng còn Thái tử thì chưa chắc. Lúc trước đã có một Lý Trọng Phúc rồi, Tương Vương và Thái Bình Công chúa không dám lấy tính mệnh của người nhà mình ra để cược vào việc, trong số các nhi tử của Thái tử, sẽ không xuất hiện thêm một “thứ cặn bã” nào nữa.
Huống chi, dù dám chắc rằng người của Đông Cung sẽ không bán đứng Lý gia đi chăng nữa, nhưng liệu bọn họ có “vô tình” tiết lộ thông tin, từ đó khiến cuộc chính biến này thất bại hay không đây? Dù sao thì, Tương Vương cũng không tin là Tam huynh của ông ấy có năng lực giấu giếm một chuyện lớn như thế này mà không để Nữ hoàng phát hiện ra. Thay vì lúc nào cũng lo sợ Thái tử lỡ miệng, chi bằng cứ không nói cho Đông Cung biết, không biết thì mới không có sơ hở gì.
Sự thật đã chứng minh được rằng, nỗi lo của bọn họ là đúng đắn. Vào đêm chính biến, ngay cả việc ra khỏi cửa thôi mà Thái tử cũng chẳng dám, nếu như nói trước cho Thái tử biết về thời gian và địa điểm, thì người rơi đầu ở thời điểm hiện tại sẽ chính là Tương Vương.
Tương Vương vừa mừng vừa tủi, lệ rơi không ngừng. Còn những người khác trong phủ Tương Vương, khi hay tin chính biến đã thành công, thì phản ứng đầu tiên của họ không phải là vui vẻ, mà là ôm đầu khóc sướt mướt.
Bọn họ đã bị giam cầm ở trong cung thành mười năm trời, trong lúc đó, họ không được gặp người ngoài, không được tùy ý đi lại, mỗi một lời mà họ nói và hành động mà họ đều nằm dưới sự giám sát của người khác, chỉ có người nhà an ủi lẫn nhau thôi. Bởi vậy mà tình cảm cha con, huynh đệ của phủ Tương Vương đều rất tốt, không ai soi mói sự khác biệt của trưởng ấu, đích thứ, trong mấy năm qua, chỉ “sống” thôi mà đã không dễ dàng gì rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Mọi người đã khóc cả một hồi lâu, tâm trạng cũng dần ổn định trở lại. Lâm Tri Vương là người khôi phục lại lý trí đầu tiên, hắn ta nói với Tương Vương: “Cha, chính biến lần này, cô mẫu và Nhị huynh có công đầu. Cô mẫu thì tạm thời không nói, Nhị huynh là người con còn lại của nhị bá, lại là công thần nhất đẳng trong lần phục Đường này, không biết tam bá muốn thưởng cho huynh ấy thế nào nhỉ?”
Tương Vương lắc đầu, ông ta nói: “Đó là chuyện mà trong cung nên suy xét. Nhớ kỹ, hoàng gia trước có quân thần, sau mới có huynh đệ. Trước kia, giữa chúng ta và Đông Cung, có thể không chú trọng tôn ti, nhưng từ nay về sau, phải tôn xưng tam bá phụ của các con là “bệ hạ”. Không chỉ có tam lang, mấy người các con cũng vậy, phải chú ý.”
Vĩnh Bình Vương, Lâm Tri Vương vội vàng đứng thẳng dậy, cúi đầu đáp “Vâng”: “Xin nghe theo lệnh của cha.”
Không giống với phủ Tương Vương ôm đầu khóc sướt mướt, sau khi Thái Bình Công chúa nghe thủ hạ truyền tin chiến thắng đến, thì bà ra vui mừng đến nhướng mày ngay. Bà ta không hề cảm thấy mệt mỏi sau một đêm không ngủ, mà nhanh chóng sai người chuẩn bị xe, hết sức phấn khởi mà đi về phía cung thành.
