Song Bích

Chương 230: Tuyết mới (1)

Biến cố Quân Châu tới nhanh mà đi cũng nhanh, dân chúng chỉ biết rằng, vào ngày Mười chín, trên đường đột nhiên truyền đến tiếng la giết, ánh lửa chói lọi thắp sáng rực hướng cổng thành. Dân chúng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hốt hoảng đóng cửa, người nhà tụ tập lại một chỗ với nhau. Âm thanh bên ngoài càng ngày càng đáng sợ, thậm chí là sau đó còn có quân đội đi vào, tiếng áo giáp và đao kiếm va chạm quanh quẩn trên đường phố không người, chấn động đến mức khiến người ta hoảng hốt không thôi.

Nhưng tình huống như dân chúng dự đoán lại không hề xảy ra, không có cảnh binh lính xông vào nhà họ cướp giết, cũng không có lưu manh tụ tập gây sự, âm thanh bên ngoài náo loạn đến nửa đêm rồi dần lắng lại. Có người gan lớn thò đầu ra ngoài xem và phát hiện ra rằng, lầu Vọng Tiên – quán rượu lớn nhất Quân Châu – đã bị đốt thành biển lửa, trấn giữ bên ngoài phủ nha là binh lính được võ trang đầy đủ, từ đầu đường cho đến cuối ngõ cứ dần nhiều thêm vài khuôn mặt, hỏi thăm cư dân gần đó về tình hình.

Ngoại trừ tiếng kêu la ấm ĩ đến tận nửa đêm khiến bọn họ không có cách nào có thể ngủ được ra, thì hình như cũng không thiệt hại gì khác.

Dân chúng tò mò tận hai ngày trời, thấy không xảy ra chuyện gì thì mới nhanh chóng quên đi chuyện đêm đó, khôi phục lại cuộc sống bình thường. Tiếng rao bán đồ Tết lại vang vọng khắp Quân Châu, ở cửa ngõ toả ra mùi hương bánh hấp quen thuộc, dân chúng bận rộn cò kè mặc cả, không ai quan tâm đến nhóm nhân vật tai to mặt lớn trước kia của Quân Châu đã đi nơi nào.

Sau sự thẩm vấn, truy bắt mấy ngày trời, Tiêu Vương đã bị bắt làm tù binh, những người tham gia vào công cuộc tạo phản cũng bị bắt về quy án hết. Hôm qua Nhậm Dao đã thẩm vấn cả ngày, mãi đến nửa đêm mới ngủ, vừa chợp mắt chưa được hai canh giờ thì đã phải dậy kiểm tra đi tuần. Cả thể xác và tinh thần của nàng ấy đều hết sức mỏi mệt, lúc đi ra khỏi phủ nha, nàng ấy không nhìn đường, vô tình làm một đứa trẻ bị ngã.

Trẻ con đuổi theo chong chóng tre chơi đùa, bất chợt va vào người Nhậm Dao rồi ngã bịch xuống đất. Nhậm Dao giật mình, vội vươn tay ra đỡ: “Đệ không sao chứ?”

Đứa trẻ ngẩng đầu lên, khi thấy áo giáp lạnh băng của Nhậm Dao thì bị sợ đến mức khóc lên. Nhậm Dao ngẩn người ra ngay tại chỗ, luống cuống tay chân, chỉ biết đứng lặng tại chỗ, cố gắng khiến đứa trẻ nín khóc: “Đệ đừng khóc nữa.”

Một Vũ Lâm quân mặc áo giáp và một đứa trẻ tay không tấc sắt… Cảnh tượng này nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý, người qua đường chỉ trỏ Nhậm Dao, bắt đầu xì xào bàn tán.

Nhậm Dao không giỏi giao tiếp với trẻ con, nàng ấy hoảng đến mức không biết nên làm thế nào cho phải. Bấy giờ, chợt có một đôi tay thon dài trắng trẻo nhặt chong chóng tre lên, sau đó lại chậm rãi đi đến bên cạnh đứa trẻ, cúi người và hỏi: “Cái này là của đệ à?”

