Nhìn bao quát không
gian, đáy lòng thật sự rất kích động, cô ngồi trong không gian, hấp thụ
linh khí cảm thấy toàn thân thoải mái, cứ như vậy mãi cho đến khi xe đến trạm Bạch Nhược Oánhvẫn chưa tỉnh lại.
”Đã đến trạm, xin các
hành khách xuống xe.’’ Bạch Nhược Oánh đang nhắm mắt nghỉ ngowilaij nghe thấy giọng nói ấy, nhìn thấy xe cũng đã dừng lại cô cũng theo những
hành khách bên cạnh xuống xe.
”Tiểu Oánh, Tiểu Oánh.” Đột nhiên
cô nghe thấy giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình, Bạch Nhược Oánh
ngẩng đầu lên nhìn, có một đôi vợ chồng trung niên đứng bên cạnh một
chiếc xe riêng, mà tiếng nói cô nghe được lại là của mẹ cô đang gọi.
Bạch Nhược Oánh nhìn thấy mẹ mình, nước mắt từ khóe mi chợt trào ra, “Mẹ
ơi.” Cô chạy đến nhào vào lòng mẹ, nỗi đau ẩn sâu trong lòng và sự vui
mừng khi cô còn có thể gặp lại người thân đã kích động cô, khi nhìn thấy người nhà của mình mọi cảm xúc hoàn toàn bộc phát.
”Con gái
ngoan, đừng khóc nữa, mẹ ở đây, từ nay về sau một nhà ba người chúng ta
sẽ không tách rời nữa.’’ Nhìn con gái của mình khóc đến mức xé ruột cào
gan, bà Bạch đau lòng ôm lấy con mình, còn ông Bạch thì ở một bên không
nói gì nhưng đôi mắt của ông cũng đã đỏ lên.
Quay đầu lại, Bạch
Nhược Oánh ôm lấy ba cô, có thể nhìn thấy ba mẹ mình thật sự rất tốt,
con gái bất hiếu, về sau cô nhất định sẽ chăm sóc cho hai người bọn họ
thật tốt, cho dù là mạt thế cô cũng sẽ bảo vệ ba mẹ mình chu toàn, không thể để họ tiếp tục chịu bất kỳ tổn thương nào.
Về đến nhà, đầu
tiên Bạch Nhược Oánh nhận lỗi với ba mẹ mình, cũng có nhắc đến việc tự
cô cũng hiểu Lý Hiển Nghiêu theo đuổi mình chỉ vì tiền. Chỉ vì cô cắt
đứt liên hệ với người nhà mà bản this của hắn mới bại lộ, hai người đã
chia tay nhau, chẳng qua Bạch Nhược Oánh cố gắng giấu đi thương tích
trên người, sợ cha mẹ mình nhìn thấy rồi lo lắng.
Ông bà Bạch
thấy con gái mình gầy đi rất nhiều cũng không tiếp tục hỏi nữa. Xót xa
chuẩn bị thức ăn cho Bạch Nhược Oánh, muốn bồi bổ cho cô một chút.
”Ba, chuyện kia, ba đã nói với mẹ chưa?”
Sau khi ăn cơm tối xong, Bạch Nhược Oánh đi tới thư phòng của ba mình.
Ông Bạch nhìn thấy con gái nhìn như đã trưởng thành hơn nhiều rồi gật đầu
một cái, “Ba đã nói qua với mẹ con, còn có cả chú Hình của con, nhà ta
họ hàng không nhiều lắm cũng đều nói hết rồi, nhưng mà ngoại trừ chú
Hình của con ra bọn họ đều không tin ba, haizz.”Ông Bạch thở dài nói.
”Ba à, ba không cần phải tự làm khó mình, chuyện này bất luận là ai cũng sẽ không dễ dàng tin ngay được, chúng ta cứ làm chuyện chúng ta nên làm
thôi, những thứ khác sau này hẳng nói.’’ Nhìn dáng vẻ mất mát của của ba mình, cô an ủi xoa nhẹ bả vai ông.
Ông Bạch ngẩng đầu nhìn con
gái, đúng là Tiểu Oánh đã lớn rồi, nếu là lúc trước chắc chắn Tiểu Oánh
sẽ không có tâm tư mà chú ý đến vẻ mặt của ông, cũng càng không an ủi
ông như vậy. Ông Bạch cho rằng vì chuyện tình cảm với Lý Hiển Nghiêu mà
cô đã trưởng thành, ông không biết rằng con gái mình đời trước đã đau
khổ bao nhiêu.
Bạch Nhược Oánh cũng không nói những chuyện Lý
Hiển Nghiêu đã làm nói cho ba mình biết, vì mối thù này cô muốn tự mình
báo.Buổi tối, cô trò chuyện với mẹ, nói rất nhiều điều, việc này làm
bà Bạch vui vẻ không ngớt. Đêm đã khuya, Bạch Nhược Oánh về tới gian
phòng của mình, khóa chặt cửa, cô tiến vào không gian.
Nhìn không gian của mình, Bạch Nhược Oánh cảm thán, thấy nước chảy trong không
gian là một con suối. Bạch Nhược Oánh nghĩ thầm, nước ở đây có thể uống
không? Suy nghĩ một chút, cô trở về phòng mình cầm theo một ly nước. Đột nhiên, cô nhớ tới lúc mình còn nhỏ, từng xem qua tiểu thuyết khoa học
viễn tưởng, lại nhìn suối nước trước mặt, không biết có khả năng tẩy tủy không nữa.
Sau đó, cô lại nhìn cái ly trong tay mình, đây là
thứ cô ra khỏi không gian lấy vào, nếu như sau này đều như vậy, cô phải
ra vào không gian thì mới lấy được đồ, thật sự rất phiền phức. Nghĩ tới
việc chiếc ly có thể ra khỏi không gian hay không, thì đột nhiên chiếc
ly trong tay cô biến mất. Cô ra khỏi không gian, chiếc ly đã đặt ở vị
trí cũ, cô lại nghĩ muốn chiếc ly vào trong không gian, thì cái ly lại
không thấy đâu cả. Bạch Nhược Oánh trở vào không gian lần nữa, đã thấy
chiếc ly nằm trong không gian, kết quả như thế làm Bạch Nhược Oánh thoải mái trong lòng. Như vậy sau này không phải gặp phiền phức, mỗi lần muốn mang thứ gì đó ra vào không gian chỉ cần sử dụng ý thức là được.
Nước suối trong vắt dưới đáy hồ, Bạch Nhược Oánh múc lấy một ly nước, “Ừng
ực!”Sau khi uống vào, mùi vị ngọt ngào truyền đến. Rồi sao nữa đây?
Phản ứng gì cũng không có, ngoại trừ việc Bạch Nhược Oánh cảm thấy tinh
thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, cũng không thay đổi gì khác nữa, cũng
không có cảnh sẽ tống thứ tạp chất trong cơ thể ra ngoài. Nghĩ tới đây,
Bạch Nhược Oánh mở mắt, mỉm cười rồi lắc đầu một cái, cô thật sự đã suy
nghĩ quá nhiều. Suối nước tẩy tủy ư, bản thân cô cũng thật tham lam.
Nhưng vào đúng lúc này, Bạch Nhược Oánh nhìn cánh tay của mình, đã không thấy vết thương đâu nữa, chẳng lẽ suối nước này có thể trị thương? Bạch
Nhược Oánh gọi Ẩm Huyết ra, hạ xuống cắt một đường trên cánh tay của cô, Ẩm Huyết uống máu của chủ nhân hung phấn đến mức đảo quanh trên không
trung. Dĩ nhiên Ẩm Huyết sẽ không chủ động làm tổn thương Bạch Nhược
Oánh vì bọn họ là một thể, cùng chung sinh mệnh.
Nhìn Ẩm Huyết
hưng phấn, Bạch Nhược Oánh lắc đầu một cái, cũng may cô và Ẩm Huyết cùng chung sinh mệnh. Nếu không máu của cô không phải sẽ bị nó uống cạn sao, Bạch Nhược Oánh không để ý đến Ẩm Huyết nữa mà đến suối nước, lấy một
ít rửa qua vết thương của mình. Lúc này cô nhìn miệng vết thương trên
cánh tay mình khép miệng lại với tốc độ chóng mặt.
Có suối nước
này, Bạch Nhược Oánhthật sự rất vui vẻ, nếu như có bị thương, thì đây
chính là món đồ bảo mệnh mà. Nhìn suối nước chảy mãi không ngừng, khuôn
mặt Bạch Nhược Oánh tươi cười, nhanh chóng đưa mắt tìm Ẩm Huyết.
Khi mạt thế tới, không chỉ có con người nhiễm bệnh mà còn có đất đai, nguồn nước, và cả thực vật. Ở mạt thế thiếu nước đây là sự thật không thể phủ nhận, trước mắt nhìn thất nguồn nước vô tận, làm sao cô có thể mất hứng được. Mà nước này còn có công hiệu chữa lành vết thương, nghĩ tới đây
cô nhớ đến cô gái chủ nhân của không gian trong miếng ngọc đã chết ở mạt thế đời trước. Càng nghĩ cô lại càng không thể tiết lộ không gian bí
mật này được.
Chẳng qua suối nước có tác dụng dưỡng sinh, như
thế thì để cho người nhà của cô uống nó vậy. Bạch Nhược Oánh nghĩ là làm nhưng đột nhiên Ẩm Huyết lại ngăn cản cô, cô nghi ngờ nhìn về phía Ẩm
Huyết. Lúc này cô mới hiểu được, suối nước này có tên gọi là suối Minh
Nguyệt, nước suối có công hiệu hết sức mạnh mẽ, người có gân cốt bình
thường không thể dùng được. Nếu như mù mờ uống nước suối thì sẽ nổ banh
xác, khi Bạch Nhược Oánh uống nước mà không có chuyện gì bởi vì bây giờ
cô và Ẩm Huyết đã đồng sinh đồng mệnh, hơn nữa đó cũng là kết quả của
việc bảo vệ của linh khí tràn ngập trong không gian.
Biết được
những điều này, Bạch Nhược Oánh sợ hết hồn, cũng còn may là Ẩm Huyết đã
nói cho cô biết. Thế nhưng nước suối này có công hiệu mạnh mẽ đến vậy,
chẳng lẽ ngoại trừ cô ra người khác đều không thể uống được sao? Đột
nhiên Bạch Nhược Oánh nghĩ tới việc pha loãng, nếu như vậy công hiệu của nước suối sẽ nhỏ đi gấp trăm lần, gấp ngàn lầm, thậm chí là gấp vạn
lần. Dù chỉ như thế nhưng đối với người bình thường đã rất hữu dụng rồi, cứ như vậy Bạch Nhược Oánh cô đều thêm một ít nước suối vào toàn bộ
nước trong nhà. Lần này thì Ẩm Huyết không ngăn cản cô.
Đêm đã
khuya nhưng vì cô mới vừa uống nước suối, cho nên cô cũng không cảm thấy mệt mỏi. Ngược lại sức lực tràn trề, cô nhìn đồng hồ rồi mở cửa sổ ra,
ngắm ánh trăng phía ngoài, Bạch Nhược Oánh mặc quần áo tử tế rồi cầm
chìa khóa đi xuống lầu. Nhớ lại địa chỉ nhà kho mà ba đã nói cho mình,
cô lái xe đi tới chỗ nhà kho kia.
Thì ra là kho hàng là một
xưởng sản xuất bị bỏ hoang ở gần đây, quan sát xong địa hình xung quanh, đang lúc cô muốn rời đi. Đột nhiên, Bạch Nhược Oánh phát hiện ra ở đằng kia có người nói chuyện, cô rất tò mò đêm này gió lớn đây lại là xưởng
sản xuất bị bỏ đi, tại sao lại có người đến đây. Cho nên cô có chút hiếu kỳ mở rộng thần thức, muốn xem thử mấy người này muốn làm cái gì.
Sau khi mở rộng thần thức, Bạch Nhược Oánh nghe rất rõ ràng thì ra hai
người này đang bàn bạc, chuẩn bị một màn đùa giỡn lấy sắc gạt người.
Nghe đến đó, cô vốn không muốn nghe nữa, cô vốn không phải là dạng Thánh mẫu gì. Cho nên chắc chắn sẽ không tốt bụng đi cứu ai cả, cô cảm thấy
nhàm chán đang muốn rời đi thì có một chiếc xe hơi lái tới. Trong xe có
hai người ngồi, một nam và một nữ.
Người đàn ông anh tuấn còn
người phụ nữ thì xinh đẹp, khi xe ngừng hẳn Bạch Nhược Oánh định thần
nhìn lại. Chiếc xe rất sang trong, rồi cẩn thận quan sát người đàn ông
trên xe một chút? Người này có thể xem là có chút quen biết, nếu như cô
nhớ không nhầm thì không phải ở thời mạt thế hắn ta là đội trưởng của
trung đoàn dị năng hay sao?
Hỡn nữa người đàn ông này cũng là
một trong những người khách qua giường của cô *. Nghĩ tới đây, Bạch
Nhược Oánh oán hận, hắn ta có tâm lý cực kỳ biến thái. Ngày ấy, mẹ của
Lý Hiển Nghiêu kêu đói ầm ỉ, Lý Hiển Nghiêu sẽ để cô đi lấy thức ăn về
cho mẹ hắn. Đang lúc cô đi trên đường, thì người đàn ông này đột nhiên
lại xuất hiện, ở trên đường cái trước con mắt của mọi người lại cưỡng
bức cô. Mà đồng đội của hắn lại đứng thành một vòng trong, vừa nhìn vừa
cười, cuối cùng sau khi hắn rời đi, đồng đội của hắn cũng rời đi.
những người khách qua giường của cô *: ý nói những người đã từng ngủ với nữ
chính, cô ấy tự so sánh mình như kỹ nữ, coi những kẻ cưỡng ép mình là
những tên khách hèn hạ.
Khi lê tấm thân chồng chất chất vết
thương trở về nhà, cô mới biết thì ra tất cả đều là chủ ý của Lý Hiển
Nghiêu. Hắn làm như vậy là muốn để được đoàn đội của gã đàn ông kia che
chở
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Nhược Oánh quyết định không đi, gã
đàn ông trước mặt dù làm cô khó chịu. Nhưng ghê tởm nhất vẫn là Lý Hiển
Nghiêu, Bạch Nhược Oánh siết chặt hai tay thành nắm đấm, cô không hề
phát hiện ra móng tay của mình đã cắm vào lòng bàn tay, máu từ từ chảy
ra. Thì ra hai người này và người phụ nữ trong xe là cùng một phe, bọn
họ đã theo dõi người đàn ông này từ lâu, cho nên chuẩn bị bày ra cho hắn một màn kiếm ít tiền.
Hắn là một thiếu gia nhà giàu vô cùng hẹp
hòi, vì hắn thường khoe khoang chuyện nhà mình. Mua cho bạn gái nên cạnh hắn cái này, cái nọ, nhưng mỗi lần trở về nhà hắn sẽ lập tức đòi lại
những thứ đã mua ở ngoài kia. Cho nên những người phụ nữ từng đi theo
hắn vô cùng căm hận gã đàn ông này, mà người phụ nữ lúc này cũng giống
như vậy.
Cô gái này cũng không phải người lạ, cô từng là bạn gái cũ của hắn. Năm đó, khi cô còn là nữ sinh đã ở cùng với hắn ta, nhưng
sau khi hắn chơi đùa cô chán, lại một cú đá bay cô đi. Cái gì cũng không để lại cho cô, trong lòng cô vô cùng oán hận, vì trả thù hắn mà cô đã
thay đỏi khuôn mặt còn nâng ngực. Khi cô xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa thì hắn đã không thể nhận ra được cô gái trước mắt hắn nữa rồi.
Lúc ấy hắn cũng mới vừa đá một cô gái khác, đang khi nhàm chán hắn vừa vào
quầy rượu đã gặp được cô gái xinh đẹp 36F* này.Ánh mắt của gã ta lâp
tức bị hai khối tròn trắng mềm kia hút lấy, sau đó một lát hai người
khoác tay nhau rời đi. Cô gái nói biết một xưởng sản xuất cũ, chỗ cũng
rất được muốn cùng với hắn ‘đại chiến’ ngoài trời. Hắn vừa nghe xong đã
khoái chí, không nói hai lời đã lái xe chạy thẳng đến vị trí cô gái nói.
36F*: cỡ ngực của phụ nữ