Song Bích

Chương 97: Không nghi ngờ (1)

Minh Hoa Thường ngẩn người ra, nàng liếc mắt nhìn Tế tửu Quốc Tử Giám rồi sau đó chỉnh đốn lại trang phục và chào hỏi Tạ Tế Xuyên: “Tạ Xá nhân.”

Tạ Tế Xuyên khẽ tặc lưỡi một tiếng, chậm rãi đi về phía Minh Hoa Thường: “Nhị muội muội, mới có mấy ngày không gặp thôi mà đã lạnh nhạt với ta rồi à?”

Lời nói của Tạ Tế Xuyên nghe vừa giống như là đang bất mãn, lại vừa giống như là đang oán trách, nhưng giọng điệu lại chẳng khác gì đang làm nũng cả, hắn ta khiến cho người ta không thể nào nổi giận với mình được, nào có còn cảm giác xa cách, lạnh lùng như bình thường đâu? Người của Hoàng gia không ngờ là Tạ Tế Xuyên lại thân quen với Minh Hoa Thường đến thế, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Hoàng Tế tửu cũng phần chưa hoàn hồn lại kịp. Ông ấy tự xưng là nhân vật có tiếng tăm, tầm mắt đặt ở vị trí vô cùng cao, muốn qua lại lui tới với ông ấy thì người nọ phải là danh sĩ thanh lưu mới được. Tạ Tế Xuyên xuất thân từ Trần Quận Tạ gia, hắn ta có tài hoa hơn người, phong lưu lại táo bạo. Sau khi giai thoại không đáp đề mà thi rớt xuống vị trí Thám hoa của hắn ta bị mọi người truyền tai nhau rộng rãi, thanh danh của hắn ta không những không bị ảnh hưởng gì, mà trái lại, còn trở thành câu chuyện lý thú trong giới văn nhân, mà bây giờ Tạ Tế Xuyên còn được ở trong Đông cung khởi thảo chiếu thư cho Thái tử nữa. Có thể nói là, hắn ta đã thoả mãn mọi yêu cầu kết giao của Hoàng Tế tửu.

Hôm nay, khó khăn lắm mới mời được Tạ Tế Xuyên đến phủ làm khách, Hoàng Tế tửu ôm tâm tình phấn khởi mà dẫn hắn ta về phủ, nhưng sau khi vào phủ, ông ấy lại nghe nói là phu nhân dẫn người ngoài vào phủ, không chỉ có thế, còn mở cửa sân viện của cái đứa bất hiếu kia. Hoàng Tế tửu nổi trận lôi đình ngay khi hay tin, người của phủ Kinh Triệu đã dây dưa với ông ấy lâu lắm rồi, bây giờ còn xâm nhập vào nhà của ông ấy nữa, đúng là vô lễ quá mà! Hoàng Tế tửu lập tức sai người đuổi vị khách không mời mà đến ấy ra ngoài, không ngờ là, sau khi Tạ Tế Xuyên nghe được thì lại thấy rất hứng thú, cứ khăng khăng muốn tới xem, thậm chí là còn không xem ai ra gì mà chào hỏi với nữ tử này nữa chứ.

Hoàng Tế tửu nhìn bọn họ đầy kinh ngạc, hỏi: “Tạ Xá nhân, các ngươi…”

Tạ Tế Xuyên vừa cười vừa xoay người lại, hắn ta nói: “Gặp được cố nhân, nhất thời mừng rỡ đến mức quên hết mọi sự, đã khiến cho Tế tửu phải chê cười rồi. Đây là nhị nương tử của phủ Trấn Quốc Công, ta và huynh trưởng của muội ấy là Cảnh Chiêm còn là bằng hữu chí cốt của nhau nữa, muội ấy giống như là muội muội ruột thịt của ta vậy.”