Những chuyện chém chém giết giết này thuộc về Lý Hoa Chương, nhưng sau đó, việc lôi kéo thần tử, cân đối triều đình, thì lại là sở trường của bà ta. Hoàng quyền và thần tử “đánh cờ” ở khắp mọi nơi, sau khi có chiếu thư thoái vị của Thái thượng hoàng thì còn cần phải được thần tử thừa nhận, đến đây thì tân Hoàng đế mới được xem là hợp pháp.
Đây cũng là nguyên nhân tạo phản dễ, làm Hoàng đế khó.
Thời điểm này, phải để cho Thái Bình Công chúa ra tay. Bà ta đã lăn lộn trong triều nhiều năm, môn khách phân bố khắp triều chính, qua lại rất tốt với rất nhiều văn nhân. Chỉ cần có thể chiếm được sự ủng hộ của một nửa số Tể tướng, thì ngôi vị Hoàng đế này của Lý Hiển, mới có thể tiếp diễn được.
Ngày Hai mươi ba tháng Giêng, Thần Long năm thứ nhất, trong Trường An có người hăng hái, có người văng máu, khắp cung đình, có người kích động, có người hoang mang không rõ chuyện gì. Khi mặt trời hoàn toàn vọt ra khỏi đường chân trời, Minh Hoa Thường gặp được cận vệ của Lý Hoa Chương, bấy giờ nàng mới chắc chắn được rằng, bằng hữu, người thân, người yêu của nàng đều bình an.
Cuối cùng thì nàng cũng đã có thể yên tâm được rồi, bấy giờ nàng mới nhận ra là đã một ngày một đêm nàng không ngủ, cơn buồn ngủ bao phủ lấy nàng mạnh mẽ như thể là khí thế dời núi lấp biển.
Cận vệ thấy sắc mặt Minh Hoa Thường không tốt thì cũng biết điều mà dừng lại, nói: “Ung Vương sợ nhị nương tử lo lắng, ra lệnh cho thần đến đây báo bình an để nương tử an tâm. Sứ mệnh của thần đã hoàn thành, không dám làm ảnh hưởng đến việc nhị nương tử nghỉ ngơi, xin cáo lui trước.”
Minh Hoa Thường không miễn cưỡng chính mình, quả thật là trạng thái của nàng bây giờ không thích hợp để phí đầu óc nữa. Nàng bảo nha hoàn đưa cận vệ ra ngoài, sau đó tự thay sang y phục nhẹ nhàng rồi lên giường nghỉ ngơi.
Nàng nằm trên giường, thấy bóng cây ngoài cửa sổ đan xen nhau, quang ảnh chập chờn. Nàng chợt nhớ ra, trong mơ, nàng cũng nằm ở nơi có góc độ tương tự thế này để nhìn ngắm bóng cây hoa quế, rồi cuối cùng lại chết đi lúc nào không hay.
Mặc dù Thánh Lịch năm thứ hai đã trôi qua được mấy ngày, nhưng giờ đây, Minh Hoa Thường mới chính thức cảm nhận được rằng, năm mới đã đến rồi.
Ở trong mơ, nàng chết vào năm mười bảy tuổi, nàng đã từng vì thế mà thấy sợ hãi, nghi ngờ, đau khổ, sau đó, cuối cùng thì nàng cũng đã chọn chấp nhận vận mệnh của mình, nghiêm túc lên kế hoạch xem trong năm cuối cùng của sinh mệnh, nàng muốn làm gì, lại thật sự nhận thức rõ thứ mà nàng để ý là gì. Mà giờ đây, mùa thu với hương hoa quế tung bay đó, đã hoàn toàn kết thúc, sinh mạng nàng đã đi đến năm thứ mười tám rồi.
Sinh mệnh giống như một bài ca, sinh ra để kết thúc. Sinh mệnh hoàn toàn mới của nàng, đã bắt đầu rồi.
Trong thành Trường An, có người vui thì cũng có kẻ buồn, phủ Giang An Hầu đang vui mừng hớn hở vì Thế tử có công theo vua, cũng lập tức vào cung. Còn phủ Bình Nam Hầu có công đón tân hoàng, Nhậm lão phu nhân được thân thích báo tin vui này, ấy thế mà vẻ mặt bà ấy lại lạnh nhạt.
Thật đúng là “nghèo giữa chợ đông ai thèm hỏi, giàu tại rừng sâu lắm kẻ thăm”. Nhậm lão phu nhân tiễn những người đến lôi kéo làm quen đó đi với thái độ không mặn không nhạt, sau khi không còn ai nữa, nha hoàn thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Lão phu nhân, Hầu gia đã lập công lớn, sao ngài không vui?”
Với việc này, Nhậm lão phu nhân chỉ chậm chạp lắc đầu, thản nhiên nói: “Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Là phúc hay họa, vẫn chưa biết được đâu.”
…
Điện Thái Cực.
Sau khi Trung thư lệnh, Môn hạ Thị trung, Thượng thư tả bộc xạ xem hết chiếu thư truyền vị theo thứ tự, trên mặt họ chẳng hề có biểu cảm nào khác lạ cả, “bình chân như vại” mà truyền thánh chỉ cho Lại bộ Thượng thư. Thượng thư của sáu bộ truyền tay nhau xem hết thánh chỉ, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong đó, Công bộ Thượng thư có lý lịch bình thường nhất lên tiếng, hỏi: “Chư công, ý chỉ của Thái thượng hoàng, các ngài thấy thế nào?”
Đã đổi “Nữ hoàng” thành “Thái thượng hoàng” rồi, có thể thấy được chút ít thái độ của Công bộ Thượng thư. Những người khác vẫn không tỏ rõ thái độ, cuối cùng, Môn hạ Thị trung đã lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này trước: “Mỗ thầm cho rằng, đã là ý chỉ của Thái thượng hoàng, chúng ta thân làm thần tử, tất nhiên là phải tuân theo.”
Môn hạ Thị trung là trưởng quan của Môn hạ tỉnh, tay cầm đại quyền xem xét triển khai thánh chỉ, thái độ của ông ấy rất quan trọng. Sau khi Môn hạ Thị trung tỏ thái độ, Binh bộ Thượng thư, Lại bộ Thượng thư cũng lần lượt bày tỏ sự tán thành, nhưng còn Trung thư lệnh, Thượng thư tả bộc xạ vẫn im lặng, có nghĩa là ngầm đồng ý.
Đến bây giờ, số Tể tướng ủng hộ Thái tử kế vị đã quá nửa, Lý Hiển chính thức trở thành tân đế của Đại Đường.
Lý Hiển được nội thị đỡ ngồi lên hoàng vị trong từng tiếng hô hào vạn tuế. Cho tới tận bây giờ, ông ta vẫn không có cảm giác chân thực nào cả, ông ta nhìn xuống phía chúng thần triều bái bên dưới, như thể là vẫn còn đang nằm mơ.
Ông ta trở thành Hoàng đế rồi ư? Sao ông ta lại trở thành Hoàng đế nhỉ?
Cảnh tượng như đã từng quen, góc độ như đã từng thấy. Ông ta như đã bắt gặp cảnh tượng này trong mơ, nhưng đó là cơn ác mộng, bởi vì ông ta làm Hoàng đế chưa đầy ba tháng, rồi bỗng đến một ngày nọ, khi đang lên triều, đột nhiên bị một đám thái giám kéo xuống khỏi hoàng vị, từ đó trở đi, ông ta chính thức bước vào kiếp sống ngục tù tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Ông ta vô thức nhìn sang bên cạnh, lần này, sau bức rèm trai không có mẫu thân. Mà thay vào đó, là đệ đệ, muội muội, cháu trai của ông ta.
Ánh mắt Lý Hiển dần tối đi.