Đứa trẻ nhìn người tới có tướng mạo khôi ngô tuấn tú, đôi mắt dịu dàng, nó cẩn thận gật đầu. Lý Hoa Chương cười một tiếng, sửa chong chóng tre lại rồi bỏ vào trong tay đứa trẻ, giọng nói ấm áp của hắn vang lên: “Bây giờ nó có thể bay tiếp được rồi, đệ đi chơi đi.”

Minh Hoa Thường cũng đi từ phía sau qua, nàng ôm đứa trẻ dậy rồi nói: “Lần này đi chơi nhớ nhìn đường đó, năm mới vui vẻ.”

Vốn dĩ đứa trẻ cũng không bị đau gì, chỉ vì sợ quá nên mới khóc thôi. Nó đã có đồ chơi rồi nên cũng quên đi chuyện ban nãy ngay, nó sợ hãi mà liếc nhìn Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường một cái, nhận lấy chong chóng trẻ, xoay người rồi chạy mất, chỉ để lại một câu: “Năm mới vui vẻ.”

Đứa trẻ chạy ra xa rồi mới dám quay đầu nhìn bọn họ. Lý Hoa Chương cười vẫy tay với nó, hắn kéo Minh Hoa Thường đứng dậy rồi nói với Nhậm Dao: “Mấy ngày gần đây bận kiểm tra hồ sơ, truy bắt đào phạm, không để ý là đã sắp qua năm mới rồi. Nhậm Tướng quân, năm mới vui vẻ.”

Nhậm Dao ngẩn ra, không nhịn được mà hỏi: “Giao thừa đã qua rồi à?”

“Không, là hôm nay đó.” Lý Hoa Chương nói: “Khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi. Về phần Tiêu Vương và tòng phạm, làm phiền ngươi đưa về Trường An.”

Khi Nhậm Dao nghĩ đến Trường An, sắc mặt nàng ấy chợt nhạt đi. Nàng ấy muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, mở miệng một cách khó nhọc để nói: “Xin lỗi, ta…”

“Không cần giải thích đâu.” Lý Hoa Chương chắp tay, ánh mắt vẫn trong trẻo sáng ngời, ấm áp thong dong như thế: “Ngươi không làm gì sai cả, không cần phải cảm thấy có lỗi. Chúng ta là bằng hữu, tất nhiên là chúng ta rất hy vọng ngươi có thể sống tốt. Chỉ cần ấy là lựa chọn xuất phát từ trong lòng ngươi, thì dù ngươi có chọn gì, ta và nhị nương đều hiểu.”

“Đúng vậy đó.” Minh Hoa Thường nói: “Ta và Nhị huynh, bao gồm cả tỷ tỷ, Tô huynh, Tạ huynh, chưa bao giờ nghi ngờ gì tỷ cả.”

Lý Hoa Chương vẫn quân tử phong độ, Minh Hoa Thường cũng vẫn khéo hiểu lòng người như vậy, Nhậm Dao tin rằng bọn họ thật lòng chưa từng trách nàng ấy. Nhưng cũng chính vì như vậy, nên lòng Nhậm Dao mới càng khó chịu.

Sau khi Ung Vương rời kinh, thế cục Trường An đã được “thanh tẩy” mạnh mẽ. Những công thần trong Thần Long chính biến, không có lấy một ai có được kết cục yên lành, chỉ ngoại trừ nàng ấy ra. Nhưng Nhậm Dao biết rất rõ, rằng nàng ấy có thể thượng vị là bởi vì người khác khinh thường việc đứng cùng hàng với Vi Hậu và An Lạc Công chúa.

Vi Hoàng hậu vì muốn thể hiện địa vị của mình mà đã ra sức đề bạt rất nhiều nữ quan, nữ Tướng quân, dùng việc đó để chứng minh rằng, nữ nhân cũng có thể thống trị thiên hạ, Nhậm Dao chính là “lá cờ đầu” gặp ngọn gió. Tạ Tế Xuyên, Tô Hành Chỉ, có người nào mà không có tài hơn nàng ấy đâu, nhưng chỉ vì Nhậm Dao nàng ấy là nữ tư mà lại được đặc cách đề bạt và trọng dụng.