Môi Hoàng Tế tửu giật giật, Tạ Tế Xuyên đã nói đến nước này rồi, ông ấy chẳng còn cách nào truy cứu việc Minh Hoa Thường cưỡng ép người khác bắt người ta phải cho nàng vào Hoàng gia nữa, nếu không thì có nghĩa là ông ấy đang không chịu nể mặt Tạ gia, thậm chí là còn không nể mặt Đông cung.

Hoàng Tế tửu không nhịn được mà nhìn Tạ Tế Xuyên một cái. Khắp cả cái kinh thành này có nhiều gia tộc đến vậy, nếu đếm kỹ lại thì sẽ thấy rất nhiều nhà có quan hệ thân thích với nhau, với tỷ muội ruột rà của mình, Tạ Tế Xuyên vẫn luôn giữ một thái độ hết sức bình thường, nhưng tại sao bây giờ hắn ta lại quan tâm đến muội muội của một vị bạn hữu thế này?

Câu nói mà hắn ta vừa nói như ẩn chứa ý muốn thị uy, không chỉ đơn giản là đang muốn làm chỗ dựa cho muội muội của bạn hữu của ngươi đâu, đúng không?

Hoàng Tế tửu chỉ biết cười xòa mà nói: “Hóa ra là Minh nương tử à. Sân viện này Hoàng gia đã bỏ không như thế từ lâu rồi, phải được dọn dẹp từ sớm rồi cơ, thế thì sao có thể chiêu đãi khách khứa ở khu vực này cho được chứ? Mời Tạ Xá nhân và Minh nương tử đi qua bên này.”

Tạ Tế Xuyên xua xua tay, nàng nói: “Không cần đâu, ta chỉ thích ở lại nơi bị bỏ không như thế này thôi. Nhị muội muội, muội tới đây để làm gì thế?”

Minh Hoa Thường lặng lẽ cuộn tấm chân dung trong tay mình lại rồi nói: “Nhị huynh muốn thăm hỏi Tế tửu đây, đáng tiếc thay, mãi mà Tế tửu vẫn không có thời gian. Nhưng án mạng trong Trường An lại không thể bị bỏ dở được, muội bèn cả gan nhờ Hoàng phu nhân đưa muội vào phủ, xem thử xem có ai biết tin tức của hung thủ hay không.”

Điều mà Hoàng Tế tửu kiêng kỵ nhất là có ai đó nhắc đến “vết nhơ” của mình, nhưng Minh Hoa Thường cứ càng muốn “chọc thủng” cái “vết nhơ” ấy ngay trước mặt ông ấy. Hoàng phu nhân và các nha hoàn siết chặt khăn tay lại, ai nấy đều kinh hồn bạt vía, cẩn trọng quan sát sắc mặt của Hoàng Tế tửu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com

Quả thật là sắc mặt của Hoàng Tế tửu rất khó coi, nhưng Minh Hoa Thường lại không sợ. Nàng là người ngoài, Hoàng Tế tửu không thể làm gì nàng được, nhưng sau khi đưa tiễn nàng đi, chắc chắn là Hoàng phu nhân và nha hoàn sẽ bị ông ấy trừng phạt một trận.

Sự việc từ nàng mà xảy ra, Minh Hoa Thường tự làm tự chịu, không thể đẩy hết mọi hậu quả sang cho Hoàng phu nhân được. Nàng cứ muốn vạch trần sự “giả nhân giả nghĩa” của Hoàng Tế tửu ngay trước mặt ông ấy như thế, cái danh trì hoãn việc phá án lớn như vậy, nàng phải xem thử xem Tế tửu còn dám nổi giận hay không. Nếu như ông ấy không dám gánh chịu một cái tội danh lớn như thế, vậy thì ông ấy không có lý do gì để trách phạt Hoàng phu nhân cả.

Quả nhiên, sau khi nàng nói như thế, sắc mặt Hoàng Tế tửu tối đi trông thấy, nhưng ông ấy không dám nổi giận đùng đùng giống như trước kia nữa. Trông Tạ Tế Xuyên vẫn rất bình tĩnh, hắn ta liếc mắt nhìn Minh Hoa Thường, vẫn cười hỏi: “Vậy muội muội đã hỏi được chưa?”

“Vẫn đang hỏi.”

“Ta sẽ hỏi cùng muội muội.” Tạ Tế Xuyên nói xong thì Hoàng Tế tửu nhíu chặt hai hàng mày lại, ông ấy đang muốn nói xen vào thì Tạ Tế Xuyên đã nhẹ nhàng nói rằng: “Bệ hạ đã ra lệnh cho Thái tử giám sát vụ án này, nếu như trước năm mới không phá án được, thì không chỉ mỗi phủ Kinh Triệu, mà cả Đông cung, Hình bộ, Đại lý tự, tất cả đều sẽ bị liên lụy. Ta thân làm Xá nhân của Thái tử, tất nhiên là ta sẽ san sẻ giúp điện hạ rồi.”

Tạ Tế Xuyên đã chặn lại hết tất cả mọi lời phản đối của Hoàng Tế tửu, dù ông ấy có tự cho rằng mình có năng lực siêu phàm đi chăng nữa, thì ông ấy cũng chỉ là một Tế tửu Quốc Tử Giám có tiếng nhưng không có quyền thôi mà, nào dám đắc tội với hơn một nửa chức quan có thực quyền của triều đình đâu? Hoàng Tế tửu chỉ có thể nhẫn nhịn cái cảm xúc không vui ấy lại, ra vẻ giả vờ mà nói: “Đây là điều đương nhiên, san sẻ cho vua là bổn phận của thần tử chúng ta. Phu nhân…”

Hoàng phu nhân sửng sốt, bà ấy hỏi: “Đại nhân có gì muốn dặn dò?”

“Bà gọi hết người tới đây cho Xá nhân tra hỏi. Xá nhân cần gì, muốn hỏi gì, các bà cũng hãy hợp tác hết sức.”

Hoàng phu nhân lặng lẽ nhìn ông ấy một cái, sau đó cụp mắt xuống, dùng dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn ấy mà đáp lời: “Vâng.”

Có được sự cho phép của gia chủ là Hoàng Tế tửu, cuối cùng Minh Hoa Thường cũng không cần phải lo sợ mình sẽ “giấu đầu lòi đuôi” nữa. Nàng hỏi mấy nha hoàn rồi chậm rãi phác họa ra dáng vẻ của Vũ Yến.

Vũ Yến là nha hoàn theo hầu bên cạnh Hoàng Thái Vi. Bốn năm trước nàng ấy đã theo Hoàng Thái Vi lên chùa Thanh Sơn thắp hương rồi bị hung thủ giết chết. Hoàng Thái Vi là nữ nhi của Tế tửu Quốc Tử Giám, nhưng Vũ Yến chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ mà thôi, thế nên, tất cả mọi người – bao gồm cả phủ Kinh Triệu – đều thờ ơ trước cái chết của nàng ấy. Mọi hồ sơ vụ án đều được gọi là “án của Hoàng Thái Vi”, những hồ sơ liên quan chiếm khoảng sáu quyển, nhưng những phần có liên quan đến Vũ Yến lại chưa đầy một trang.

Có điều, từ lời nói của đám hạ nhân trong Hoàng phủ, Minh Hoa Thường mơ hồ tưởng tượng ra được dáng vẻ của tiểu cô nương mười năm tuổi năm ấy – có lẽ nàng ấy cũng trẻ trung, cũng đáng yêu, nhưng rồi, lại vì sự chênh lệch thân phận mà bị chôn vùi dưới hào quang của tiểu thư.

Minh Hoa Thường sửa đổi rất lâu, dù có vẽ thế nào thì nàng vẫn không thấy hài lòng. Nàng lại ném một tờ bản thảo đã hỏng đi, thở dài: “Vẽ tranh khó quá đi mất.”

Tạ Tế Xuyên khoanh tay đứng bên cạnh, hắn ta lạnh nhạt hỏi: “Thế à? Cái đó của muội cũng được gọi là vẽ ư?”

Bàn về chế nhạo thì không một ai qua được Tạ Tế Xuyên. Minh Hoa Thường tức giận trừng mắt liếc hắn ta một cái, nàng thách hắn ta: “Huynh được thì huynh làm đi?”

Tạ Tế Xuyên “xùy” một tiếng rồi đi qua chỗ nàng thật: “Tránh ra.”

Minh Hoa Thường siết chặt nắm đấm, nhưng khi nghĩ tới việc xong chuyện sớm là sẽ được về nhà sớm, nàng vẫn nặn ra một nụ cười khiên cưỡng, còn ra vẻ ân cần, quan tâm mà dọn sẵn ghế đẩu ra, dâng bút lên cho Tạ Tế Xuyên: “Mời Tạ huynh.”

Ban nãy, khi Minh Hoa Thường tra hỏi, Tạ Tế Xuyên cũng đứng ở bên cạnh để nghe, cộng thêm việc đã “bị ép” phải nhìn mấy “bản thảo” thảm đến mức không nỡ nhìn kia, giờ đây, trong đầu hắn ta đã phác họa ra được những đường nét cơ bản. Minh Hoa Thường còn tưởng rằng người mắc bệnh sạch sẽ như Tạ Tế Xuyên sẽ không thèm dùng bút của nàng cơ, nên nàng cũng không ngờ là, hắn ta chẳng nói thêm gì mà cứ thế nhận lấy bút, rồi sau đó, hắn chỉ tuỳ tiện vẽ ra đôi ba nét thôi mà đã phác họa ra được một dáng mặt dịu dàng non nớt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com

Hắn ta vẽ rất nhanh, bóng dáng của một nữ tử cũng nhanh chóng xuất hiện trên trang giấy. Minh Hoa Thường đứng bên cạnh nhìn, nàng không thể không thừa nhận là Tạ Tế Xuyên có tư cách để kiêu ngạo, chân dung dưới ngòi bút của hắn ta hoàn toàn phù hợp với hình tượng Vũ Yến trong mắt nàng.

Trong nháy mắt, chân dung của Vũ Yến đã được vẽ xong. Tạ Tế Xuyên hạ bút xuống, mặc dù hắn ta không nói câu nào cả, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều như đang muốn nói rằng “Nhìn xem ta lợi hại biết bao nhiêu”.

Minh Hoa Thường giỏi đối phó với loại người này nhất, nàng lập tức nở nụ cười ngọt ngào, luôn miệng ca ngợi hắn ta: “Tạ a huynh thật là lợi hại, không hổ danh là người không trả lời hết đề bài thi nhưng vẫn có thể thi đậu tiến sĩ. Tài học của huynh tốt, tài văn chương cũng tốt, đến cả cầm kỳ thi họa cũng lợi hại như thế, trên đời này còn có chuyện gì là huynh không biết không? Ở đây còn có một bức tranh khác nữa, nhưng mà ta vẽ không đẹp, huynh có thể giúp ta sửa đổi một chút hay không?”

Bình thường, việc mà Tạ Tế Xuyên ghét nhất là vẽ tranh công khai, để lại bút tích ở bên ngoài. Nhưng chẳng hiểu sao lần này hắn ta lại cầm bút lên, vẽ lại bức tranh Hoàng Thái Vi mà Minh Hoa Thường đã vẽ. Giờ đây, bức tranh chân dung ấy không chỉ giống thần thái, mà đến cả dáng vẻ cũng giống người thật vô cùng.

Sau khi Hoàng phu nhân nhìn thấy thì thật sự là bà ấy cũng không dám tin vào mắt mình, Minh Hoa Thường thấy Hoàng phu nhân nhìn chằm chằm vào bức chân dung, nàng bèn nói: “Phu nhân, xin nén bi thương. Đợi đến khi vụ án này xong xuôi, ta sẽ tặng bức tranh này cho ngài để ngài giữ tưởng niệm.”

Hốc mắt Hoàng phu nhân ẩm ướt, suýt chút nữa bà ấy đã rơi lệ rồi: “Đa tạ.”

Tạ Tế Xuyên nhướng mày, hắn ta lạnh mặt kéo tay áo Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường ngoái lại nhìn, nàng lặng lẽ trừng mắt liếc hắn ta một cái, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng khi an ủi Hoàng phu nhân: “Phu nhân, ngài cứ yên tâm, chắc chắn là bọn ta sẽ tróc nã tên hung thủ quy án, lấy lại công bằng cho Thái Vi, Vũ Yến.”

Hoàng phu nhân liên tục nói lời cảm tạ, đích thân bà ấy tiễn bọn họ ra đến cổng trong. Sau khi đi ra ngoài, cuối cùng thì Tạ Tế Xuyên – người đã nhịn suốt cả đoạn đường – đã lên tiếng một cách vô cùng “yếu ớt”: “Đó là do ta vẽ, ai cho muội đứng ra tặng cho người khác?”

“Tiếc thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Hoàng phu nhân đau khổ vì mất đi nữ nhi, để cho bà ấy tưởng niệm nàng ấy đi.” Minh Hoa Thường bắt đầu khen ngợi, giọng điệu của nàng nghe vô cùng chân thành, nhưng thật ra lại không mấy để tâm: “Ai bảo huynh vẽ đẹp quá làm gì? Đã biết càn khôn lớn, vẫn thương thảo mộc xanh [*], ta tin rằng chắc rằng, Tạ Xá nhân là người có ý chí lớn lao như thế.”

[*] Đã biết càn khôn lớn, vẫn thương thảo mộc xanh (已识乾坤大,犹怜草木青) có nghĩa là: dù đã trải qua bao sự chìm nổi của nhân thế, đã nếm trải mọi thăng trầm của thế gian, nhưng khi cúi xuống, nhìn thấy cỏ cây sinh sôi, gió xuân xanh tươi, lòng người ta vẫn thấy sướng vui trước cảnh tượng ấy.

Lời phản đối của Tạ Tế Xuyên bị nghẹn lại, hắn ta lại bắt đầu suy nghĩ theo hướng, thỉnh thoảng để một bức tranh ở bên ngoài cũng không có gì là to tát cả. Hắn ta khựng lại một lúc rồi khẽ “xuỳ” một tiếng rồi nói: “Sao nào? Lợi dụng ta xong là lại bắt đầu xưng hô bằng chức quan à?”

Minh Hoa Thường cạn lời thật rồi, nàng dằn tính khí “ngang ngược” sắp nổi lên xuống, cười nói: “Chẳng phải là để huynh thấy rằng ta hết sức kính nể huynh à? Nếu như Tạ a huynh không thích thì ta đổi lại ngay.”

Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Thường nói chuyện với nhau được một lúc thì họ cũng đã đi tới cổng chính của Hoàng phủ. Hôm nay, vì che giấu tai mắt người khác mà Minh Hoa Thường ngồi xe của Hoàng phu nhân tới đây, thế nên bây giờ nàng phải chờ người đánh xe đưa xe ngựa của nàng từ chợ Đông tới đây.

Minh Hoa Thường đang định chào tạm biệt Tạ Tế Xuyên rồi dẫn theo Chiêu Tài chờ xe ở đây, thì bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, lá cây khô héo bị thổi tung lên giữa không trung, như ngàn vạn con bướm đang đập cánh tung bay. Minh Hoa Thường vừa bước chân ra khỏi cổng đã vô thức ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy người tới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất