Tất cả mọi cảm xúc của Minh Hoa Thường bị cắt ngang, nàng cạn lời nhìn Giang Lăng: “Nhìn cái đầu ngươi đó. Đã bao lớn rồi, có thể chững chạc lên một chút không?”
“Ta không chững chạc hả?” Giang Lăng ưỡn ngực, nói như thật: “Ta ở Kiếm Nam đạo chính là người anh tuấn tiêu sái văn võ song toàn có tiếng đấy, từ người già tám mươi tuổi cho đến trẻ con tám tuổi, có ai mà không biết Tiết độ phó sứ tuấn tú lịch sự, thông minh chững chạc đâu, có gọi là đệ nhất mỹ nam Đại Đường cũng không đủ nữa là.”
Minh Hoa Thường ra vẻ cao thâm mà giội cho hắn ta một gáo nước lạnh: “Đừng đội cái mũ này cho mình nữa. Người trước đó chủ động xưng mình là đệ nhất mỹ nhân Đại Đường có kết cục gì? Ngươi vẫn còn nhớ chứ?”
Giang Lăng nghẹn lời, hắn ta trông thế này mà lại bị Minh Hoa Thường chặn họng nữa rồi. Nhậm Dao lạnh nhạt liếc Giang Lăng một cái rồi nói: “Chàng còn không biết xấu hổ mả tự xưng là chững chạc hả? Năm Thiên Bảo thứ hai, khi ta đuổi kịp chàng ở Cẩm Giang, chàng khóc tới nỗi nào mà chính chàng còn không rõ nữa sao?”
Giang Lăng nghe xong thì cuống lên: “Sao nàng lại nhắc đến những chuyện này!”
Minh Hoa Thường nhận ra là có chuyện để nàng hóng, vội vàng ló đầu ra: “Sao vậy, sao vậy?”
Giang Lăng vội vàng điều khiển ngựa chen đến bên cạnh Nhậm Dao, cố gắng gạt xe ngựa của nàng ấy ra, Minh Hoa Thường dùng cả hai tay để lay Giang Lăng, nhưng mấy năm qua Giang Lăng đã tiến bộ lên rất nhiều, Minh Hoa Thường hoàn toàn không thể kéo hắn ta lại được. Minh Hoa Thường cả kinh, tiêu rồi, lẽ nào sau này nàng trở thành người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên rồi à?
Thực lực nàng không đấu lại được, lập tức thay đổi sách lược, căng cuống họng gọi “cứu binh”: “Nhị huynh ơi!”
Lý Hoa Chương luôn đi theo không gần không xa, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, giục ngựa tiến lên, ép Giang Lăng ra ngoài một cách vô cùng dễ dàng.
Giang Lăng xông khắp trái phải cũng không phá được vòng vây của Lý Hoa Chương, lo lắng nói: “Nhậm Dao, không được nói!”
Nhậm Dao mặc kệ hắn ta, khoan thai đi bên cạnh cửa sổ xe, kể lại chuyện xấu năm đó của Giang Lăng cho Minh Hoa Thường nghe: “Hẳn là muội còn nhớ, năm Thiên Bảo thứ hai, Thái Bình Công chúa dính líu đến phát động mưu phản, bị Hoàng thượng phát binh bắt được, ban chết tại nhà, thân tín của Thái Bình Công chúa cũng đều bị lưu đày. Giang An Hầu đứng mũi chịu sào, dẫn theo cả nhà đi đày ở Lĩnh Nam. Mà lúc đó đang là thời điểm quan trọng để ta thăng lên làm Tiết độ sứ, không biết đầu óc Giang Lăng nghĩ gì, cảm thấy nếu mình còn ở lại nữa thì sẽ làm liên lụy đến ta, thế là trong đêm khuya, tự dắt ngựa từ doanh trại, lén lút bỏ chạy. Lúc ta tuần tra ban đêm, nghe tiểu binh nói có người rời đi, ta còn tưởng là lính đào ngũ nữa kìa. Ta vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, sau đó thì thấy một cái bóng đen dắt ngựa ở bên bờ Cẩm Giang, không hề cưỡi, cứ vừa đi vừa khóc.”
Minh Hoa Thường không hề nể mặt mà cười to một trận, sau đó hỏi: “Có phải hắn ta cố ý không? Cố ý chờ tỷ đuổi theo hắn ta ấy!”
Giang Lăng ngại ngùng tới nỗi mặt đỏ rần rần lên, lớn tiếng bảo vệ sự trong sạch của mình: “Không có! Ta chỉ ra ngoài giải sầu thôi, gió Cẩm Giang lớn, cát bay vào mắt ta, vừa hay lúc đó ta đang xuống ngựa dụi mắt thôi!”
Hắn ta càng giải thích, Minh Hoa Thường càng cười lớn tiếng hơn. Nhậm Dao nhún vai, không nhắc đến chuyện hắn ta muốn rời đi thật hay không, cũng đổi sang giọng điệu cười đùa, bắt đầu trêu chọc: “Ta thấy hắn chạy đến tận nửa đêm rồi mà cũng chỉ chạy được hai mươi dặm, sau khi về đã bảo hắn đi theo doanh trại kỵ binh luyện tập một tháng.”
Minh Hoa Thường lớn tiếng bàn luận và cả chế giễu Giang Lăng, vẻ mặt Giang Lăng trông như là “không còn hy vọng sống”, cuối cùng, vẫn nhờ có Lý Hoa Chương nhìn không nổi nữa, bèn hỏi: “Các ngươi định ở nơi nào? Đã chuẩn bị nơi ở chưa?”
Nhậm Dao nói: “Không cần lo lắng cho bọn ta, triều đình có trạm dịch cho quan mà, nếu không được thật thì ta sai người dọn dẹp phủ Bình Nam Hầu một chút.”
Năm Cảnh Long thứ hai, khi Vi Hậu cầm quyền, Nhậm Dao vì không muốn khuất phục Vi Hậu mà khiến Vi Hậu giận dữ, niêm phong phủ Bình Nam Hầu. Nhậm Dao đi đày đến ải Kiếm Môn, sau đó lại đi từ ải Kiếm Môn đến Ích Châu, từng bước một trở thành Kiếm Nam Tiết độ sứ. Mặc dù nàng ấy thăng chức cao nhưng vì rời xa Trường An, trong kinh không có ai, phủ Bình Nam Hầu cũng không khôi phục lại vinh quang ngày xưa, vẫn là một mảng tiêu điều.
Lý Hoa Chương nói: “Cuối năm rồi, rất nhiều sứ giả phiên bang vào kinh thành, trạm dịch người đến người đi, không an toàn. Các ngươi đã rời kinh nhiều năm, phủ Bình Nam Hầu thì lại không thể dọn dẹp sạch sẽ được chỉ trong một thời gian ngắn, chi bằng khoảng thời gian này các ngươi ở tạm trong phủ Ung Vương đi, ta và Thường Thường về phủ Trấn Quốc Công ở.”
Nhậm Dao thầm than, Lý Hoa Chương vẫn là Lý Hoa Chương đó, suy nghĩ chu đáo, bình tĩnh thản nhiên giải quyết nhu cầu thay cho người bên cạnh. Nhậm Dao và Giang Lăng từ chối hai câu, nhưng Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường cứ khăng khăng mời bọn họ qua đó ở, Nhậm Dao cũng không khách sáo nữa, chắp tay nói: “Vậy thì cảm ơn hai người.”
“Cảm ơn gì chứ.” Minh Hoa Thường cười híp mắt, vui sướng nói: “Ta đang lo ngày mốt chính là triều hội, bọn ta không ở lại được mấy ngày, không có thời gian ở bên phụ thân tỷ tỷ đó, vừa hay có thể về phủ Trấn Quốc Công, có thể tiết kiệm thời gian đi đường. Hôm qua ta đã gửi thư cho tỷ tỷ rồi, nói là hôm nay bọn ta sẽ đến, tỷ ấy đã chuẩn bị tiệc đón gió cho bọn ta, tối nay hai người cũng đến đi, lần trước ở Thương Châu hai người còn nợ nửa vò rượu chưa uống hết đó!”
Nhậm Dao nghe được địa danh vừa quen thuộc lại xa lạ này, thổn thức không thôi. Đây là chuyện vào lần gặp mặt gần đây nhất của bọn họ, đã là chuyện của tám năm trước rồi.
Khi đó, bảy người họ vừa giải quyết xong biến cố Quân Châu, áp giải Tiêu Vương đến nơi ở của Lý Hoa Chương tại Thương Châu để nghỉ ngơi lấy lại sức. Ngày đó đúng vào ngày giao thừa, bọn họ vui vẻ ầm ĩ đón năm mới cùng nhau. Ngày hôm sau Nhậm Dao phải vội vã về kinh phục mệnh, chưa kịp tạm biệt Minh Hoa Thường là đã đi rồi. Ban đầu Nhậm Dao tưởng rằng nàng ấy sẽ luôn ở Trường An, còn Minh Hoa Thường thì sớm muộn gì cũng sẽ quay về, hai người sẽ có thể gặp lại nhau nhanh thôi. Không ngờ là thế sự trêu người, nàng ấy và Giang Lăng đi Kiếm Nam, Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương đi U Châu, một lần từ biệt lại chính là nhiều năm ròng rã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Nhậm Dao ngại ngùng nói: “Vậy thì cũng phiền cho Minh đại nương tử quá. Chi bằng chọn ngày, chúng ta đặt quán rượu rồi tụ họp một chút đi nhé?”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày mà, hôm nay được!” Minh Hoa Thường kiên trì nói: “Việc này có gì đâu mà phiền, nếu như hai người không đến, tỷ tỷ của ta mới giận đó. Hôm nay có rượu hôm nay sau, đừng chờ chọn ngày nữa, bây giờ chúng ta đi luôn.”
Giang Lăng nghe xong thì cười to, nói: “Sảng khoái. Nhậm Dao, ngày mai chúng ta phải vào cung gặp vua, báo cáo công tác, chỉ sợ là sẽ có rất nhiều cuộc xã giao mà chúng ta không thể từ chối được, chưa chắc đã nhàn rỗi được như hôm nay. Chọn ngày không bằng gặp ngày, đi đi.”
Họ đã thuyết phục Nhậm Dao thành công, mấy người chuyển đầu ngựa, đi về phía phủ Trấn Quốc Công.
Trong phủ Trấn Quốc Công, thỉnh thoảng Minh Vũ Tễ lại muốn ra ngoài nhìn một cái, chỉ hận sao mình không có thiên lý nhãn để có thể nhìn thấy tình hình ở cổng thành. Tô Hành Chỉ đang bận rộn chuyện tiệc đón gió, y thấy nàng ấy “mất hồn mất vía” như thế thì nói: “Vũ Tễ, đừng vội, Ung Vương và Ung Vương phi nói hôm nay đến, bọn họ vào thành là chắc chắn sẽ đi thẳng đến phủ Trấn Quốc Công luôn, chắc là bây giờ đang có chuyện gì đó khiến họ chậm trễ trên đường. Nàng kiên nhẫn một chút.”
Minh Vũ Tễ “hừ” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Chàng nói thì nghư thoải mái lắm. Bọn họ ở trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao vẫn chưa tới?”
Đang nói thì nha hoàn vui mừng hớn hở xông vào, hô to: “Đại nương tử, lang quân, nhị nương tử và Ung Vương về rồi!”
Minh Vũ Tễ “Ồ” một tiếng rồi xoay người, lập tức đi ra ngoài. Tô Hành Chỉ thấy nàng ấy không mặc áo khoác thì vội nói: “Vũ Tễ, chờ đã, bên ngoài lạnh!”
Tô Hành Chỉ nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, khoác thêm áo cho Minh Vũ Tễ, vừa hay chạm mặt với người vừa bước vào trong. Thì ra là không chỉ có mỗi Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương về, mà bọn họ còn dẫn theo khách đến, Minh Hoa Thường vừa thấy Minh Vũ Tễ là chạy đến ngay, không quên kéo theo Nhậm Dao, líu ríu nói chuyện mãi không ngừng lại được. Cuối cùng Lý, Hoa Chương không thể không nhắc nhở: “Thường Thường, ở ngoài lạnh, vào nhà rồi hẵng nói.”
Bấy giờ Minh Hoa Thường mới nhớ ra là bọn họ vẫn còn đang đứng ở cửa, nàng kéo Minh Vũ Tễ bên trái, kéo Nhậm Dao bên phải, ba người đi ở phía trước, nói chuyện khí thế ngất trời, quên hết mọi thứ. Nhóm lang quân đi theo phía sau, có vẻ vô cùng im lặng.
Ban đầu Giang Lăng còn thử nói xen vào, nhưng thật sự là Minh Hoa Thường nói quá nhanh và cứ luôn miệng nói, hắn ta không xen vào được, chỉ có thể bỏ cuộc. Thật ra, khi Tô Hành Chỉ thấy Giang Lăng và Lý Hoa Chương, y cũng có xúc động, chỉ là không giỏi biểu đạt giống như nữ tử, ngàn vạn lời cảm thán cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu hỏi thăm: “Đã lâu không gặp. Mấy năm qua vẫn ổn cả chứ?”
Trong Lý Hoa Chương là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn nói: “Khá tốt. Mấy năm qua đã phiền huynh và đại nương tử chăm sóc Trấn Quốc Công rồi.”
Tô Hành Chỉ nói: “Đây là việc ta nên làm, Ung Vương không cần phải nói lời cảm ơn.”
Năm Thiên Bảo thứ ba, Minh Vũ Tễ và Tô Hành Chỉ thành hôn. Minh Vũ Tễ muốn chăm sóc phụ thân, không chịu rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, Tô Hành Chỉ bèn chuyển vào Minh gia, để nàng ấy có thể sống trong hoàn cảnh quen thuộc của mình, về phần người bên ngoài bàn luận về mình thế nào, Tô Hành Chỉ không hề để tâm.
Lúc đó Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương ở U Châu, không thể về Trường An tham gia hôn lễ, chỉ có thể gói một phần quà to rồi gửi về thay cho lời chúc mừng. Mấy năm qua Lý Hoa Chương ở bên ngoài, rất nhiều chuyện trong phủ Trấn Quốc Công đều nằm ngoài tầm tay, toàn bộ đều nhờ có Tô Hành Chỉ ra mặt dàn xếp. Mà Tô Hành Chỉ cũng không nhân cơ hội mà nắm giữ tài sản, sản nghiệp của Minh gia, tất cả mọi việc của Công phủ, cho dù là nội trạch hay ngoại viện thì đều là do Minh Vũ Tễ quản lý, chỉ có rất ít các trường hợp chính thức yêu cầu có nam tử, Tô Hành Chỉ mới đi cùng Minh Vũ Tễ.
Hơn nữa, Lý Hoa Chương còn biết rằng, mặc dù Tô Hành Chỉ ở trong phủ Trấn Quốc Công, nhưng thật ra y không hề tiêu tiền của Công phủ, tất cả chi tiêu đều theo bổng lộc của mình. Dù sao thì quan viên Đại Đường cũng nhận được đãi ngộ khá tốt, Ngự sử đài là cận thần của thiên tử, bổng lộc không hề ít. Y gánh cái danh ở rể, lại còn tiêu tiền của mình nữa, có thể nói là “không chỉ thiệt thòi bên ngoài mà còn lỗ bên trong”. Có lẽ đúng như y nói, không phải là y muốn “thơm lây” từ phủ Trấn Quốc Công, chỉ là y muốn ở bên cạnh Minh Vũ Tễ mà thôi.
Sau khi mở đầu câu chuyện, Lý Hoa Chương hỏi đến tình hình phủ Trấn Quốc Công trong mấy năm qua, không thể tránh khỏi việc đề cập đến cục diện chính trị trong Trường An. Nói đến quan trường, ba nam nhân có thể nói đôi ba câu. Khác với các nương tử tiếp xúc tay chân thân mật khắng khít, bầu không khí nói chuyện không gần không xa thế này là mức độ mà bọn họ đều cảm thấy thoải mái.
Chẳng mấy chốc đã đến viện chính, Minh Hoa Thường xách váy, chạy vào thỉnh an Trấn Quốc Công: “Cha ơi!”
Người chưa tới mà đã nghe thấy tiếng trước rồi, Trấn Quốc Công nghe thấy giọng nói không thể quen thuộc hơn được nữa, mũi ông bất giác ê ẩm: “Thường Thường.”
Minh Hoa Thường nhào đến bên cạnh Trấn Quốc Công, khi thấy sắc mặt phụ thân hồng hào, nét mặt bình thản, cuối cùng thì bấy giờ sự lo lắng theo nàng suốt cả đoạn đường mới lắng lại.
Minh Hoa Thường vội hỏi: “Cha ơi, bệnh ở chân của cha còn nghiêm trọng không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
“Vẫn ổn.” Trấn Quốc Công nói một câu cho qua chuyện. Thật ra là rất tốt thật. Mấy năm nay có Minh Vũ Tễ, Tô Hành Chỉ phụng dưỡng bên cạnh, mặc dù tiểu nữ nhi và một nhi tử khác không ở bên, nhưng thương đội qua lại thường xuyên mang đến tin tức từ U Châu về, hiền danh của U Châu Tiết độ sứ đã truyền đến tận Trường An, Trấn Quốc Công biết tất cả con cái của ông đều ổn thì tâm tình ông vui sướng, mỗi ngày chỉ trồng hoa nuôi chim, sống vô cùng nhàn hạ thoải mái, trông ông còn trẻ hơn so với mấy năm trước nữa kìa.
Sau khi Trấn Quốc Công và Minh Hoa Thường ôn chuyện xong thì những người khác mới lần lượt tiến lên thỉnh an. Trấn Quốc Công nhìn tiểu nữ nhi đã xuất giá nhiều năm nhưng thần thái vẫn như thiếu nữ, Lý Hoa Chương dáng người thẳng tắp, có vẻ còn chín chắn hơn khi xưa, Nhậm Dao như đã “lột xác”, cùng với Giang Lăng trông đã khác hoàn toàn nhưng ánh mắt vẫn không hề khác chàng Thế tử Hầu phủ ngây thơ vui vẻ năm đó, ông vô cùng xúc động.
Lần đầu gặp mặt cứ như mới hôm qua, đến bây giờ Trấn Quốc Công vẫn còn nhớ khuôn mặt trẻ tuổi non nớt nhưng lại không hề e ngại điều gì của những thiếu niên thiếu nữ này, thế mà, chỉ mới chớp mắt thôi, bọn nó đều đã trưởng thành, làm đại quan biên giới có thể một mình gánh vác một phương, là trụ cột vững vàng của triều đình.
Thật là tốt biết bao.
Hốc mắt Trấn Quốc Công ươn ướt, ông không muốn bọn trẻ mất hứng nên dứt khoát nén nước mắt lại, sau đó hỏi: “Ta nhớ đám các con còn một người nữa mà, nó đâu?”
Bầu không khí trong phòng như ngưng đọng lại, Tô Hành Chỉ nói: “Phụ thân, người đang nói đến Tạ Tế Xuyên à? Tạ tướng bây giờ bận rộn chính vụ, chỉ e là chưa chắc đã có thời gian.”
“Hắn ta có thể bận đến mức nào cơ chứ.” Giang Lăng vẫn mang dáng vẻ vui vẻ lại “mất não” đó, tràn trề tự tin mà nói: “Ta viết thiệp mời hắn ta, ta không tin hắn ta dám không nể mặt ta.”
“Chàng tỉnh lại đi.” Nhậm Dao lạnh lùng đập nát sự tự tin của hắn ta, nàng ấy nói: “Cứ để Lý Hoa Chương mời đi. Hắn sẽ không nể mặt chàng đâu, thật đấy.”
Giang Lăng không phục cho lắm, đang muốn lý luận thì Lý Hoa Chương đã nói: “Trên đường ta đã phái người đưa tin đến Tạ phủ rồi, nhưng người gác cổng nói hắn ta đang ở Trung thư tỉnh nghị sự, bây giờ không có trong phủ, truyền tin bằng miệng thì chưa chắc có thể truyền vào trong cung được. Vốn dĩ cũng là do chúng ta mời đột ngột, nếu hắn ta không đến được thì thôi, lần sau mở tiệc riêng chiêu đãi hắn ta sau.”
Uổng công bọn họ còn đang tranh luận xem làm sao để mời Tạ Tế Xuyên, thì ra Lý Hoa Chương đã lặng lẽ xử lý xong rồi. Minh Vũ Tễ nói: “Vậy thì được, chung quy lại vẫn là chính vụ quan trọng, không tới được cũng không sao. Tiệc đón gió được bày ra xong rồi, chúng ta đi đến phòng khách trước đi nhé?”
Nhậm Dao do dự: “Sao không chờ Tạ Tế Xuyên nữa?”
Trấn Quốc Công nói: “Đường đi từ Kiếm Nam và U Châu đến Trường An không được xem là bằng phẳng, các con đi đường nhiều ngày như vậy, xe ngựa mệt mỏi, đường đi lại lạnh, chỉ e là cũng đã thấy đói bụng rồi. Phần cơm của Tạ tướng thì bảo phòng bếp lấy riêng ra, các con ăn bữa cơm trước đi đã.”
Trấn Quốc Công đã nói vậy rồi, những người khác không dị nghị gì, nhanh chóng di chuyển đến phòng khách. Trấn Quốc Công biết rõ đám trẻ này lâu ngày gặp lại, chắc chắn là có rất nhiều lời muốn nói, ông chỉ tuỳ tiện ăn hai miếng rồi lấy lý do là mệt để rời đi trước. Sau khi Lý Hoa Chương đưa Trấn Quốc Công về thì mới cho người bưng rượu lên.
Vì bệnh ở chân nên Trấn Quốc Công đã bị “kiêng rượu” rất nhiều năm, Lý Hoa Chương vô cùng chu đáo, nơi nào có Trấn Quốc Công thì không thể xuất hiện một giọt rượu nào, để tránh cho Trấn Quốc Công “tức cảnh sinh tình”.
Đám thị nữ bưng vò rượu lên, nối đuôi nhau đi vào, trên bàn cũng đã bày ra dụng cụ pha rượu đặc biệt tinh xảo. Giang Lăng ở Kiếm Nam đã lâu, đột nhiên thấy chén rượu vàng nhỏ nhắn tinh xảo như vậy thì có phần không quen: “Cầm chén nhỏ như vậy để uống à?”
Minh Hoa Thường cười khúc khích, nói: “Thật ra ta cũng thấy không quen cho lắm, dân phong U Châu nhanh nhẹn dũng mãnh, mỗi lần uống rượu đều uống bằng bát. Chúng ta cũng đừng chú ý nhiều như vậy, cứ mang vò rượu lên luôn đi, ai muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, muốn uống thế nào thì uống thế ấy.”
“Được đó, vừa hay chúng ta cũng có thể đỡ mất công rửa thêm mấy cái chén.” Minh Vũ Tễ dặn dò: “Lấy vò rượu đến đây.”
Một vò rượu nhanh chóng được đặt trên bàn Giang Lăng, Giang Lăng ngửi một cái, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu rồi: “Thế này mới thoải mái. Rượu Trường An ấy à, chung quy lại thì vẫn nhẹ quá, hôm khác mời các ngươi uống Kiếm Nam Thiêu Xuân mà bọn ta mang tới.”
Minh Hoa Thường nhướng mày, không thể nào hiểu nổi: “Các ngươi đi ngàn dặm xa xôi vào kinh mà còn mang theo rượu à?”
“Sao nào?” Giang Lăng thấy rất đương nhiên: “Các ngươi đi đường mà không mang theo nước hả?”
Ôi chao, lại ra vẻ đây này, Minh Hoa Thường nghe thế thì nói ngay: “Leo lên ngựa cầm bình rượu sữa uống, ta xem các ngươi có thể uống được bao nhiêu.”
Giang Lăng vừa nghe đến rượu sữa, rượu được làm từ sữa, vậy thì không giống như uống nước, thế là sự tự tin trong hắn ta bành trướng lên. Nhưng Nhậm Dao lại biết chừng mực, vội vàng quát bảo tên trẻ trâu vô tri không biết sợ này ngừng lại: “Đừng nghe hắn khoác lác, hắn uống không được bao nhiêu mà còn thích cụng rượu với người ta, trong Kiếm Nam quân không có ai muốn uống với hắn hết. Rượu sữa là rượu của Mông Ngột, hắn liếm một cái là ngã ra ngưy, đừng để lãng phí rượu ngon.”
Cảm giác hình tượng quá mạnh mẽ, Minh Hoa Thường cười rất lớn tiếng, Giang Lăng tức giận nói: “Nàng đang phỉ báng ta! Ai nói thế, mang lên đây, ta có thể uống!”
Trong phòng khách đang ồn ào ầm ĩ, đột nhiên người hầu vào bẩm báo có khách đến, người trong phòng như có cảm giác gì đó, đều nhao nhao quay đầu lại.