Nhưng Nhậm Dao không hề cảm thấy vui vẻ. Cuối cùng thì nàng ấy cũng đã hiểu lời tổ mẫu nói là đúng, “gần vua như gần cọp”, có danh tiếng quá chưa chắc đã là chuyện gì tốt. Mỗi ngày nàng ấy đều phải chứng kiến cái cảnh Vi Hoàng hậu “chơi đùa” với quyền mưu, mua quan bán tước, nhưng lại không cho người khác làm trái, không có khoảnh khắc nào là Nhậm Dao không bị giày vò cả. Nhưng vì phủ Bình Nam Hầu, nàng ấy lại không thể không tươi cười mà chấp thuận.

Nàng ấy không chịu thừa nhận, nhưng thật ra, nàng ấy chỉ có mấy người Lý Hoa Chương, Minh Hoa Thường là bằng hữu mà thôi. Nàng ấy không hề để ý khi người ngoài mắng nàng ấy vong ân phụ nghĩa, duy chỉ không muốn bọn họ cũng nghĩ như vậy.

Nàng ấy không muốn mất đi mấy vị bằng hữu này. Lý Hoa Chương càng thông tình đạt lý, Nhậm Dao càng cảm thấy áy náy.

Lý Hoa Chương nhìn ra được suy nghĩ ấy của Nhậm Dao, hắn buông tiếng thở dài, nhân lúc xung quanh không có ai, hắn nói nhỏ với nàng ấy rằng: “Ta hiểu tình cảnh của ngươi. Ở vị trí này, có rất nhiều lời không thể không nói ra, rất nhiều chuyện không thể không làm, nhưng chỉ cần không thẹn với lương tâm, không cần quan tâm đến hư danh bên ngoài. Ta thấy vô cùng may mắn vì ngươi không bị ảnh hưởng gì, có vậy thì ngươi mới có thể bảo vệ được nhiều người hơn. Nếu lần này người tới không phải là ngươi, ta cũng không biết là nếu muốn ngăn cản Tiêu Vương, thì còn phải khiến bao nhiêu Huyền Kiêu Vệ chết oan uổng nữa.”

Lý Hoa Chương rất hiểu cách làm của Nhậm Dao, Vi Hậu muốn ra tay với Quân Châu là xu thế chung, thế cục đã không thể nghịch chuyển được, thì chi bằng để nàng ấy ra mặt đợt này đi. Ít nhất là còn có thể kiểm soát mức độ chấn thương trên chiến trường, nếu tiền tuyến thật sự xảy ra chuyện gì đó thì cũng có chỗ vãn hồi.

Và trên thực tế, Nhậm Dao đã làm được thật rồi.

Minh Hoa Thường cũng nói: “Đúng vậy, đêm đó bọn ta ở lầu Vọng Tiên, trong lúc sắp không khống chế Tiêu Vương được nữa, thì cũng may mà có tỷ dẫn binh đến trợ giúp nên mới có thể hoàn thành được trận binh biến này. Nếu lần này người tới không phải là tỷ, e là bọn ta sẽ không dám áp dụng kế hoạch này đâu, còn Tiêu Vương và Kiếm Nam Tiết độ sứ cấu kết với nhau, không biết là sẽ gây tai họa cho bao nhiêu người nữa. Tỷ xem, như bây giờ thì tốt biết bao, dân chúng lo liệu chuyện đón năm mới, sự náo động trong phủ Tiêu Vương không hề ảnh hưởng đến dân gian. Có được tất cả mọi thứ này, đều là nhờ vào công lao của tỷ đó.”

Nhậm Dao vô cùng cảm động. Từ xưa đến nay, không có khoảnh khắc nào là nàng ấy hận mình mồm miệng vụng về như bây giờ, nàng ấy chỉ có thể gắng sức chắp tay với hai người, sau đó nói: “Hai vị bằng hữu này, Nhậm Dao ta thừa nhận cả đời.”

Minh Hoa Thường cười, tiến lên kéo cánh tay Nhậm Dao, cười nói: “Ban nãy bọn ta còn nói, với cái sắc trời này thì có vẻ là đến tối sẽ có tuyết rơi đó, trên đường không dễ đi, chi bằng các tỷ đến Thương Châu nghỉ ngơi lấy lại sức tầm hai ngày đi, vừa hay chúng ta có thể đón năm mới cùng nhau, các tỷ đợi sang mùng Hai rồi hẵng đi. Nhậm tỷ tỷ, tỷ thấy thế nào?”

Vốn dĩ ban đầu Nhậm Dao còn cười, nhưng nghe đến đây thì lại có vẻ hơi do dự. Lý Hoa Chương cho rằng Nhậm Dao đang sợ rằng, nếu qua lại với hắn quá gần gũi, tin tức này sẽ truyền đến tai Vi Hậu, hắn bèn nói thêm: “Yên tâm, chỉ là bữa tiệc riêng tư thôi, không có những người khác. Hỏi đến thì cứ nói là ta không biết Tiêu Vương muốn tạo phản, đồng ý lời mời đến Quân Châu làm khách, suýt chút nữa bị bắt làm con tin, may mà ngươi đuổi tới kịp thời nên mới cứu được bọn ta. Phu thê bọn ta nhớ ơn cứu mạng của ngươi, bèn mở bữa tiệc nhỏ tiễn đưa ngươi, sẽ không phạm vào kiêng kỵ của Trường An đâu.”

Nhậm Dao lắc đầu, muốn nói rồi lại thôi, nhưng rồi vẫn nói: “Không phải là ta sợ người ta biết ta và các ngươi thân thiết, chỉ là… Thôi, cũng đã qua từ lâu rồi, còn để ý gì nữa chứ, được thôi.”

Nhậm Dao nói mà ý đầu và ý cuối không hề ăn khớp gì với nhau, nhưng Minh Hoa Thường lại có thể “lĩnh hội” được ý nghĩa trong ấy. Không phải là Nhậm Dao không muốn đón năm mới cùng với bọn họ, cũng không phải là vì nàng ấy sợ Vi Hậu nghi kỵ, mà là vì không muốn đối mặt với Giang Lăng.

Có lẽ là không dám đối mặt.

Minh Hoa Thường đã mời Nhậm Dao thì không thể bỏ rơi Tạ Tế Xuyên và Giang Lăng được, đến lúc đó, khi mọi người ngồi cùng một phòng, có muốn tránh cũng không thể tránh được. Đối với người không buông được mà nói, như thế thì có vẻ lúng túng quá.

Minh Hoa Thường hiểu ý nhưng lại vờ như không biết, chỉ cười nói: “Tốt quá rồi, chúng ta đi nhanh đi, tranh thủ xuất phát bây giờ, đến chạng vạng tối thì có thể đến Thương Châu được đó.”

Bằng chứng đã được sửa sang lại gần hết, Minh Hoa Thường đã lần lượt sắp xếp Huyền Kiêu Vệ ra khỏi thành, bây giờ trong thành Quân Châu chỉ có phủ binh Thương Châu do Lý Hoa Chương mang tới và năm trăm Vũ Lâm quân mà Nhậm Dao dẫn tới. Phủ binh Thương Châu sắp về nhà đón năm mới, đương nhiên là không cần phải nói rồi, Vũ Lâm quân phải áp giải Tiêu Vương và tội nhân về Trường An, vừa hay cũng phải đi ngang qua Thương Châu, đi đến một chỗ an ổn mà nghỉ ngơi lấy sức hai ngày, về điều này thì mọi người cũng đều không dị nghị gì cả. Lý Hoa Chương chỉnh đốn đội ngũ rồi ra lệnh cho mọi người cùng đi về phía Thương Châu.

Minh Hoa Thường [*] đoán không sai, quả nhiên buổi chiều có bông tuyết bay xuống, đã không còn xa Thương Châu nữa. Sau khi bước vào thành Thương Châu, doanh địa đã nhận được tin của Lý Hoa Chương từ trước, nên đồ ăn và nơi ở đều đã được chuẩn bị xong xuôi. Lý Hoa Chương cũng hiểu rõ là các binh sĩ đã làm việc liên tục không ngơi nghỉ trong suốt mấy ngày đêm liền, cũng mệt mỏi rã rời đến độ không chịu nổi rồi, bèn cho phủ binh địa phương về nhà, sắp xếp binh sĩ của nơi khác về doanh địa nghỉ ngơi.

[*] Bản gốc để tên Lý Hoa Chương, nhưng trong những đoạn trước, Minh Hoa Thường mới là nhân vật đưa ra dự đoán về việc tuyết rơi nên mình xin đổi sang tên Minh Hoa Thường.

Đợi đến khi tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa thì sắc trời cũng đã ngả vàng. Lý Hoa Chương mời Nhậm Dao và Giang Lăng đến phủ của bọn họ ở, ngoài mặt thì Tạ Tế Xuyên, Minh Vũ Tễ và Tô Hành Chỉ không nên xuất hiện ở Thương Châu, đã sớm về phủ nha trước, Minh Hoa Thường cũng đã về phủ bố trí phòng khách trước, cho nên bây giờ trên đường chỉ còn lại Lý Hoa Chương, Nhậm Dao và Giang Lăng thôi. Nhậm Dao cố gắng chịu đựng mà đi cùng với Giang Lăng, Giang Lăng cũng im lặng suốt cả đoạn đường. Vốn dĩ ban đầu Lý Hoa Chương cũng vô cùng thong dong tự nhiên, nhưng thấy hai người họ có biểu hiện như vậy, đến cả hắn mà cũng phải thấy hơi lúng túng theo.

Lý Hoa Chương bất giác nhớ đến Minh Hoa Thường, nếu có nàng ở đây thì tốt rồi, có nàng ở đây, dù có là khúc mắc gì đi chăng nữa thì nó cũng sẽ tự động tiêu tan. Hắn vừa nghĩ như vậy mà vừa bước qua bậc cửa, rồi chợt cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, bèn lùi lại một bước.

Không biết là trên cạnh cửa đã cài thêm một thùng tuyết từ lúc nào, nó rơi xuống ngay khi bọn họ bước vào, hạt tuyết mềm mại trong suốt giội xuống, bao phủ lấy người bên dưới.

Lý Hoa Chương vì quen thuộc với môi trường nên đã lùi bước kịp thời, may mà thoát được, chỉ có điều, trên ống tay áo vẫn có dính chút tuyết. Lý Hoa Chương bất đắc dĩ phủi tuyết đi rồi quay đầu lại, hắn thấy Tô Hành Chỉ cũng đang cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Tô Hành Chỉ thở dài nói: “Ta cũng không muốn đâu, nhưng mà nhị nương cứ muốn ta đánh lén các ngươi.”

Minh Hoa Thường trốn sau cây, thấy cảnh này thì cười ha hả, Tạ Tế Xuyên đứng trên hành lang xa xa, như thể là chỉ hận sao không thể khắc mấy chữ “không liên quan gì đến ta” lên trên mặt. Rõ ràng là Minh Vũ Tễ cũng thấy hơi xấu hổ, bèn thử vãn hồi: “Các ngươi không sao chứ?”

Giang Lăng chùi tuyết trên mặt đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Minh Hoa Thường, ta và ngươi chưa xong đâu!”

Giang Lăng nắm một vốc tuyết từ dưới đất lên, sau đó là vén tay áo lên và ném về phía Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường vừa tránh vừa dùng cầu tuyết đã được chuẩn bị sẵn để “đáp lại”. Giang Lăng thấy Minh Hoa Thường lại chuẩn bị một thùng cầu tuyết thì tức giận đến mức chỉ muốn thổ huyết ra thôi: “Ngươi… ngươi về phủ sớm như thế kia, hoá ra là chỉ để làm mấy cái này thôi à?”

Đúng vậy, niềm vui của Minh Hoa Thường nàng đây chỉ đơn giản như vậy thôi đấy.

Giang Lăng liên tục bị Minh Hoa Thường đập mấy cái, cơn giận xông lên đầu. Hắn chú ý thấy Minh Hoa Thường luôn chạy quanh cái cây, trong đầu chợt nảy ra một kế, nhân lúc Minh Hoa Thường mất cảnh giác, hắn đạp mạnh vào thân cây một cái. Tuyết đọng trên cây bị tác động, đột ngột rơi xuống như núi tuyết sụp đổ, không chỉ có Minh Hoa Thường bị phủ đầy đầu, mà đến cả Minh Vũ Tễ, Tạ Tế Xuyên ở trên hành lang xem cuộc chiến cũng bị hất lên đầy người.

Tạ Tế Xuyên đưa tay ra, nhìn vào đống tuyết đọng trên ống tay áo mình, hắn ta nghiến răng, đã ở giới hạn của sự kiềm chế rồi. Tô Hành Chỉ thấy tuyết cũng đã lọt vào cổ áo Minh Vũ Tễ thì vội vàng đi qua và nói với Giang Lăng rằng: “Ngươi nhắm cho chuẩn rồi hẵng đánh, đừng làm liên lụy đến người vô tội.”

Giang Lăng vẫn chưa quên rằng, ban nãy Tô Hành Chỉ đã giội tuyết xuống đầy đầu mình, bèn vo cầu tuyết vừa nhặt từ dưới đất lên, không hề khách sáo gì mà ném mạnh về phía Tô Hành Chỉ. Ban đầu Minh Vũ Tễ cũng không muốn dính vào chuyện này, nhưng thấy Giang Lăng lại đi “công kích” Tô Hành Chỉ, nàng ấy không thể nhịn được nữa nên đã chọn “đánh trả”.

Lý Hoa Chương đang đau lòng giúp Minh Hoa Thường lau tóc, đột nhiên thấy cầu tuyết trở nên dày đặc, bọn họ đứng ở giữa nên không tránh khỏi việc bị liên lụy. Lý Hoa Chương liên tục bị ném trúng mấy cái lên người, hắn biết rõ là kẻ đầu têu “cố ý lỡ tay”, nhưng lại chỉ lặng lẽ nhẫn nhịn. Minh Hoa Thường đã “ngứa mắt” với Giang Lăng từ lâu rồi, và khi phát hiện ra tên đó còn đang cố ý ném lên người Lý Hoa Chương nữa, thì phẫn nộ nói: “Ngươi xong rồi, Giang Lăng!”

Minh Hoa Thường và Giang Lăng như kẻ thù gặp mặt, vô cùng tức giận, mà hai người này còn là hai nhân vật cạnh tranh mạnh mẽ nhất cho vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên, nên độ ngắm chuẩn xác đều không có như nhau. Không lâu sau, trong sân đình đầy tuyết, tuyết bay lung tung, không biết là ai đang đánh ai nữa, nhưng mọi người đều đã bị cuốn vào trận loạn chiến này.

Lý Hoa Chương đứng trên hành lang, hắn thấy Minh Hoa Thường nhân lúc Giang Lăng đang đánh nhau với người khác mà lấy một nắm tuyết từ dưới đất lên rồi nhét vào cổ áo Giang Lăng, Giang Lăng bị lạnh nên kêu lên oai oái, sau đó thì quay đầu lại mà chạy đuổi theo Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường vội vàng tránh về phía Nhậm Dao, Nhậm Dao bèn “công kích” theo bản năng. Cứ đánh nhau với Giang Lăng, lâu dần, nào có còn nhớ đến sự xấu hổ khi ở trên đường đi nữa đâu. Bên kia, Tô Hành Chỉ đang che chở cho Minh Vũ Tễ, dẫn nàng ấy đi đến nơi “bình yên”, không muốn dính vào cuộc hỗn chiến của đám người này nữa, nhưng chắc chắn là sẽ lại có cầu tuyết “vô tình” bị ném lệch nên rơi trúng người bọn họ.

Lý Hoa Chương nhẹ nhàng cười ra một tiếng. Hắn không nhìn lầm, quả thật là nàng vô cùng am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, luôn biết dùng một vài cách thức bất ngờ để giải quyết khó khăn cho người bên cạnh.

Một người đi đến và đứng bên cạnh Lý Hoa Chương. Tuy Lý Hoa Chương không quay đầu lại nhưng hắn cũng đã đoán ra được người tới là ai nhờ vào tiếng hít thở. Trong ánh mắt Lý Hoa Chương vẫn còn ý cười, hắn đưa tay đón lấy một bông tuyết, sau đó hỏi: “Ngươi từng chơi ném tuyết chưa?”

Tạ Tế Xuyên im lặng mà nhìn hắn, rất nghi ngờ là ban nãy Lý Hoa Chương bị tuyết đập vào nên cũng hỏng não mất rồi. Lý Hoa Chương không thèm để ý đến ánh mắt của Tạ Tế Xuyên, tự nói: “Trước năm sáu tuổi, ta từng chơi, cho nên ta biết, ném tuyết thì phải dùng tuyết mới, không đau, mà đắp người tuyết thì phải dùng tuyết để qua đêm, dễ kết chặt.”

Tạ Tế Xuyên im lặng, cố gắng giải mã những ẩn ý được giấu trong lời Lý Hoa Chương nói: “Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó.” Lý Hoa Chương ngoái nhìn, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Ta đang chia sẻ kinh nghiệm ném tuyết với ngươi thôi.”

Quả thật là câu trả lời này đã khiến Tạ Tế Xuyên cạn lời. Hắn ta im lặng một lúc rồi nói: “Cho nên, cuối cùng thì ngươi cũng vẫn thích cuộc sống trước năm ngươi sáu tuổi à?”

Lý Hoa Chương lắc đầu, nhìn Minh Hoa Thường đang cười đùa tự do trong sân, rồi mới chậm rãi nói: “Ta thích cuộc sống bây giờ hơn.”

Lần này Tạ Tế Xuyên cũng im lặng. Hai người yên tĩnh nhìn về phía mấy người đang cùng nhau chơi tuyết, Tạ Tế Xuyên nói nhỏ, nhỏ đến mức khó mà nghe thấy được: “Thế nên, ngươi tình nguyện chắp tay nhường toàn bộ công lao hiện tại cho người khác?”

Chuyện xảy ra ở lầu Vọng Tiên, không có bất kỳ một người ngoài nào biết, vì sao cổng thành có thể mở ra nhanh như vậy, vì sao quân doanh Quân Châu không trở tay kịp, Lý Hoa Chương không nói thì sẽ không có ai biết cả. Người ngoài nhìn vào thì sẽ chỉ thấy, Lý Hoa Chương bị Tiêu Vương lừa gạt đến Quân Châu, nhờ có Nhậm Dao đuổi tới kịp thời nên nàng ấy mới cứu được phu thê bọn họ. Tiêu Vương được giao cho Nhậm Dao để nàng ấy áp tải đi, nghịch tặc tham gia tạo phản cũng là do Nhậm Dao dẫn binh đuổi bắt sau khi Lý Hoa Chương cung cấp thông tin. Tất cả những chuyện mà Lý Hoa Chương làm đều kín đáo, người đời sẽ chỉ thấy Bình Nam Hầu Nhậm Dao lấy ít thắng nhiều như kỳ tích, đã thành công ngăn được cơn sóng dữ.

Lý Hoa Chương nhìn vào cảnh sương tuyết nổi lên trong sân, lạnh nhạt nói: “Đều là bằng hữu, không cần so đo, huống chi ta không cần những hư danh này, nhưng nàng ấy lại cần.”

“Ha.” Tạ Tế Xuyên cười lạnh: “Ngươi làm bằng hữu của nàng ấy, nhưng ngươi cũng có biết được là sau này nàng ấy có vì công danh lợi lộc mà bán đứng ngươi hay không đâu.”

Lý Hoa Chương chậm chạp lắc đầu, giọng nói bình tĩnh mà chắc chắn: “Nàng ấy sẽ không làm vậy.”

Tạ Tế Xuyên nhướng mày, không tiếp tục chủ đề này nữa. Ngược lại, lại hỏi: “Khi nào Nhậm Dao đi?”

“Không biết.” Lý Hoa Chương hờ hững nói: “Thường Thường mời bọn họ ở lại ăn Tết, có thể là mùng Một hay mùng Hai, xem tâm tình của Nhậm Dao đã.”

“Vậy ngươi thì sao?”

Lý Hoa Chương khẽ động đậy đuôi mày, quay đầu nhìn Tạ Tế Xuyên: “Ngươi đang muốn nói gì?”

“Bây giờ là Lý Trọng Phúc, người tiếp theo sẽ là ngươi.” Tạ Tế Xuyên khép tay áo lại mà đứng trên hành lang, âm thanh đùa giỡn vui vẻ ồn ào ở ngay trước mắt, nhưng giọng nói của hắn ta lại lạnh lùng xa cách, như thể là chẳng đếm xỉa gì đến sự náo nhiệt ấy: “Bọn họ bất nhân, vì sao ngươi còn phải cố thủ lễ quân tử, sao lại để thứ đạo đức vô dụng kia trói buộc mình cơ chứ? Tiêu Vương đã sa lưới, cảnh trăm họ Thương Châu lầm than mà ngươi lo lắng sẽ không xuất hiện nữa, bây giờ ngươi nên tận dụng cơ hội mà nhanh chóng về Trường An, có lẽ là vẫn còn kịp đấy.”

Lý Hoa Chương từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi ngược lại hắn ta: “Thương Châu thì có thể là sẽ không có chiến loạn, nhưng mà còn Kiếm Nam thì sao? Đừng quên rằng, bây giờ chỉ có Lý Trọng Phúc bị bắt, nhưng Kiếm Nam Tiết độ sứ thì vẫn còn yên lành. Chúng ta dùng kế lừa gạt ông ta, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ phản công. Nếu không giải quyết Kiếm Nam Tiết độ sứ, thì không thể nói là cuộc tạo phản này đã bị loại bỏ tận gốc.”

Tạ Tế Xuyên nhướng mày, khó mà tin nổi mà nói: “Nhưng ông ta là Tiết độ sứ, tay cầm đại quyền của quân chính Kiếm Nam, dưới tay có ba mươi ngàn tinh binh, chỉ có một mình ngươi thì sao có thể chống lại ông ta được? Chi bằng ngươi về Trường An đi, rồi lại khiến triều đình phát chiếu thư cách chức ông ta, chuyện của triều đình thì nên giao cho triều đình giải quyết.”

“Nếu như ông ta không chịu nghe lời triều đình thì sao?” Lý Hoa Chương nói: “Tay ông ta nắm trọng binh, chiếm đóng Kiếm Nam, chúng ta không thể không đề phòng tình huống xấu nhất có thể xảy đến được. Nếu ông ta sinh lòng khác, không còn nghe lệnh của triều đình nữa mà lại cầm binh tự lập, đến lúc đó Kiếm Nam rung chuyển, Thổ Phiên thừa cơ xâm lấn Đại Đường… đấy mới thật sự là trăm họ lầm than. Nếu phải đi đến bước đó thật, thì cả Thương Châu, Quân Châu đều sẽ là bình chắn của Trường An, ta càng không thể đi được.”

Tạ Tế Xuyên nói: “Đây chỉ là một loại khả năng mà thôi, hơn nữa, lại còn là khả năng xấu nhất, chưa chắc là nó sẽ xảy ra kia mà.”

“Nếu như không đề phòng thì rất có thể là nó sẽ xảy ra. Nếu đợi đến lúc đó thì mọi thứ cũng đã muộn rồi.”

Tạ Tế Xuyên bình tĩnh nhìn hắn, rồi hỏi: “Chỉ là một khả năng mà thôi, còn quan trọng hơn cả hoàng vị à?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất